"Tiểu An An,dây đeo tay của bạn đẹp quá.Cậu cho tớ mượn tí nhé." Tiểu An An mỉm cười vui vẻ,tháo sợi dây mà anh trai tặng nhân dịp sinh nhật mình đưa cho Tiểu Thiện "Hảo,cho cậu mượn lát thôi đấy.Không thì anh tớ lại mắng tớ mất,anh ấy rất hung dữ." Tiểu Thiện cười hì hì vừa đeo vòng tay vào tay mình vừa ngắm nghía qua lại,rõ là cô bé rất thích sợi dây này "Tiểu An An,đẹp quá." Hai cô nhóc 7 tuổi chơi đùa cười khúc khích trên tầng hai của nhà họ Từ,không hề hay biết có kẻ tưới xăng,châm lửa nghi ngút.Lửa lớn bao trùm dần căn nhà,vợ chồng Từ gia lúc phát hiện thì đã muộn,họ ở tận lầu ba. Lúc Từ Hy Viễn từ công ti về nhà,thấy ngọn lửa bao trùm khắp nơi,anh không suy nghĩ nhiều liền xông vào.Ba mẹ,em gái anh - bọn họ ở trong đó. Mùi khói xộc vào mũi khiến anh khó chịu,nhưng anh vẫn cố gọi "Tiểu An An." Có tiếng khóc vọng từ lầu hai,Từ Hy Viễn cố gắng tránh lửa,tránh đi mọi thứ đang dần cháy rụi rơi rớt,nhưng anh vẫn bị thanh gỗ rơi vào chân mình,tạo vết bỏng đau rát nơi mắt cá chân trái…
Chương 27: 4 ngày ở chung (5)
Tổng Tài Ác Ma Tuyệt TìnhTác giả: Lục Tử PhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Tiểu An An,dây đeo tay của bạn đẹp quá.Cậu cho tớ mượn tí nhé." Tiểu An An mỉm cười vui vẻ,tháo sợi dây mà anh trai tặng nhân dịp sinh nhật mình đưa cho Tiểu Thiện "Hảo,cho cậu mượn lát thôi đấy.Không thì anh tớ lại mắng tớ mất,anh ấy rất hung dữ." Tiểu Thiện cười hì hì vừa đeo vòng tay vào tay mình vừa ngắm nghía qua lại,rõ là cô bé rất thích sợi dây này "Tiểu An An,đẹp quá." Hai cô nhóc 7 tuổi chơi đùa cười khúc khích trên tầng hai của nhà họ Từ,không hề hay biết có kẻ tưới xăng,châm lửa nghi ngút.Lửa lớn bao trùm dần căn nhà,vợ chồng Từ gia lúc phát hiện thì đã muộn,họ ở tận lầu ba. Lúc Từ Hy Viễn từ công ti về nhà,thấy ngọn lửa bao trùm khắp nơi,anh không suy nghĩ nhiều liền xông vào.Ba mẹ,em gái anh - bọn họ ở trong đó. Mùi khói xộc vào mũi khiến anh khó chịu,nhưng anh vẫn cố gọi "Tiểu An An." Có tiếng khóc vọng từ lầu hai,Từ Hy Viễn cố gắng tránh lửa,tránh đi mọi thứ đang dần cháy rụi rơi rớt,nhưng anh vẫn bị thanh gỗ rơi vào chân mình,tạo vết bỏng đau rát nơi mắt cá chân trái… Gần giờ cơm trưa Vương Triết tới gặp hắn báo cáo tình hình công ti,tin tức Từ Hy Viễn gặp tai nạn cùng bị mù bị giấu nhẹm,cũng không nhà báo nào dám đắc tội tới Từ Thị.Tô Thiện ngồi trên ghế xem sô pha xem tivi,cơm trưa vốn đã chuẩn bị xong,chỉ là chờ hắn bàn xong công việc.Cô thấy Vương Triết mặt mày bận rộn mang theo tài liệu đi xuống cũng lên tiếng chào hỏi "Cậu có muốn ở lại ăn cơm không?"Dứt lời,Tô Thiện hơi hoảng nhìn lên lầu trên,cửa phòng hắn vẫn khép chặt,cô bất giác thở ra một hơi nhẹ người.Cô thế mà sơ hở quên mình đang là Tiểu Tô."Vậy phiền phu nhân* rồi."Hắn sớm đã đói đến bụng cồn cào,cả buổi sáng đều tất bận ở công ti,quên luôn cả giờ ăn.