"." ở đây để đánh dấu ngày lọt hố. ____________________ 【Thì ra chuyện nam sinh kia nói là sự thật, cô thật sự sẽ chết...】 "Tô Yên, đừng đi, cô sẽ chết, sẽ chết thật đó..." Tiếng chủy thủ va chạm với thịt, đặc biệt rõ ràng. Dòng máu nóng hổi bắn tung tóe lên một bên mặt Tô Yên, cô ngây ngốc chớp mắt, đồng tử dần dãn ra, phản chiếu lại là khuôn mặt dữ tợn của nữ sinh. "Tiện nhân dám câu dẫn bạn trai tao, mày cút xuống địa ngục đi!!" Bạn trai... Trước khi chết, Tô Yên cưỡi ngựa xem hoa nhớ lại một lần trong đầu, cô lãng (*) đến hai mươi năm nhân sinh. (*) Lãng: sống phóng túng, buông thả Cũng không phải từ trong góc xó xỉnh, lật ra ký ức có liên quan đến bạn trai của nữ sinh kia. "Mẹ nó..." Cô mơ hồ phun ra một chữ, ngay sau đó rơi vào bóng đêm vô tận. ... Lúc Tô Yên tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trong làn nước xanh thẳm. Theo sóng nước chập trùng lên xuống, giống như không có thực thể. "Ký chủ đại nhân, ngài tỉnh?" Một giọng nói ôn nhu khiến người nghe như tắm gió xuân, lại mang theo…

