Tác giả:

Tại rừng XXX... Nhạc Phượng Hy đang ở sâu trong rừng, trên tay cầm một cuốn sách, ở trên đó là nhiều hình ảnh cây thuốc, thảo dược... đôi mắt phượng linh hoạt nhìn ngang nhìn dọc xung quanh sau đó.... " A! Cuối cùng thấy mày rồi...tình yêu" Nhạc Phượng Hy vui mừng reo lên khi thấy một loại thảo mộc đang mọc ở vách đá mà... vách đá đó đang nằm sừng sững ở sát bờ vực. Cô không ngại nguy hiểm leo lên hòn đá. Tay cô khi cách cây thảo mộc chỉ còn một gang tay, chỉ một chút thôi, cô cố gắng nhoài người hơn... Chân Nhạc Phượng Hy bất chợt bị chuột rút mà mất thăng bằng sau đó... và sau đó... một màng tối thui bao trùm lên đầu cô. Khi mở mắt ra, Nhạc Phượng Hy phát hiện ra là cô đang bay... đúng! Chính xác là cô đang bay. Thích thú khi mình đang lơ lửng trên cao, làm sát thủ bao nhiêu năm mà cô chưa từng được bay như thế này, nếu như vậy thì muốn đi đâu cũng được, cô cũng không cần mạo hiểm leo lên leo xuống để hái thuốc... khoan đã!? Cô nhớ là mình đang hái thuốc thì bị ngã xuống vực mà...…

Chương 35: Kế hoạch thu phục linh thú.

Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên HạTác giả: Giang GieviTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTại rừng XXX... Nhạc Phượng Hy đang ở sâu trong rừng, trên tay cầm một cuốn sách, ở trên đó là nhiều hình ảnh cây thuốc, thảo dược... đôi mắt phượng linh hoạt nhìn ngang nhìn dọc xung quanh sau đó.... " A! Cuối cùng thấy mày rồi...tình yêu" Nhạc Phượng Hy vui mừng reo lên khi thấy một loại thảo mộc đang mọc ở vách đá mà... vách đá đó đang nằm sừng sững ở sát bờ vực. Cô không ngại nguy hiểm leo lên hòn đá. Tay cô khi cách cây thảo mộc chỉ còn một gang tay, chỉ một chút thôi, cô cố gắng nhoài người hơn... Chân Nhạc Phượng Hy bất chợt bị chuột rút mà mất thăng bằng sau đó... và sau đó... một màng tối thui bao trùm lên đầu cô. Khi mở mắt ra, Nhạc Phượng Hy phát hiện ra là cô đang bay... đúng! Chính xác là cô đang bay. Thích thú khi mình đang lơ lửng trên cao, làm sát thủ bao nhiêu năm mà cô chưa từng được bay như thế này, nếu như vậy thì muốn đi đâu cũng được, cô cũng không cần mạo hiểm leo lên leo xuống để hái thuốc... khoan đã!? Cô nhớ là mình đang hái thuốc thì bị ngã xuống vực mà...… Xung quanh bọn nàng liền xuất hiện "vài" linh thú... làm cả bọn trừ nàng liền hốt hoảng đứng bật dậy rút vũ khí ra phòng vệ." Các người ngồi xuống đi, bọn chúng không có ác ý đâu!!!"_ Nàng nói, tay vẫn chuyên tâm nướng thịt." Làm sao tỷ biết?"_ Nhạc Thiên Kỳ vẫn còn hơi run nhìn đám linh thú đó. Lần đầu hắn được nhìn thấy nhiều linh thú đến như vậy.Tất nhiên là Hỏa Phụng và Kim Loan trong không gian nói cho nàng biết rồi..." Không thấy sát khí ở bọn chúng"_ Nàng nói dối.Thế là cả đám ổn định chỗ ngồi, tiếp tục bữa ăn... nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn đám linh thú kia.Nhạc Phượng Hy nướng thịt nhiều hơn rồi cầm đi đến chỗ bọn linh thú kia... Dương Hàn Long định đi theo bảo hộ nàng nhưng nàng không cần.Nàng ném thịt nướng cho bọn chúng, lúc đầu chúng chỉ e dè nhìn miếng thịt thơm ngon rồi ngước lên nhìn nàng... sau một hồi lưỡng lự cuối cùng chúng cũng ăn thử... rồi bắt đầu tranh nhau.Nàng nhìn bọn linh thú đang tranh giành thức ăn mà nhếch miệng cười "đểu"." Sao nào? Ngon không?"Bọn linh thú gật đầu nhìn nàng bằng con mắt ngưỡng mộ." Thế có muốn ăn nữa không?"Bọn chúng gật đầu tiếp." Nhưng ta đâu phải cho ăn chùa như vậy a... phải có điều kiện chứ?"Bọn chúng nhìn nhau. Nàng tiếp tục ra lời dụ dỗ." Chỉ cần các ngươi đi theo bọn ta liền ngày nào cũng được ăn ngon... ta đảm bảo"Một số linh thú ra vẻ khinh thường nàng... cuối cùng con người cũng chỉ vì muốn linh thú như bọn chúng phục tùng dưới chân họ mà thôi...... nhưng lần đầu tiên bọn chúng bị con người như nàng dụ dỗ bằng thức ăn thay vì bạo lực...Loại thịt này bọn chúng chưa từng thấy hơn nữa rất ngon, rất đặc biệt... ăn một lần liền nhớ mãi... nhưng không lẽ bọn chúng vì miếng ăn mà dễ dàng chịu phục tùng con người hơn nữa là không rõ con người đó có thực lực như thế nào thì có hơi... không có lòng tự trọng. (T/g: linh thú mà cũng có tự trọng cơ á???; bọn linh thú lườm sắc bén vào người nào đó; T/g (đổ mồ hôi lạnh): coi... như ta chưa nói gì đi >_