*Ở đây Vương Triết gọi theo phép lịch sự là phu nhân của Từ Hy Viễn - tổng giám đốc của cậu ta nhé!Tô Thiện hơi ngại ngùng,cậu ta lại như thế nào còn gọi cô là phu nhân,cô sớm đã không phải.May mà cửa phòng Từ Hy Viễn từ lâu đã khép chặt,nếu để hắn nghe được,sợ từ lâu đã quát ầm lên."Cậu đừng gọi tôi là phu nhân nữa,gọi tôi là Tiểu Tô là được,cẩn thận một chút."Vương Triết lúc này biết mình lỡ lời,liền đáp ứng gật đầu với cô.Cơm trưa nhanh chóng được dọn,Tô Thiện theo thói quen tháo tạp dề xong liền chạy lên phòng hắn.Từ Hy Viễn lười biến nằm trên giường,chân tay gác tuỳ ý,mặt mày nhăn lại như đang nghiền ngẫm gì đó.Mắt hắn vẫn như cũ mờ mịt về phía trước,gương mặt góc cạnh không một điểm xấu,ấn đường hơi nhăn.Tô Thiện đi lại,kéo lấy tay hắn,vội ghi "Cơm trưa."Từ Hy Viễn đột nhiên kéo chặt lấy tay cô,xoay người một cái đem cô kéo xuống dưới thân mình,thân thể cao lớn nằm đè ép phía trên.Hắn đem đầu chôn ở cổ người phụ nữ,bàn tay không thành thật dời xuống khoá chặt lấy eo cô,giọng khàn khàn lên tiếng"Thật ngại quá,lỡ tay."Lỡ tay?Cái lí do chó má cho việc háo sắc của hắn ư?Tô Thiện cắn răng nhịn không đạp cho hắn một cái,cô cọ người đẩy hắn ra,cả người bị hắn đè đến hô hấp cũng khó khăn.Hắn rất ưng ý với thời điểm hiện tại,môi mỏng có như không vô tình chạm vào cần cổ cô,yết hầu trượt dọc,thật muốn đem cô đè ép làm một phen.Tô Thiện không hề xê dịch được thân thể cao lớn của hắn,cô tức tối há miệng cắn lên bả vai hắn.Thầm rủa thứ b**n th** như hắn nên tiệt chủng đi.Từ Hy Viễn bị cô cắn đau cũng mặc kệ,hắn khẽ rên hừ hừ cũng không gầm quát như mọi khi,chỉ là khi người phụ vừa buông bả vai hắn ra,hắn liền hướng đầu lên trên chuẩn xác môi cô mà hôn xuống.Tay hắn càng không yên phận nhích tới nhích lui nơi eo cô,mặc Tô Thiện vùng vẩy đè ép hôn cô,càng hôn càng phát hiện chính mình lại nghiện hôn cô,rõ là không muốn buông.Người phụ nữ này thật ngọt.Đợi lúc cô sắp hít thở không thông hắn lúc này mới tình nguyện buông cô ra.*Chát*d*c v*ng đang hừng hực như lửa đốt vì cái tát này mà mất sạch,mặt trái của hắn rát rạt,Từ Hy Viễn đưa lưỡi đẩy đẩy má,khoé miệng nhếch lên,sức lực không tồi.Tô Thiện vung tay đẩy hắn,cào đấm hắn,một cái tát đối với cô còn chưa đủ.Dù là thân phận Tiểu Tô hay Tô Thiện thì cô từ lâu đã xuống đánh hắn,đánh chết tên háo sắc b**n th** nhà hắn.Mẹ kiếp!Từ Hy Viễn còn chưa kịp phản ứng sau cái tát lại bị cô cào đánh,hắn tức giận đưa tay mò tìm bắt được tay cô,không do dự siết chặt lấy khoá l*n đ*nh đầu."Con mẹ nó,cô làm loạn cái gì?"Đời Từ Hy Viễn hắn,cũng chỉ có cô dám đánh đi.Tô Thiện nghẹn đến uất ức,còn bị hắn quát lên như chính cô mới là người sai.Hốc mắt cô dần đỏ lên,nước mắt trực trào.Cô nhịn hắn chưa đủ sao?Hắn sao có thể hết lần này lần khác đều muốn chèn ép cô?Nỗi uất ức ngày càng dâng cao,đèp ép lòng ngực,Tô Thiện tủi thân thút thít khóc,cả người run bần bật.Sao lại không phản ứng?Từ Hy Viễn vốn còn định phải trừng trị cô,lại không ngờ nghe được tiếng thút thít nhỏ xíu bên tai,là khóc sao?Khóc thật ư?"Tiểu Tô?"Đáp lại hắn chỉ là tiếng thút thít cực nhỏ cùng thân thể người phụ nữ dưới thân đang run lên không ngừng.Khóc thật rồi!Hắn phát hiện lúc này hắn quả thực lúng túng không biết nên xử lí ra sao?Đối với thương trường dối trá ngoài kia,chuyện của hắn đều được hắn xử lí nhanh chóng dứt khoát,nhưng đối với người phụ nữ này,hắn quả thực không biết nên làm sao.Lại phát hiện bản thân có chút bối rối.(🌵🌵Xử lí nhanh đi lão Từ,trợ lí Vương còn đang kêu gào muốn ăn cơm chờ ở dưới nha.)Hắn buông lỏng bàn tay đang siết chặt tay cô,cả người thả lỏng một lần nữa nằm đè lên người cô,bàn tay thô ráp khẽ lau lung tung trên mặt người phụ nữ,chạm phải nước mắt lạnh lạnh cảm thấy vô cùng bức bách.