Chương 22: Nam thần quá phúc hắc

Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết ChếTác giả: Đường Bất LậnTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"." ở đây để đánh dấu ngày lọt hố. ____________________ 【Thì ra chuyện nam sinh kia nói là sự thật, cô thật sự sẽ chết...】 "Tô Yên, đừng đi, cô sẽ chết, sẽ chết thật đó..." Tiếng chủy thủ va chạm với thịt, đặc biệt rõ ràng. Dòng máu nóng hổi bắn tung tóe lên một bên mặt Tô Yên, cô ngây ngốc chớp mắt, đồng tử dần dãn ra, phản chiếu lại là khuôn mặt dữ tợn của nữ sinh. "Tiện nhân dám câu dẫn bạn trai tao, mày cút xuống địa ngục đi!!" Bạn trai... Trước khi chết, Tô Yên cưỡi ngựa xem hoa nhớ lại một lần trong đầu, cô lãng (*) đến hai mươi năm nhân sinh. (*) Lãng: sống phóng túng, buông thả Cũng không phải từ trong góc xó xỉnh, lật ra ký ức có liên quan đến bạn trai của nữ sinh kia. "Mẹ nó..." Cô mơ hồ phun ra một chữ, ngay sau đó rơi vào bóng đêm vô tận. ... Lúc Tô Yên tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trong làn nước xanh thẳm. Theo sóng nước chập trùng lên xuống, giống như không có thực thể. "Ký chủ đại nhân, ngài tỉnh?" Một giọng nói ôn nhu khiến người nghe như tắm gió xuân, lại mang theo… Cô đứng yên tại chỗ, giữ chặt tay của Kỷ Vô Trần: "Dừng lại đã."Kỷ Vô Trần híp mắt, bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt không có chút cảm xúc phập phồng nào."Tự tìm đường chết thoải mái lắm sao? Đến phòng y tế."Tô Yên cả kinh, kỳ thật vừa nãy do cô không phản ứng kịp nên mới bị Bùi Như Nguyệt đánh như vậy.Lúc nãy còn không cảm giác đau, bây giờ cúi đầu nhìn, mới phát hiện mu bàn tay đã sưng lên giống bánh bao vậy.Nhưng điều làm Tô Yên giật mình là hành động của Kỷ Vô Trần.Thường ngày biểu tình của anh nếu không phải lạnh nhạt thì cũng là châm chọc ý cười, căn bản làm cho người khác không biết hắn đang suy nghĩ gì."Thật là vậy rồi, nếu hai chúng ta vẫn tiếp tục đứng ở đây thì một lát nữa người vào phòng y tế cũng không biết là ai đâu."Cánh môi đỏ hồng của Tô Yên nhếch lên, cười như không cười dỗi anh một câu.Gương mặt Kỷ Vô Trần nhanh chóng ửng hồng.Đương nhiên cũng không phải anh đang thẹn thùng gì, mà do ánh nắng mặt trời quá mạnh, mà làn da của Kỹ Vô Trần lại mẫn cảm, cả người mặc kín đáo, nhưng những phần da thịt lộ ra bên ngoài đều ửng đỏ lên.Lại để thêm chút nữa, có nguy cơ sẽ bị phơi đến mức bỏng rộp."Bây giờ không gọi tôi là anh (*) nữa hửm?"(*) Anh là anh trai, ca ca nha.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Yên bỗng chốc cứng đờ.Kỷ Vô Trần hứng thú nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh băng: "Nếu cô dây dưa cùng tôi thêm lát nữa, không chừng lời tiên đoán của cô sẽ thành sự thật, chẳng qua nếu để đến lúc đó, vậy phải làm phiền em gái đây tự mình đưa tôi đến phòng y tế!"Đối diện với ánh mắt ác liệt kia, Tô Yên biết, Kỷ Vô Trần không nói giỡn.Lấy tính tình nắng mưa thất thường của anh, nói không chừng vẫn dây dưa với Tô Yên đến cùng.Cô trợn mắt, cam tâm tình nguyện: "Đi thôi."...Đường đến phòng y tế không dài.Bác sĩ đang túc trực ở phòng y tế thấy Kỷ Vô Trần kéo Tô Yên vào liền hoảng sợ.Vội vàng chào đón, hỏi: "Sao lại thế này? Khuôn mặt này sao lại thành như thế này? Đánh nhau với học sinh khác hay sao?"Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Vô Trần sưng phù lên, da thịt ửng hồng, có một số chỗ mẫn cảm đến bắt đầu lột da."Sức thuốc cho cô ấy."Kỷ Vô Trần không để vị bác sĩ kia vào mắt, thái độ mười phần kiêu căng.Ngón tay chỉ thẳng vào người Tô Yên.Tô Yên cùng vị bác sĩ kia đều bị tức đến bật cười.Trong hai người bọn họ, ai mới là người cần được chăm sóc trước?!"Khụ... Nếu không tôi sức thuốc cho em trước đi? Vết thương trên mặt em nhìn thật nghiêm trọng? Tuổi còn trẻ, lớn lên lại đẹp trai, nếu gương mặt này mà bị hủy thì uổng lắm nha."Kỷ Vô Trần mang biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt băng lãnh: "Tôi lặp lại, sức thuốc cho cô ấy trước!"Tô Yên ôm cánh tay đứng bên cạnh, lúm đồng tiền trên mặt lại tươi như hoa.Bộ dáng không có chút lo lắng nào, yên lặng chờ bác sĩ, nghĩ thầm: Nếu  vị này để ý gương mặt kia, sẽ không thường xuyên chạy đi tìm đường chết như thế này đâu, lần nào về cả người cũng chật vật.Thể chất của người này chắc là lúc bị thương, miệng vết thương sẽ không để lại sẹo chăng? Nếu không gương mặt đẹp trai như thế, sớm đã chằng chịt vết sẹo rồi."A..."Bác sĩ như bị ánh mắt nham hiểm hung ác của anh dọa sợ, chà xát tay đầu hàng, nói: "Rồi, rồi, sau nay em không hối hận là được!"Vừa nói, vừa quay đầu tìm thuốc trong hộc tủ: "Người nào người nấy thật là..."Đương nhiên, không phải anh ta chỉ nói đến một mình Kỷ Vô Trần, mà nói luôn cả Tô Yên.Hai đứa nhỏ lớn lên đều rất xinh đẹp, tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, cũng không tính là nói quá.Nhưng không khí xung quanh hai người rất quái dị, tuy rằng có thể cảm nhận được mối liên hệ như gần như xa, nhưng lại khiến người ta thấy nhiều hơn là cảm giác hai bên đang ghét bỏ nhau.Nhìn vẻ tươi cười của cô gái nhỏ kia, ánh cười sắp tràn ra khỏi mắt rồi!Mu bàn tay của Tô Yên nhìn thì rất kh*ng b*, nhưng thật chất chỉ bị sưng lên thôi. 

