Tác giả:

Lạnh! Nước lạnh thấu xương chảy ngược vào mũi miệng, không thể hít thở. Tần Lam Nguyệt cảm giác đầu mình bị người ta mạnh mẽ đè xuống, không thể thoát khỏi màn nước lạnh như băng này. Trong lúc vùng vẫy, Tần Lam Nguyệt xuyên thấu qua màn nước, giống như nhìn thấy được một gương mặt dữ tợn đến biến hình, gương mặt kia cười ác độc, đang cố hết sức muốn nhấn chìm nàng xuống nước. Sức lực đang lấy tốc độ nhanh nhất biến mất, dưới sự thiếu không khí trầm trọng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Nếu không nghĩ cách, nàng nhất định sẽ chết ở đây. Nàng nín thở, giữ lại chút sức lực cuối cùng, từ bỏ vùng vẫy, mặc kệ cho thân thể chìm dần xuống dưới nước. Nha hoàn đang đè nàng lại, thấy nàng không còn vùng vẫy thì buông tay ra, hướng về phía nữ tử trong đình thủy tạ cười nói: “Vương phi nương nương, nàng đã chết rồi, là bị trượt chân rơi xuống nước mà chết.” “Làm rất tốt, đây đều là do nàng gieo gió gặt bão!” Nữ tử trong đình cười lạnh: “Mau gọi người tới, nói là Thất Vương phi rơi xuống nước rồi.”…

