Tác giả:

"Tiểu An An,dây đeo tay của bạn đẹp quá.Cậu cho tớ mượn tí nhé." Tiểu An An mỉm cười vui vẻ,tháo sợi dây mà anh trai tặng nhân dịp sinh nhật mình đưa cho Tiểu Thiện "Hảo,cho cậu mượn lát thôi đấy.Không thì anh tớ lại mắng tớ mất,anh ấy rất hung dữ." Tiểu Thiện cười hì hì vừa đeo vòng tay vào tay mình vừa ngắm nghía qua lại,rõ là cô bé rất thích sợi dây này "Tiểu An An,đẹp quá." Hai cô nhóc 7 tuổi chơi đùa cười khúc khích trên tầng hai của nhà họ Từ,không hề hay biết có kẻ tưới xăng,châm lửa nghi ngút.Lửa lớn bao trùm dần căn nhà,vợ chồng Từ gia lúc phát hiện thì đã muộn,họ ở tận lầu ba. Lúc Từ Hy Viễn từ công ti về nhà,thấy ngọn lửa bao trùm khắp nơi,anh không suy nghĩ nhiều liền xông vào.Ba mẹ,em gái anh - bọn họ ở trong đó. Mùi khói xộc vào mũi khiến anh khó chịu,nhưng anh vẫn cố gọi "Tiểu An An." Có tiếng khóc vọng từ lầu hai,Từ Hy Viễn cố gắng tránh lửa,tránh đi mọi thứ đang dần cháy rụi rơi rớt,nhưng anh vẫn bị thanh gỗ rơi vào chân mình,tạo vết bỏng đau rát nơi mắt cá chân trái…

Chương 20: Rời đi (cao trào)