Cô đứng yên tại chỗ, giữ chặt tay của Kỷ Vô Trần: "Dừng lại đã."

Kỷ Vô Trần híp mắt, bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt không có chút cảm xúc phập phồng nào.

"Tự tìm đường chết thoải mái lắm sao? Đến phòng y tế."

Tô Yên cả kinh, kỳ thật vừa nãy do cô không phản ứng kịp nên mới bị Bùi Như Nguyệt đánh như vậy.

Lúc nãy còn không cảm giác đau, bây giờ cúi đầu nhìn, mới phát hiện mu bàn tay đã sưng lên giống bánh bao vậy.

Nhưng điều làm Tô Yên giật mình là hành động của Kỷ Vô Trần.

Thường ngày biểu tình của anh nếu không phải lạnh nhạt thì cũng là châm chọc ý cười, căn bản làm cho người khác không biết hắn đang suy nghĩ gì.

"Thật là vậy rồi, nếu hai chúng ta vẫn tiếp tục đứng ở đây thì một lát nữa người vào phòng y tế cũng không biết là ai đâu."

Cánh môi đỏ hồng của Tô Yên nhếch lên, cười như không cười dỗi anh một câu.

Gương mặt Kỷ Vô Trần nhanh chóng ửng hồng.

Đương nhiên cũng không phải anh đang thẹn thùng gì, mà do ánh nắng mặt trời quá mạnh, mà làn da của Kỹ Vô Trần lại mẫn cảm, cả người mặc kín đáo, nhưng những phần da thịt lộ ra bên ngoài đều ửng đỏ lên.

Lại để thêm chút nữa, có nguy cơ sẽ bị phơi đến mức bỏng rộp.

"Bây giờ không gọi tôi là anh (*) nữa hửm?"

(*) Anh là anh trai, ca ca nha.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Yên bỗng chốc cứng đờ.

Kỷ Vô Trần hứng thú nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh băng: "Nếu cô dây dưa cùng tôi thêm lát nữa, không chừng lời tiên đoán của cô sẽ thành sự thật, chẳng qua nếu để đến lúc đó, vậy phải làm phiền em gái đây tự mình đưa tôi đến phòng y tế!"

Đối diện với ánh mắt ác liệt kia, Tô Yên biết, Kỷ Vô Trần không nói giỡn.

Lấy tính tình nắng mưa thất thường của anh, nói không chừng vẫn dây dưa với Tô Yên đến cùng.

Cô trợn mắt, cam tâm tình nguyện: "Đi thôi."

...

Đường đến phòng y tế không dài.

Bác sĩ đang túc trực ở phòng y tế thấy Kỷ Vô Trần kéo Tô Yên vào liền hoảng sợ.

Vội vàng chào đón, hỏi: "Sao lại thế này? Khuôn mặt này sao lại thành như thế này? Đánh nhau với học sinh khác hay sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Vô Trần sưng phù lên, da thịt ửng hồng, có một số chỗ mẫn cảm đến bắt đầu lột da.

"Sức thuốc cho cô ấy."

Kỷ Vô Trần không để vị bác sĩ kia vào mắt, thái độ mười phần kiêu căng.

Ngón tay chỉ thẳng vào người Tô Yên.

Tô Yên cùng vị bác sĩ kia đều bị tức đến bật cười.

Trong hai người bọn họ, ai mới là người cần được chăm sóc trước?!

"Khụ... Nếu không tôi sức thuốc cho em trước đi? Vết thương trên mặt em nhìn thật nghiêm trọng? Tuổi còn trẻ, lớn lên lại đẹp trai, nếu gương mặt này mà bị hủy thì uổng lắm nha."

Kỷ Vô Trần mang biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt băng lãnh: "Tôi lặp lại, sức thuốc cho cô ấy trước!"

Tô Yên ôm cánh tay đứng bên cạnh, lúm đồng tiền trên mặt lại tươi như hoa.

Bộ dáng không có chút lo lắng nào, yên lặng chờ bác sĩ, nghĩ thầm: Nếu  vị này để ý gương mặt kia, sẽ không thường xuyên chạy đi tìm đường chết như thế này đâu, lần nào về cả người cũng chật vật.