Chương 135

Thần Y Vương Phi Quá Kiều MịTác giả: KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLạnh! Nước lạnh thấu xương chảy ngược vào mũi miệng, không thể hít thở. Tần Lam Nguyệt cảm giác đầu mình bị người ta mạnh mẽ đè xuống, không thể thoát khỏi màn nước lạnh như băng này. Trong lúc vùng vẫy, Tần Lam Nguyệt xuyên thấu qua màn nước, giống như nhìn thấy được một gương mặt dữ tợn đến biến hình, gương mặt kia cười ác độc, đang cố hết sức muốn nhấn chìm nàng xuống nước. Sức lực đang lấy tốc độ nhanh nhất biến mất, dưới sự thiếu không khí trầm trọng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Nếu không nghĩ cách, nàng nhất định sẽ chết ở đây. Nàng nín thở, giữ lại chút sức lực cuối cùng, từ bỏ vùng vẫy, mặc kệ cho thân thể chìm dần xuống dưới nước. Nha hoàn đang đè nàng lại, thấy nàng không còn vùng vẫy thì buông tay ra, hướng về phía nữ tử trong đình thủy tạ cười nói: “Vương phi nương nương, nàng đã chết rồi, là bị trượt chân rơi xuống nước mà chết.” “Làm rất tốt, đây đều là do nàng gieo gió gặt bão!” Nữ tử trong đình cười lạnh: “Mau gọi người tới, nói là Thất Vương phi rơi xuống nước rồi.”… Đông Phương Lý thấy túi thơm của nàng bị lộ ra ngoài, vẻ mặt liền thay đổi, muốn đoạt lấy nó.Tần Lam Nguyệt nghiêng người tránh y, cầm lên ngửi ngửi một chút, trên túi thơm không có mùi hương kì lạ, chính là mùi vị đặc thù của vải vóc và son phấn trên người nữ nhân.Cơ thể của Đông Phương Lý rùng mình ớn lạnh, y nhíu chặt cặp mày: “ Đưa túi thơm cho ta.”“Là đồ mà ánh trăng sáng của ngươi tặng sao?” Tần Lam Nguyệt nở một nụ cười đầy suy ngẫm.Nàng ấy còn nhớ rõ cái túi thơm này là Tô Điểm Tình tặng cho Đông Phương Lý, lúc đó khoảng cách quá xa nên không có nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ là trong lúc vô tình thoáng thấy được màu sắc và hoa văn của túi thơm.Đông Phương Lý cũng coi là bảo bối đặt vào trong xiêm y.Nàng ấy vốn tưởng rằng túi thơm để ở trong quan phục, đã sớm bị nàng ném vào trong lò lửa thiêu rụi rồi.Không nghĩ rằng, Đông Phương Lý lại giấu vào trong gối như bảo bốiY vẫn giữ nó trong lòng.“Đưa ta.Đông Phương Lý nhìn dáng vẻ nàng căng kéo cái túi thơm tùy ý, khí lạnh trên mặt như động lại thành băng, tiếp đó trong phòng cũng giảm xuống mấy độ.“Không đưa.Cả buổi trời Tần Lam Nguyệt xé rách cái túi thơm đó cũng không rách được, chần chừ đứng lên, quay người ném vào trong lò lửa.“Đỗ Khứ!” Sắc mặt của Đông Phương Lý thay đổi đột ngột: “Ngăn nàng ấy lạiBóng người của Đỗ Khứ theo tiếng nói xuất hiện, trong chớp mắt hắn nắm lấy được cổ tay của Tần Lam Nguyệt, trầm giọng nói: “Nương nương, thật xin lỗi, người không thể làm hư hỏng đồ của Vương gia.”Tần Lam Nguyệt nhìn bộ dạng của Đông Phương Lý, cười khẩy : “Nếu như thứ đồ này chính là vật xúc tác khiến bệnh tình của người nhanh chóng chuyển biến xấu, ngươi còn nâng niu nó như bảo bối không?”“Đây là điều không thể.Rất nhiều ánh sáng lạnh trong mắt của Đông Phương Lý, y năm chặt tay, trên tay nổi gân xanh, giọng nói cũng trầm xuống rất nhiều: “Không bao giờ Điểm Tình lại làm loại chuyện này.”“Không bao giờ? Ôi, tấm lòng chân thành động lòng trời của Thất Vương gia, ta rất cảm động” Tần Lam Nguyệt nói: “Nhưng thật xin lỗi, ta nhất định phải thiêu hủy thứ đồ này.”Y không cho thiếu, nàng lại càng muốn thiêu.“Ngươi dám?”“Ta thì có gì mà không dám chứ?”Đỗ Khứ thấy hai người bọn họ lại cãi vã, đau đầu đến gần chết, nhìn về phía Lâm thái y, nhìn về phía Lâm thái y tựa như đang cầu cứu.Nhưng Lâm thái y trừng to hai mắt, vẻ mặt như gặp phải quỷ.“Đây, đây là “Đây là thứ rác rưởi bỏ đi.Tần Lam Nguyệt nổi.“Nương nương, con bướm thêu trên bề mặt này.” Trên trấn Lâm thái y toát ra một chút mồ hôi lạnh: Nếu như lão phu không nhìn lầm thì đây, đây chắc là bướm Vô Hương”“Bướm Vô Hương? “Không sai.” Lâm thái y nhìn kỹ một chút, nói chắc chán: “Sẽ không sai đầu, hai con bướm này chắc hẳn chính là bướm Vô Hương “Vậy rốt cuộc là thứ gì? Tần Lam Nguyệt hỏi.“Bướm Vô Hương là một loại bướm rất đặc biệt, so với loại bướm bình thường thì hấp dẫn và xinh đẹp hơn nhiều, làm cho người ta cực kì yêu thích.” Lâm thái y nói: “Loại У bướm Vô Hương này vốn là chủng loại Bắc Lục bên kia, mấy năm trước truyền tới Đông Lục bên này.“Hả?” Tần Lam Nguyệt có chút hứng thú: “Chủng loại bướm của Bắc Lục bên kia?”“Phải.” Lâm thái y nói.“Bướm Vô Hương chỉ ở lại trên trên đóa hoa Hạ Mễ, hơn nữa loại bướm này bình thường là hai con ở cùng nhau, cùng bay cùng hạ mãi cho đến chết, cũng sẽ chết trên cùng một đóa hoa.Sinh thì cùng bay, chết lại cùng chỗ, loại câu chuyện thế mỹ thâm sâu này được nam nữ trẻ tuổi theo đuổi, vì vậy đã trở thành tín vật định ước giữa các công tử tiểu thư quý tộc.Sắc mặt của Tần Lam Nguyệt lạnh nhạt.Bướm Vô Hương đại diện cho sự trung thành không đổi, đến chết cũng bên nhau.Tô Điểm Tinh tặng thứ vật đầy ngụ ý này cho Đông Phương Lý, còn là tặng sau khi thành hôn, dụng ý thật khiến người ta hiểu kỳ.