Tổng Tài Ác Ma Tuyệt TìnhTác giả: Lục Tử PhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Tiểu An An,dây đeo tay của bạn đẹp quá.Cậu cho tớ mượn tí nhé." Tiểu An An mỉm cười vui vẻ,tháo sợi dây mà anh trai tặng nhân dịp sinh nhật mình đưa cho Tiểu Thiện "Hảo,cho cậu mượn lát thôi đấy.Không thì anh tớ lại mắng tớ mất,anh ấy rất hung dữ." Tiểu Thiện cười hì hì vừa đeo vòng tay vào tay mình vừa ngắm nghía qua lại,rõ là cô bé rất thích sợi dây này "Tiểu An An,đẹp quá." Hai cô nhóc 7 tuổi chơi đùa cười khúc khích trên tầng hai của nhà họ Từ,không hề hay biết có kẻ tưới xăng,châm lửa nghi ngút.Lửa lớn bao trùm dần căn nhà,vợ chồng Từ gia lúc phát hiện thì đã muộn,họ ở tận lầu ba. Lúc Từ Hy Viễn từ công ti về nhà,thấy ngọn lửa bao trùm khắp nơi,anh không suy nghĩ nhiều liền xông vào.Ba mẹ,em gái anh - bọn họ ở trong đó. Mùi khói xộc vào mũi khiến anh khó chịu,nhưng anh vẫn cố gọi "Tiểu An An." Có tiếng khóc vọng từ lầu hai,Từ Hy Viễn cố gắng tránh lửa,tránh đi mọi thứ đang dần cháy rụi rơi rớt,nhưng anh vẫn bị thanh gỗ rơi vào chân mình,tạo vết bỏng đau rát nơi mắt cá chân trái… Ngô Diệm ôm eo cô rời đi,để lại hắn ta đứng đó,tay nắm chặt như muốn nghiền nát cả ly rượu,ánh mắt nhìn bóng dáng cô tràn đầy những tia máu.Từ Hy Viễn vẫn đứng đó nhìn họ khuất sau cánh cửa,hắn tức giận ném mạnh ly rượu xuống sàn tạo ra âm thanh chói tai.Sát khí bao quanh người hắn,mặt hắn tối sầm.Hắn muốn nhân cơ hội này buông cô cũng là buông nổi lòng của hắn,hắn không làm được.Đánh chết hắn cũng không chịu đựng được cảm giác người đàn ông khác mang cô rời đi.Hắn đang làm gì thế này,sao lòng ngực lại quẩn bách đến ép hắn muốn điên thế này.Hắn không thể chịu đựng nổi từng câu Tô Thiện nói với hắn.Ân đoạn nghĩa tuyệt? Đường ai nấy đi?Lên giường thay hắn giành hợp đồng?Mẹ nó,hắn không cho phép,cô phải là của hắn,hắn không cho phép cô muốn rời khỏi hắn.Hắn như phát điên lao ra ngoài đuổi theo cô,như con thú điên tiết gào thét:"Vương Triết,bằng mọi giá cậu mang cô ta về cho tôi.Lập tức,mang Tô Thiện về đây cho tôi."Hắn gầm quát trong điện thoại,tắt máy hắn ném luôn điện thoại xuống nền,tay bất giác run lên.Hắn thừa hắn giây phút này hắn sợ,hắn hối hận,vì cái gì đem cô cho lão già kia,vì cái gì ngu ngốc...Mẹ kiếp!Đêm đó,Vương Triết thuê nhân viên khách sạn bỏ thuốc ngủ Ngô Diệm,đem Tô Thiện rời đi.Đêm đó,hắn ở Hoàng Kim uống đến mờ mịt,trong đầu toàn là hình bóng của cô.Hắn sao lại như vậy,rõ ràng là hận cô,rõ ràng tại cô em gái hắn mới chết.Nhưng hắn không can tâm,không can tâm nhìn cô theo người đàn ông khác,cô ngoài hắn ra không có quyền được theo ai cả.Hắn yêu cô ư,không thể nào,hắn không thể yêu kẻ thù.Con mẹ nó,đầu hắn toàn hình bóng cô,hắn không yêu cô,tuyệt đối không thừa nhận.Sáng hôm sau,Từ Hy Viễn về nhà trong bộ dạng thê thảm nhất,đầu tóc hắn rối như ổ quạ,cả người quần áo sộc sệch,nồng nặc mùi rượu,hắn không biết đã uống bao nhiêu nữa.Chỉ biết say đến bất tỉnh nằm tại phòng,sáng ra lờ mờ tỉnh liền hấp tấp chạy về đây.Hắn ước,khi mở cửa sẽ thấy Tô Thiện nhu mì nấu bửa sáng đợi hắn.Mở cửa đã thấy Vương Triết ngồi thất thần trên ghế sô pha."Cô ấy đâu?"Hắn không thấy cô đâu cả,trong lòng bất đầu nổi lên tia lo lắng,không lẽ cô thật sự theo lão cáo già Ngô Diệm kia."Tổng giám đốc,ngài về rồi à?Tôi pha nước tắm cho ngài.""Tôi hỏi cô ấy đâu?Tô Thiện đâu rồi?"Hắn như phát điên,gầm lên,mắt đỏ ngầu đáng sợ.Dạ dày lại phát đau,cả tối qua đến giờ ngoài rượu hắn cũng chưa hề ăn gì.Vương Triết cúi đầu "Tổng giám đốc xin ngài hãy trừng phạt tôi.Đêm đó,tôi thả cô ấy đi rồi,Tô tiểu thư ở bên ngài rất mực đau khổ.Đêm hôm qua,cô ấy khóc rất nhiều,cô ấy nói... nếu tôi đem cô ấy về gặp ngài,cô ấy tự tử cho tôi xem."Hắn tức giận đi lại nắm cổ áo Vương Triết,ánh mắt đỏ ngầu như muốn giết người,cả người căng cứng khó thở "Ai cho phép cô ấy rời khỏi tôi.Cô ta giờ ở đâu?Nói mau.""Tổng giám đốc,tôi...""Vương Triết,cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi còn không hiểu tính tôi sao?Tôi hỏi lại lần nữa,cô ấy đâu rồi?Tô Thiện đâu?Cô ấy nơi đâu?"Vương Triết nhìn Từ Hy Viễn,hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc,hắn nhìn đồng hồ,thầm thở dài "Có lẽ giờ này cô ấy sắp lên máy bay sang Pháp rồi,tổng giám đốc,tôi khuyên ngài nên buông tha cô ấy đi.Cô ấy nói ở bên ngài,cô ấy rất đau khổ."Hắn ta buông mạnh cổ áo Vương Triết,hắt tay đẩy cậu ta ngã nhào xuống nền "Con mẹ nó,tôi sẽ tính sổ với cậu sau."Nói rồi,hắn hấp tấp chạy ra ngoài.Chân trước chân sau loạn cả lên.Sân bay,Tô Thiện cầm vé máy bay trên tay bất lực thở dài,hôm nay điều kiện bay không ổn định,phải chờ thêm vài hôm,cô thế là phải đợi thêm vài ngày mới rời đi được.Cô vốn định ra ngoài đón taxi,điện thoại lại rung lên.Số máy này cô mới đổi,sao lại có người điện tới.Nhìn hai chữ Vương Triết trên màn hình,Tô Thiện mới nhớ hôm qua cô có cho Vương Triết số điện thoại.Tô Thiện vừa ấn nút nghe đã nghe giọng bên kia hớt hãi "Cô Tô,Từ Tổng gặp tai nạn ô tô rồi.Ngài ấy vì đi tìm cô mà xe tông xuống vách núi,hiện giờ đang nguy kịch trong bệnh viện."Điện thoại Tô Thiện rơi cạch xuống nền,tay cô buông lỏng hai bên,mặt cứng đờ.Hắn ta,hắn ta sao có thể,không được.Nói rồi cô hốt hoảng chạy đi,tim như ngừng đập,hắn tuyệt đối đừng có mệnh hệ gì.Không ai biết,nghe tin hắn bị tai nạn,tim cô lúc này căng thẳng hơn bao giờ hết.Cô yêu hắn rồi ư?Cô không biết,chỉ là không muốn hắn bị bất kì tổn thương nào.Hắn tại sao lại đi tìm cô chứ,nếu dứt khoát muốn bỏ cô,muốn bán cô... thì sao lại như vậy chứ?Người đàn ông này muốn cô phải làm sao với hắn đây.