Thể chất của người này chắc là lúc bị thương, miệng vết thương sẽ không để lại sẹo chăng? Nếu không gương mặt đẹp trai như thế, sớm đã chằng chịt vết sẹo rồi.

"A..."

Bác sĩ như bị ánh mắt nham hiểm hung ác của anh dọa sợ, chà xát tay đầu hàng, nói: "Rồi, rồi, sau nay em không hối hận là được!"

Vừa nói, vừa quay đầu tìm thuốc trong hộc tủ: "Người nào người nấy thật là..."

Đương nhiên, không phải anh ta chỉ nói đến một mình Kỷ Vô Trần, mà nói luôn cả Tô Yên.

Hai đứa nhỏ lớn lên đều rất xinh đẹp, tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, cũng không tính là nói quá.

Nhưng không khí xung quanh hai người rất quái dị, tuy rằng có thể cảm nhận được mối liên hệ như gần như xa, nhưng lại khiến người ta thấy nhiều hơn là cảm giác hai bên đang ghét bỏ nhau.

Nhìn vẻ tươi cười của cô gái nhỏ kia, ánh cười sắp tràn ra khỏi mắt rồi!

Mu bàn tay của Tô Yên nhìn thì rất kh*ng b*, nhưng thật chất chỉ bị sưng lên thôi.

 

Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết ChếTác giả: Đường Bất LậnTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"." ở đây để đánh dấu ngày lọt hố. ____________________ 【Thì ra chuyện nam sinh kia nói là sự thật, cô thật sự sẽ chết...】 "Tô Yên, đừng đi, cô sẽ chết, sẽ chết thật đó..." Tiếng chủy thủ va chạm với thịt, đặc biệt rõ ràng. Dòng máu nóng hổi bắn tung tóe lên một bên mặt Tô Yên, cô ngây ngốc chớp mắt, đồng tử dần dãn ra, phản chiếu lại là khuôn mặt dữ tợn của nữ sinh. "Tiện nhân dám câu dẫn bạn trai tao, mày cút xuống địa ngục đi!!" Bạn trai... Trước khi chết, Tô Yên cưỡi ngựa xem hoa nhớ lại một lần trong đầu, cô lãng (*) đến hai mươi năm nhân sinh. (*) Lãng: sống phóng túng, buông thả Cũng không phải từ trong góc xó xỉnh, lật ra ký ức có liên quan đến bạn trai của nữ sinh kia. "Mẹ nó..." Cô mơ hồ phun ra một chữ, ngay sau đó rơi vào bóng đêm vô tận. ... Lúc Tô Yên tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trong làn nước xanh thẳm. Theo sóng nước chập trùng lên xuống, giống như không có thực thể. "Ký chủ đại nhân, ngài tỉnh?" Một giọng nói ôn nhu khiến người nghe như tắm gió xuân, lại mang theo… Cô đứng yên tại chỗ, giữ chặt tay của Kỷ Vô Trần: "Dừng lại đã."Kỷ Vô Trần híp mắt, bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt không có chút cảm xúc phập phồng nào."Tự tìm đường chết thoải mái lắm sao? Đến phòng y tế."Tô Yên cả kinh, kỳ thật vừa nãy do cô không phản ứng kịp nên mới bị Bùi Như Nguyệt đánh như vậy.Lúc nãy còn không cảm giác đau, bây giờ cúi đầu nhìn, mới phát hiện mu bàn tay đã sưng lên giống bánh bao vậy.Nhưng điều làm Tô Yên giật mình là hành động của Kỷ Vô Trần.Thường ngày biểu tình của anh nếu không phải lạnh nhạt thì cũng là châm chọc ý cười, căn bản làm cho người khác không biết hắn đang suy nghĩ gì."Thật là vậy rồi, nếu hai chúng ta vẫn tiếp tục đứng ở đây thì một lát nữa người vào phòng y tế cũng không biết là ai đâu."Cánh môi đỏ hồng của Tô Yên nhếch lên, cười như không cười dỗi anh một câu.Gương mặt Kỷ Vô Trần nhanh chóng ửng hồng.Đương nhiên cũng không phải anh đang thẹn thùng gì, mà do ánh nắng mặt trời quá mạnh, mà làn da của Kỹ Vô Trần lại mẫn cảm, cả người mặc kín đáo, nhưng những phần da thịt lộ ra bên ngoài đều ửng đỏ lên.Lại để thêm chút nữa, có nguy cơ sẽ bị phơi đến mức bỏng rộp."Bây giờ không gọi tôi là anh (*) nữa hửm?"(*) Anh là anh trai, ca ca nha.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Yên bỗng chốc cứng đờ.Kỷ Vô Trần hứng thú nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh băng: "Nếu cô dây dưa cùng tôi thêm lát nữa, không chừng lời tiên đoán của cô sẽ thành sự thật, chẳng qua nếu để đến lúc đó, vậy phải làm phiền em gái đây tự mình đưa tôi đến phòng y tế!"Đối diện với ánh mắt ác liệt kia, Tô Yên biết, Kỷ Vô Trần không nói giỡn.Lấy tính tình nắng mưa thất thường của anh, nói không chừng vẫn dây dưa với Tô Yên đến cùng.Cô trợn mắt, cam tâm tình nguyện: "Đi thôi."...Đường đến phòng y tế không dài.Bác sĩ đang túc trực ở phòng y tế thấy Kỷ Vô Trần kéo Tô Yên vào liền hoảng sợ.Vội vàng chào đón, hỏi: "Sao lại thế này? Khuôn mặt này sao lại thành như thế này? Đánh nhau với học sinh khác hay sao?"Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Vô Trần sưng phù lên, da thịt ửng hồng, có một số chỗ mẫn cảm đến bắt đầu lột da."Sức thuốc cho cô ấy."Kỷ Vô Trần không để vị bác sĩ kia vào mắt, thái độ mười phần kiêu căng.Ngón tay chỉ thẳng vào người Tô Yên.Tô Yên cùng vị bác sĩ kia đều bị tức đến bật cười.Trong hai người bọn họ, ai mới là người cần được chăm sóc trước?!"Khụ... Nếu không tôi sức thuốc cho em trước đi? Vết thương trên mặt em nhìn thật nghiêm trọng? Tuổi còn trẻ, lớn lên lại đẹp trai, nếu gương mặt này mà bị hủy thì uổng lắm nha."Kỷ Vô Trần mang biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt băng lãnh: "Tôi lặp lại, sức thuốc cho cô ấy trước!"Tô Yên ôm cánh tay đứng bên cạnh, lúm đồng tiền trên mặt lại tươi như hoa.Bộ dáng không có chút lo lắng nào, yên lặng chờ bác sĩ, nghĩ thầm: Nếu  vị này để ý gương mặt kia, sẽ không thường xuyên chạy đi tìm đường chết như thế này đâu, lần nào về cả người cũng chật vật.Thể chất của người này chắc là lúc bị thương, miệng vết thương sẽ không để lại sẹo chăng? Nếu không gương mặt đẹp trai như thế, sớm đã chằng chịt vết sẹo rồi."A..."Bác sĩ như bị ánh mắt nham hiểm hung ác của anh dọa sợ, chà xát tay đầu hàng, nói: "Rồi, rồi, sau nay em không hối hận là được!"Vừa nói, vừa quay đầu tìm thuốc trong hộc tủ: "Người nào người nấy thật là..."Đương nhiên, không phải anh ta chỉ nói đến một mình Kỷ Vô Trần, mà nói luôn cả Tô Yên.Hai đứa nhỏ lớn lên đều rất xinh đẹp, tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, cũng không tính là nói quá.Nhưng không khí xung quanh hai người rất quái dị, tuy rằng có thể cảm nhận được mối liên hệ như gần như xa, nhưng lại khiến người ta thấy nhiều hơn là cảm giác hai bên đang ghét bỏ nhau.Nhìn vẻ tươi cười của cô gái nhỏ kia, ánh cười sắp tràn ra khỏi mắt rồi!Mu bàn tay của Tô Yên nhìn thì rất kh*ng b*, nhưng thật chất chỉ bị sưng lên thôi. 

Chương 22: Nam thần quá phúc hắc