Đông Phương Lý thấy túi thơm của nàng bị lộ ra ngoài, vẻ mặt liền thay đổi, muốn đoạt lấy nó.

Tần Lam Nguyệt nghiêng người tránh y, cầm lên ngửi ngửi một chút, trên túi thơm không có mùi hương kì lạ, chính là mùi vị đặc thù của vải vóc và son phấn trên người nữ nhân.

Cơ thể của Đông Phương Lý rùng mình ớn lạnh, y nhíu chặt cặp mày: “ Đưa túi thơm cho ta.”

“Là đồ mà ánh trăng sáng của ngươi tặng sao?” Tần Lam Nguyệt nở một nụ cười đầy suy ngẫm.

Nàng ấy còn nhớ rõ cái túi thơm này là Tô Điểm Tình tặng cho Đông Phương Lý, lúc đó khoảng cách quá xa nên không có nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ là trong lúc vô tình thoáng thấy được màu sắc và hoa văn của túi thơm.

Đông Phương Lý cũng coi là bảo bối đặt vào trong xiêm y.

Nàng ấy vốn tưởng rằng túi thơm để ở trong quan phục, đã sớm bị nàng ném vào trong lò lửa thiêu rụi rồi.

Không nghĩ rằng, Đông Phương Lý lại giấu vào trong gối như bảo bối

Y vẫn giữ nó trong lòng.

“Đưa ta.

Đông Phương Lý nhìn dáng vẻ nàng căng kéo cái túi thơm tùy ý, khí lạnh trên mặt như động lại thành băng, tiếp đó trong phòng cũng giảm xuống mấy độ.

“Không đưa.

Cả buổi trời Tần Lam Nguyệt xé rách cái túi thơm đó cũng không rách được, chần chừ đứng lên, quay người ném vào trong lò lửa.

“Đỗ Khứ!” Sắc mặt của Đông Phương Lý thay đổi đột ngột: “Ngăn nàng ấy lại

Bóng người của Đỗ Khứ theo tiếng nói xuất hiện, trong chớp mắt hắn nắm lấy được cổ tay của Tần Lam Nguyệt, trầm giọng nói: “Nương nương, thật xin lỗi, người không thể làm hư hỏng đồ của Vương gia.”

Tần Lam Nguyệt nhìn bộ dạng của Đông Phương Lý, cười khẩy : “Nếu như thứ đồ này chính là vật xúc tác khiến bệnh tình của người nhanh chóng chuyển biến xấu, ngươi còn nâng niu nó như bảo bối không?”

“Đây là điều không thể.

Rất nhiều ánh sáng lạnh trong mắt của Đông Phương Lý, y năm chặt tay, trên tay nổi gân xanh, giọng nói cũng trầm xuống rất nhiều: “Không bao giờ Điểm Tình lại làm loại chuyện này.”

“Không bao giờ? Ôi, tấm lòng chân thành động lòng trời của Thất Vương gia, ta rất cảm động” Tần Lam Nguyệt nói: “Nhưng thật xin lỗi, ta nhất định phải thiêu hủy thứ đồ này.”

Y không cho thiếu, nàng lại càng muốn thiêu.

“Ngươi dám?”

“Ta thì có gì mà không dám chứ?”

Đỗ Khứ thấy hai người bọn họ lại cãi vã, đau đầu đến gần chết, nhìn về phía Lâm thái y, nhìn về phía Lâm thái y tựa như đang cầu cứu.

Nhưng Lâm thái y trừng to hai mắt, vẻ mặt như gặp phải quỷ.

“Đây, đây là “Đây là thứ rác rưởi bỏ đi.

Tần Lam Nguyệt nổi.

“Nương nương, con bướm thêu trên bề mặt này.” Trên trấn Lâm thái y toát ra một chút mồ hôi lạnh: Nếu như lão phu không nhìn lầm thì đây, đây chắc là bướm Vô Hương”

“Bướm Vô Hương? “Không sai.” Lâm thái y nhìn kỹ một chút, nói chắc chán: “Sẽ không sai đầu, hai con bướm này chắc hẳn chính là bướm Vô Hương “Vậy rốt cuộc là thứ gì? Tần Lam Nguyệt hỏi.