Ngô Diệm ôm eo cô rời đi,để lại hắn ta đứng đó,tay nắm chặt như muốn nghiền nát cả ly rượu,ánh mắt nhìn bóng dáng cô tràn đầy những tia máu.Từ Hy Viễn vẫn đứng đó nhìn họ khuất sau cánh cửa,hắn tức giận ném mạnh ly rượu xuống sàn tạo ra âm thanh chói tai.

Sát khí bao quanh người hắn,mặt hắn tối sầm.Hắn muốn nhân cơ hội này buông cô cũng là buông nổi lòng của hắn,hắn không làm được.Đánh chết hắn cũng không chịu đựng được cảm giác người đàn ông khác mang cô rời đi.

Hắn đang làm gì thế này,sao lòng ngực lại quẩn bách đến ép hắn muốn điên thế này.Hắn không thể chịu đựng nổi từng câu Tô Thiện nói với hắn.

Ân đoạn nghĩa tuyệt? Đường ai nấy đi?Lên giường thay hắn giành hợp đồng?Mẹ nó,hắn không cho phép,cô phải là của hắn,hắn không cho phép cô muốn rời khỏi hắn.

Hắn như phát điên lao ra ngoài đuổi theo cô,như con thú điên tiết gào thét:

"Vương Triết,bằng mọi giá cậu mang cô ta về cho tôi.Lập tức,mang Tô Thiện về đây cho tôi."Hắn gầm quát trong điện thoại,tắt máy hắn ném luôn điện thoại xuống nền,tay bất giác run lên.

Hắn thừa hắn giây phút này hắn sợ,hắn hối hận,vì cái gì đem cô cho lão già kia,vì cái gì ngu ngốc...Mẹ kiếp!

Đêm đó,Vương Triết thuê nhân viên khách sạn bỏ thuốc ngủ Ngô Diệm,đem Tô Thiện rời đi.Đêm đó,hắn ở Hoàng Kim uống đến mờ mịt,trong đầu toàn là hình bóng của cô.Hắn sao lại như vậy,rõ ràng là hận cô,rõ ràng tại cô em gái hắn mới chết.Nhưng hắn không can tâm,không can tâm nhìn cô theo người đàn ông khác,cô ngoài hắn ra không có quyền được theo ai cả.Hắn yêu cô ư,không thể nào,hắn không thể yêu kẻ thù.Con mẹ nó,đầu hắn toàn hình bóng cô,hắn không yêu cô,tuyệt đối không thừa nhận.