Xung quanh bọn nàng liền xuất hiện "vài" linh thú... làm cả bọn trừ nàng liền hốt hoảng đứng bật dậy rút vũ khí ra phòng vệ.

" Các người ngồi xuống đi, bọn chúng không có ác ý đâu!!!"_ Nàng nói, tay vẫn chuyên tâm nướng thịt.

" Làm sao tỷ biết?"_ Nhạc Thiên Kỳ vẫn còn hơi run nhìn đám linh thú đó. Lần đầu hắn được nhìn thấy nhiều linh thú đến như vậy.

Tất nhiên là Hỏa Phụng và Kim Loan trong không gian nói cho nàng biết rồi...

" Không thấy sát khí ở bọn chúng"_ Nàng nói dối.

Thế là cả đám ổn định chỗ ngồi, tiếp tục bữa ăn... nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn đám linh thú kia.

Nhạc Phượng Hy nướng thịt nhiều hơn rồi cầm đi đến chỗ bọn linh thú kia... Dương Hàn Long định đi theo bảo hộ nàng nhưng nàng không cần.

Nàng ném thịt nướng cho bọn chúng, lúc đầu chúng chỉ e dè nhìn miếng thịt thơm ngon rồi ngước lên nhìn nàng... sau một hồi lưỡng lự cuối cùng chúng cũng ăn thử... rồi bắt đầu tranh nhau.

Nàng nhìn bọn linh thú đang tranh giành thức ăn mà nhếch miệng cười "đểu".

" Sao nào? Ngon không?"

Bọn linh thú gật đầu nhìn nàng bằng con mắt ngưỡng mộ.

" Thế có muốn ăn nữa không?"

Bọn chúng gật đầu tiếp.

" Nhưng ta đâu phải cho ăn chùa như vậy a... phải có điều kiện chứ?"

Bọn chúng nhìn nhau. Nàng tiếp tục ra lời dụ dỗ.

" Chỉ cần các ngươi đi theo bọn ta liền ngày nào cũng được ăn ngon... ta đảm bảo"

Một số linh thú ra vẻ khinh thường nàng... cuối cùng con người cũng chỉ vì muốn linh thú như bọn chúng phục tùng dưới chân họ mà thôi...

... nhưng lần đầu tiên bọn chúng bị con người như nàng dụ dỗ bằng thức ăn thay vì bạo lực...