“Bướm Vô Hương là một loại bướm rất đặc biệt, so với loại bướm bình thường thì hấp dẫn và xinh đẹp hơn nhiều, làm cho người ta cực kì yêu thích.” Lâm thái y nói: “Loại У bướm Vô Hương này vốn là chủng loại Bắc Lục bên kia, mấy năm trước truyền tới Đông Lục bên này.

“Hả?” Tần Lam Nguyệt có chút hứng thú: “Chủng loại bướm của Bắc Lục bên kia?”

“Phải.” Lâm thái y nói.

“Bướm Vô Hương chỉ ở lại trên trên đóa hoa Hạ Mễ, hơn nữa loại bướm này bình thường là hai con ở cùng nhau, cùng bay cùng hạ mãi cho đến chết, cũng sẽ chết trên cùng một đóa hoa.

Sinh thì cùng bay, chết lại cùng chỗ, loại câu chuyện thế mỹ thâm sâu này được nam nữ trẻ tuổi theo đuổi, vì vậy đã trở thành tín vật định ước giữa các công tử tiểu thư quý tộc.

Sắc mặt của Tần Lam Nguyệt lạnh nhạt.

Bướm Vô Hương đại diện cho sự trung thành không đổi, đến chết cũng bên nhau.

Tô Điểm Tinh tặng thứ vật đầy ngụ ý này cho Đông Phương Lý, còn là tặng sau khi thành hôn, dụng ý thật khiến người ta hiểu kỳ.