Sáng hôm sau,Từ Hy Viễn về nhà trong bộ dạng thê thảm nhất,đầu tóc hắn rối như ổ quạ,cả người quần áo sộc sệch,nồng nặc mùi rượu,hắn không biết đã uống bao nhiêu nữa.Chỉ biết say đến bất tỉnh nằm tại phòng,sáng ra lờ mờ tỉnh liền hấp tấp chạy về đây.Hắn ước,khi mở cửa sẽ thấy Tô Thiện nhu mì nấu bửa sáng đợi hắn.

Mở cửa đã thấy Vương Triết ngồi thất thần trên ghế sô pha.

"Cô ấy đâu?"Hắn không thấy cô đâu cả,trong lòng bất đầu nổi lên tia lo lắng,không lẽ cô thật sự theo lão cáo già Ngô Diệm kia.

"Tổng giám đốc,ngài về rồi à?Tôi pha nước tắm cho ngài."

"Tôi hỏi cô ấy đâu?Tô Thiện đâu rồi?"Hắn như phát điên,gầm lên,mắt đỏ ngầu đáng sợ.Dạ dày lại phát đau,cả tối qua đến giờ ngoài rượu hắn cũng chưa hề ăn gì.

Vương Triết cúi đầu "Tổng giám đốc xin ngài hãy trừng phạt tôi.Đêm đó,tôi thả cô ấy đi rồi,Tô tiểu thư ở bên ngài rất mực đau khổ.Đêm hôm qua,cô ấy khóc rất nhiều,cô ấy nói... nếu tôi đem cô ấy về gặp ngài,cô ấy tự tử cho tôi xem."

Hắn tức giận đi lại nắm cổ áo Vương Triết,ánh mắt đỏ ngầu như muốn giết người,cả người căng cứng khó thở "Ai cho phép cô ấy rời khỏi tôi.Cô ta giờ ở đâu?Nói mau."

"Tổng giám đốc,tôi..."

"Vương Triết,cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi còn không hiểu tính tôi sao?Tôi hỏi lại lần nữa,cô ấy đâu rồi?Tô Thiện đâu?Cô ấy nơi đâu?"

Vương Triết nhìn Từ Hy Viễn,hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc,hắn nhìn đồng hồ,thầm thở dài "Có lẽ giờ này cô ấy sắp lên máy bay sang Pháp rồi,tổng giám đốc,tôi khuyên ngài nên buông tha cô ấy đi.Cô ấy nói ở bên ngài,cô ấy rất đau khổ."

Hắn ta buông mạnh cổ áo Vương Triết,hắt tay đẩy cậu ta ngã nhào xuống nền "Con mẹ nó,tôi sẽ tính sổ với cậu sau."Nói rồi,hắn hấp tấp chạy ra ngoài.Chân trước chân sau loạn cả lên.

Sân bay,

Tô Thiện cầm vé máy bay trên tay bất lực thở dài,hôm nay điều kiện bay không ổn định,phải chờ thêm vài hôm,cô thế là phải đợi thêm vài ngày mới rời đi được.

Cô vốn định ra ngoài đón taxi,điện thoại lại rung lên.Số máy này cô mới đổi,sao lại có người điện tới.Nhìn hai chữ Vương Triết trên màn hình,Tô Thiện mới nhớ hôm qua cô có cho Vương Triết số điện thoại.

Tô Thiện vừa ấn nút nghe đã nghe giọng bên kia hớt hãi "Cô Tô,Từ Tổng gặp tai nạn ô tô rồi.Ngài ấy vì đi tìm cô mà xe tông xuống vách núi,hiện giờ đang nguy kịch trong bệnh viện."

Điện thoại Tô Thiện rơi cạch xuống nền,tay cô buông lỏng hai bên,mặt cứng đờ.Hắn ta,hắn ta sao có thể,không được.Nói rồi cô hốt hoảng chạy đi,tim như ngừng đập,hắn tuyệt đối đừng có mệnh hệ gì.Không ai biết,nghe tin hắn bị tai nạn,tim cô lúc này căng thẳng hơn bao giờ hết.

Cô yêu hắn rồi ư?Cô không biết,chỉ là không muốn hắn bị bất kì tổn thương nào.Hắn tại sao lại đi tìm cô chứ,nếu dứt khoát muốn bỏ cô,muốn bán cô... thì sao lại như vậy chứ?

Người đàn ông này muốn cô phải làm sao với hắn đây.