Loại thịt này bọn chúng chưa từng thấy hơn nữa rất ngon, rất đặc biệt... ăn một lần liền nhớ mãi... nhưng không lẽ bọn chúng vì miếng ăn mà dễ dàng chịu phục tùng con người hơn nữa là không rõ con người đó có thực lực như thế nào thì có hơi... không có lòng tự trọng. (T/g: linh thú mà cũng có tự trọng cơ á???; bọn linh thú lườm sắc bén vào người nào đó; T/g (đổ mồ hôi lạnh): coi... như ta chưa nói gì đi >_

Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên HạTác giả: Giang GieviTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTại rừng XXX... Nhạc Phượng Hy đang ở sâu trong rừng, trên tay cầm một cuốn sách, ở trên đó là nhiều hình ảnh cây thuốc, thảo dược... đôi mắt phượng linh hoạt nhìn ngang nhìn dọc xung quanh sau đó.... " A! Cuối cùng thấy mày rồi...tình yêu" Nhạc Phượng Hy vui mừng reo lên khi thấy một loại thảo mộc đang mọc ở vách đá mà... vách đá đó đang nằm sừng sững ở sát bờ vực. Cô không ngại nguy hiểm leo lên hòn đá. Tay cô khi cách cây thảo mộc chỉ còn một gang tay, chỉ một chút thôi, cô cố gắng nhoài người hơn... Chân Nhạc Phượng Hy bất chợt bị chuột rút mà mất thăng bằng sau đó... và sau đó... một màng tối thui bao trùm lên đầu cô. Khi mở mắt ra, Nhạc Phượng Hy phát hiện ra là cô đang bay... đúng! Chính xác là cô đang bay. Thích thú khi mình đang lơ lửng trên cao, làm sát thủ bao nhiêu năm mà cô chưa từng được bay như thế này, nếu như vậy thì muốn đi đâu cũng được, cô cũng không cần mạo hiểm leo lên leo xuống để hái thuốc... khoan đã!? Cô nhớ là mình đang hái thuốc thì bị ngã xuống vực mà...… Xung quanh bọn nàng liền xuất hiện "vài" linh thú... làm cả bọn trừ nàng liền hốt hoảng đứng bật dậy rút vũ khí ra phòng vệ." Các người ngồi xuống đi, bọn chúng không có ác ý đâu!!!"_ Nàng nói, tay vẫn chuyên tâm nướng thịt." Làm sao tỷ biết?"_ Nhạc Thiên Kỳ vẫn còn hơi run nhìn đám linh thú đó. Lần đầu hắn được nhìn thấy nhiều linh thú đến như vậy.Tất nhiên là Hỏa Phụng và Kim Loan trong không gian nói cho nàng biết rồi..." Không thấy sát khí ở bọn chúng"_ Nàng nói dối.Thế là cả đám ổn định chỗ ngồi, tiếp tục bữa ăn... nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn đám linh thú kia.Nhạc Phượng Hy nướng thịt nhiều hơn rồi cầm đi đến chỗ bọn linh thú kia... Dương Hàn Long định đi theo bảo hộ nàng nhưng nàng không cần.Nàng ném thịt nướng cho bọn chúng, lúc đầu chúng chỉ e dè nhìn miếng thịt thơm ngon rồi ngước lên nhìn nàng... sau một hồi lưỡng lự cuối cùng chúng cũng ăn thử... rồi bắt đầu tranh nhau.Nàng nhìn bọn linh thú đang tranh giành thức ăn mà nhếch miệng cười "đểu"." Sao nào? Ngon không?"Bọn linh thú gật đầu nhìn nàng bằng con mắt ngưỡng mộ." Thế có muốn ăn nữa không?"Bọn chúng gật đầu tiếp." Nhưng ta đâu phải cho ăn chùa như vậy a... phải có điều kiện chứ?"Bọn chúng nhìn nhau. Nàng tiếp tục ra lời dụ dỗ." Chỉ cần các ngươi đi theo bọn ta liền ngày nào cũng được ăn ngon... ta đảm bảo"Một số linh thú ra vẻ khinh thường nàng... cuối cùng con người cũng chỉ vì muốn linh thú như bọn chúng phục tùng dưới chân họ mà thôi...... nhưng lần đầu tiên bọn chúng bị con người như nàng dụ dỗ bằng thức ăn thay vì bạo lực...Loại thịt này bọn chúng chưa từng thấy hơn nữa rất ngon, rất đặc biệt... ăn một lần liền nhớ mãi... nhưng không lẽ bọn chúng vì miếng ăn mà dễ dàng chịu phục tùng con người hơn nữa là không rõ con người đó có thực lực như thế nào thì có hơi... không có lòng tự trọng. (T/g: linh thú mà cũng có tự trọng cơ á???; bọn linh thú lườm sắc bén vào người nào đó; T/g (đổ mồ hôi lạnh): coi... như ta chưa nói gì đi >_

Chương 35: Kế hoạch thu phục linh thú.