Thần Y Vương Phi Quá Kiều MịTác giả: KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLạnh! Nước lạnh thấu xương chảy ngược vào mũi miệng, không thể hít thở. Tần Lam Nguyệt cảm giác đầu mình bị người ta mạnh mẽ đè xuống, không thể thoát khỏi màn nước lạnh như băng này. Trong lúc vùng vẫy, Tần Lam Nguyệt xuyên thấu qua màn nước, giống như nhìn thấy được một gương mặt dữ tợn đến biến hình, gương mặt kia cười ác độc, đang cố hết sức muốn nhấn chìm nàng xuống nước. Sức lực đang lấy tốc độ nhanh nhất biến mất, dưới sự thiếu không khí trầm trọng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Nếu không nghĩ cách, nàng nhất định sẽ chết ở đây. Nàng nín thở, giữ lại chút sức lực cuối cùng, từ bỏ vùng vẫy, mặc kệ cho thân thể chìm dần xuống dưới nước. Nha hoàn đang đè nàng lại, thấy nàng không còn vùng vẫy thì buông tay ra, hướng về phía nữ tử trong đình thủy tạ cười nói: “Vương phi nương nương, nàng đã chết rồi, là bị trượt chân rơi xuống nước mà chết.” “Làm rất tốt, đây đều là do nàng gieo gió gặt bão!” Nữ tử trong đình cười lạnh: “Mau gọi người tới, nói là Thất Vương phi rơi xuống nước rồi.”… Đông Phương Lý thấy túi thơm của nàng bị lộ ra ngoài, vẻ mặt liền thay đổi, muốn đoạt lấy nó.Tần Lam Nguyệt nghiêng người tránh y, cầm lên ngửi ngửi một chút, trên túi thơm không có mùi hương kì lạ, chính là mùi vị đặc thù của vải vóc và son phấn trên người nữ nhân.Cơ thể của Đông Phương Lý rùng mình ớn lạnh, y nhíu chặt cặp mày: “ Đưa túi thơm cho ta.”“Là đồ mà ánh trăng sáng của ngươi tặng sao?” Tần Lam Nguyệt nở một nụ cười đầy suy ngẫm.Nàng ấy còn nhớ rõ cái túi thơm này là Tô Điểm Tình tặng cho Đông Phương Lý, lúc đó khoảng cách quá xa nên không có nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ là trong lúc vô tình thoáng thấy được màu sắc và hoa văn của túi thơm.Đông Phương Lý cũng coi là bảo bối đặt vào trong xiêm y.Nàng ấy vốn tưởng rằng túi thơm để ở trong quan phục, đã sớm bị nàng ném vào trong lò lửa thiêu rụi rồi.Không nghĩ rằng, Đông Phương Lý lại giấu vào trong gối như bảo bốiY vẫn giữ nó trong lòng.“Đưa ta.Đông Phương Lý nhìn dáng vẻ nàng căng kéo cái túi thơm tùy ý, khí lạnh trên mặt như động lại thành băng, tiếp đó trong phòng cũng giảm xuống mấy độ.“Không đưa.Cả buổi trời Tần Lam Nguyệt xé rách cái túi thơm đó cũng không rách được, chần chừ đứng lên, quay người ném vào trong lò lửa.“Đỗ Khứ!” Sắc mặt của Đông Phương Lý thay đổi đột ngột: “Ngăn nàng ấy lạiBóng người của Đỗ Khứ theo tiếng nói xuất hiện, trong chớp mắt hắn nắm lấy được cổ tay của Tần Lam Nguyệt, trầm giọng nói: “Nương nương, thật xin lỗi, người không thể làm hư hỏng đồ của Vương gia.”Tần Lam Nguyệt nhìn bộ dạng của Đông Phương Lý, cười khẩy : “Nếu như thứ đồ này chính là vật xúc tác khiến bệnh tình của người nhanh chóng chuyển biến xấu, ngươi còn nâng niu nó như bảo bối không?”“Đây là điều không thể.Rất nhiều ánh sáng lạnh trong mắt của Đông Phương Lý, y năm chặt tay, trên tay nổi gân xanh, giọng nói cũng trầm xuống rất nhiều: “Không bao giờ Điểm Tình lại làm loại chuyện này.”“Không bao giờ? Ôi, tấm lòng chân thành động lòng trời của Thất Vương gia, ta rất cảm động” Tần Lam Nguyệt nói: “Nhưng thật xin lỗi, ta nhất định phải thiêu hủy thứ đồ này.”Y không cho thiếu, nàng lại càng muốn thiêu.“Ngươi dám?”“Ta thì có gì mà không dám chứ?”Đỗ Khứ thấy hai người bọn họ lại cãi vã, đau đầu đến gần chết, nhìn về phía Lâm thái y, nhìn về phía Lâm thái y tựa như đang cầu cứu.Nhưng Lâm thái y trừng to hai mắt, vẻ mặt như gặp phải quỷ.“Đây, đây là “Đây là thứ rác rưởi bỏ đi.Tần Lam Nguyệt nổi.“Nương nương, con bướm thêu trên bề mặt này.” Trên trấn Lâm thái y toát ra một chút mồ hôi lạnh: Nếu như lão phu không nhìn lầm thì đây, đây chắc là bướm Vô Hương”“Bướm Vô Hương? “Không sai.” Lâm thái y nhìn kỹ một chút, nói chắc chán: “Sẽ không sai đầu, hai con bướm này chắc hẳn chính là bướm Vô Hương “Vậy rốt cuộc là thứ gì? Tần Lam Nguyệt hỏi.“Bướm Vô Hương là một loại bướm rất đặc biệt, so với loại bướm bình thường thì hấp dẫn và xinh đẹp hơn nhiều, làm cho người ta cực kì yêu thích.” Lâm thái y nói: “Loại У bướm Vô Hương này vốn là chủng loại Bắc Lục bên kia, mấy năm trước truyền tới Đông Lục bên này.“Hả?” Tần Lam Nguyệt có chút hứng thú: “Chủng loại bướm của Bắc Lục bên kia?”“Phải.” Lâm thái y nói.“Bướm Vô Hương chỉ ở lại trên trên đóa hoa Hạ Mễ, hơn nữa loại bướm này bình thường là hai con ở cùng nhau, cùng bay cùng hạ mãi cho đến chết, cũng sẽ chết trên cùng một đóa hoa.Sinh thì cùng bay, chết lại cùng chỗ, loại câu chuyện thế mỹ thâm sâu này được nam nữ trẻ tuổi theo đuổi, vì vậy đã trở thành tín vật định ước giữa các công tử tiểu thư quý tộc.Sắc mặt của Tần Lam Nguyệt lạnh nhạt.Bướm Vô Hương đại diện cho sự trung thành không đổi, đến chết cũng bên nhau.Tô Điểm Tinh tặng thứ vật đầy ngụ ý này cho Đông Phương Lý, còn là tặng sau khi thành hôn, dụng ý thật khiến người ta hiểu kỳ.

Chương 135