Tổng Tài Ác Ma Tuyệt TìnhTác giả: Lục Tử PhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Tiểu An An,dây đeo tay của bạn đẹp quá.Cậu cho tớ mượn tí nhé." Tiểu An An mỉm cười vui vẻ,tháo sợi dây mà anh trai tặng nhân dịp sinh nhật mình đưa cho Tiểu Thiện "Hảo,cho cậu mượn lát thôi đấy.Không thì anh tớ lại mắng tớ mất,anh ấy rất hung dữ." Tiểu Thiện cười hì hì vừa đeo vòng tay vào tay mình vừa ngắm nghía qua lại,rõ là cô bé rất thích sợi dây này "Tiểu An An,đẹp quá." Hai cô nhóc 7 tuổi chơi đùa cười khúc khích trên tầng hai của nhà họ Từ,không hề hay biết có kẻ tưới xăng,châm lửa nghi ngút.Lửa lớn bao trùm dần căn nhà,vợ chồng Từ gia lúc phát hiện thì đã muộn,họ ở tận lầu ba. Lúc Từ Hy Viễn từ công ti về nhà,thấy ngọn lửa bao trùm khắp nơi,anh không suy nghĩ nhiều liền xông vào.Ba mẹ,em gái anh - bọn họ ở trong đó. Mùi khói xộc vào mũi khiến anh khó chịu,nhưng anh vẫn cố gọi "Tiểu An An." Có tiếng khóc vọng từ lầu hai,Từ Hy Viễn cố gắng tránh lửa,tránh đi mọi thứ đang dần cháy rụi rơi rớt,nhưng anh vẫn bị thanh gỗ rơi vào chân mình,tạo vết bỏng đau rát nơi mắt cá chân trái… Ngô Diệm ôm eo cô rời đi,để lại hắn ta đứng đó,tay nắm chặt như muốn nghiền nát cả ly rượu,ánh mắt nhìn bóng dáng cô tràn đầy những tia máu.Từ Hy Viễn vẫn đứng đó nhìn họ khuất sau cánh cửa,hắn tức giận ném mạnh ly rượu xuống sàn tạo ra âm thanh chói tai.Sát khí bao quanh người hắn,mặt hắn tối sầm.Hắn muốn nhân cơ hội này buông cô cũng là buông nổi lòng của hắn,hắn không làm được.Đánh chết hắn cũng không chịu đựng được cảm giác người đàn ông khác mang cô rời đi.Hắn đang làm gì thế này,sao lòng ngực lại quẩn bách đến ép hắn muốn điên thế này.Hắn không thể chịu đựng nổi từng câu Tô Thiện nói với hắn.Ân đoạn nghĩa tuyệt? Đường ai nấy đi?Lên giường thay hắn giành hợp đồng?Mẹ nó,hắn không cho phép,cô phải là của hắn,hắn không cho phép cô muốn rời khỏi hắn.Hắn như phát điên lao ra ngoài đuổi theo cô,như con thú điên tiết gào thét:"Vương Triết,bằng mọi giá cậu mang cô ta về cho tôi.Lập tức,mang Tô Thiện về đây cho tôi."Hắn gầm quát trong điện thoại,tắt máy hắn ném luôn điện thoại xuống nền,tay bất giác run lên.Hắn thừa hắn giây phút này hắn sợ,hắn hối hận,vì cái gì đem cô cho lão già kia,vì cái gì ngu ngốc...Mẹ kiếp!Đêm đó,Vương Triết thuê nhân viên khách sạn bỏ thuốc ngủ Ngô Diệm,đem Tô Thiện rời đi.Đêm đó,hắn ở Hoàng Kim uống đến mờ mịt,trong đầu toàn là hình bóng của cô.Hắn sao lại như vậy,rõ ràng là hận cô,rõ ràng tại cô em gái hắn mới chết.Nhưng hắn không can tâm,không can tâm nhìn cô theo người đàn ông khác,cô ngoài hắn ra không có quyền được theo ai cả.Hắn yêu cô ư,không thể nào,hắn không thể yêu kẻ thù.Con mẹ nó,đầu hắn toàn hình bóng cô,hắn không yêu cô,tuyệt đối không thừa nhận.Sáng hôm sau,Từ Hy Viễn về nhà trong bộ dạng thê thảm nhất,đầu tóc hắn rối như ổ quạ,cả người quần áo sộc sệch,nồng nặc mùi rượu,hắn không biết đã uống bao nhiêu nữa.Chỉ biết say đến bất tỉnh nằm tại phòng,sáng ra lờ mờ tỉnh liền hấp tấp chạy về đây.Hắn ước,khi mở cửa sẽ thấy Tô Thiện nhu mì nấu bửa sáng đợi hắn.Mở cửa đã thấy Vương Triết ngồi thất thần trên ghế sô pha."Cô ấy đâu?"Hắn không thấy cô đâu cả,trong lòng bất đầu nổi lên tia lo lắng,không lẽ cô thật sự theo lão cáo già Ngô Diệm kia."Tổng giám đốc,ngài về rồi à?Tôi pha nước tắm cho ngài.""Tôi hỏi cô ấy đâu?Tô Thiện đâu rồi?"Hắn như phát điên,gầm lên,mắt đỏ ngầu đáng sợ.Dạ dày lại phát đau,cả tối qua đến giờ ngoài rượu hắn cũng chưa hề ăn gì.Vương Triết cúi đầu "Tổng giám đốc xin ngài hãy trừng phạt tôi.Đêm đó,tôi thả cô ấy đi rồi,Tô tiểu thư ở bên ngài rất mực đau khổ.Đêm hôm qua,cô ấy khóc rất nhiều,cô ấy nói... nếu tôi đem cô ấy về gặp ngài,cô ấy tự tử cho tôi xem."Hắn tức giận đi lại nắm cổ áo Vương Triết,ánh mắt đỏ ngầu như muốn giết người,cả người căng cứng khó thở "Ai cho phép cô ấy rời khỏi tôi.Cô ta giờ ở đâu?Nói mau.""Tổng giám đốc,tôi...""Vương Triết,cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi còn không hiểu tính tôi sao?Tôi hỏi lại lần nữa,cô ấy đâu rồi?Tô Thiện đâu?Cô ấy nơi đâu?"Vương Triết nhìn Từ Hy Viễn,hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc,hắn nhìn đồng hồ,thầm thở dài "Có lẽ giờ này cô ấy sắp lên máy bay sang Pháp rồi,tổng giám đốc,tôi khuyên ngài nên buông tha cô ấy đi.Cô ấy nói ở bên ngài,cô ấy rất đau khổ."Hắn ta buông mạnh cổ áo Vương Triết,hắt tay đẩy cậu ta ngã nhào xuống nền "Con mẹ nó,tôi sẽ tính sổ với cậu sau."Nói rồi,hắn hấp tấp chạy ra ngoài.Chân trước chân sau loạn cả lên.Sân bay,Tô Thiện cầm vé máy bay trên tay bất lực thở dài,hôm nay điều kiện bay không ổn định,phải chờ thêm vài hôm,cô thế là phải đợi thêm vài ngày mới rời đi được.Cô vốn định ra ngoài đón taxi,điện thoại lại rung lên.Số máy này cô mới đổi,sao lại có người điện tới.Nhìn hai chữ Vương Triết trên màn hình,Tô Thiện mới nhớ hôm qua cô có cho Vương Triết số điện thoại.Tô Thiện vừa ấn nút nghe đã nghe giọng bên kia hớt hãi "Cô Tô,Từ Tổng gặp tai nạn ô tô rồi.Ngài ấy vì đi tìm cô mà xe tông xuống vách núi,hiện giờ đang nguy kịch trong bệnh viện."Điện thoại Tô Thiện rơi cạch xuống nền,tay cô buông lỏng hai bên,mặt cứng đờ.Hắn ta,hắn ta sao có thể,không được.Nói rồi cô hốt hoảng chạy đi,tim như ngừng đập,hắn tuyệt đối đừng có mệnh hệ gì.Không ai biết,nghe tin hắn bị tai nạn,tim cô lúc này căng thẳng hơn bao giờ hết.Cô yêu hắn rồi ư?Cô không biết,chỉ là không muốn hắn bị bất kì tổn thương nào.Hắn tại sao lại đi tìm cô chứ,nếu dứt khoát muốn bỏ cô,muốn bán cô... thì sao lại như vậy chứ?Người đàn ông này muốn cô phải làm sao với hắn đây.

Chương 20: Rời đi (cao trào)