Gần giờ cơm trưa Vương Triết tới gặp hắn báo cáo tình hình công ti,tin tức Từ Hy Viễn gặp tai nạn cùng bị mù bị giấu nhẹm,cũng không nhà báo nào dám đắc tội tới Từ Thị.
Tô Thiện ngồi trên ghế xem sô pha xem tivi,cơm trưa vốn đã chuẩn bị xong,chỉ là chờ hắn bàn xong công việc.Cô thấy Vương Triết mặt mày bận rộn mang theo tài liệu đi xuống cũng lên tiếng chào hỏi "Cậu có muốn ở lại ăn cơm không?"Dứt lời,Tô Thiện hơi hoảng nhìn lên lầu trên,cửa phòng hắn vẫn khép chặt,cô bất giác thở ra một hơi nhẹ người.
Cô thế mà sơ hở quên mình đang là Tiểu Tô.
"Vậy phiền phu nhân* rồi."Hắn sớm đã đói đến bụng cồn cào,cả buổi sáng đều tất bận ở công ti,quên luôn cả giờ ăn.
*Ở đây Vương Triết gọi theo phép lịch sự là phu nhân của Từ Hy Viễn - tổng giám đốc của cậu ta nhé!
Tô Thiện hơi ngại ngùng,cậu ta lại như thế nào còn gọi cô là phu nhân,cô sớm đã không phải.
May mà cửa phòng Từ Hy Viễn từ lâu đã khép chặt,nếu để hắn nghe được,sợ từ lâu đã quát ầm lên.
"Cậu đừng gọi tôi là phu nhân nữa,gọi tôi là Tiểu Tô là được,cẩn thận một chút."
Vương Triết lúc này biết mình lỡ lời,liền đáp ứng gật đầu với cô.
Cơm trưa nhanh chóng được dọn,Tô Thiện theo thói quen tháo tạp dề xong liền chạy lên phòng hắn.
Từ Hy Viễn lười biến nằm trên giường,chân tay gác tuỳ ý,mặt mày nhăn lại như đang nghiền ngẫm gì đó.
Mắt hắn vẫn như cũ mờ mịt về phía trước,gương mặt góc cạnh không một điểm xấu,ấn đường hơi nhăn.
Tô Thiện đi lại,kéo lấy tay hắn,vội ghi "Cơm trưa."
Từ Hy Viễn đột nhiên kéo chặt lấy tay cô,xoay người một cái đem cô kéo xuống dưới thân mình,thân thể cao lớn nằm đè ép phía trên.
Hắn đem đầu chôn ở cổ người phụ nữ,bàn tay không thành thật dời xuống khoá chặt lấy eo cô,giọng khàn khàn lên tiếng
"Thật ngại quá,lỡ tay."
Lỡ tay?Cái lí do chó má cho việc háo sắc của hắn ư?Tô Thiện cắn răng nhịn không đạp cho hắn một cái,cô cọ người đẩy hắn ra,cả người bị hắn đè đến hô hấp cũng khó khăn.
Hắn rất ưng ý với thời điểm hiện tại,môi mỏng có như không vô tình chạm vào cần cổ cô,yết hầu trượt dọc,thật muốn đem cô đè ép làm một phen.
Tô Thiện không hề xê dịch được thân thể cao lớn của hắn,cô tức tối há miệng cắn lên bả vai hắn.Thầm rủa thứ b**n th** như hắn nên tiệt chủng đi.
Từ Hy Viễn bị cô cắn đau cũng mặc kệ,hắn khẽ rên hừ hừ cũng không gầm quát như mọi khi,chỉ là khi người phụ vừa buông bả vai hắn ra,hắn liền hướng đầu lên trên chuẩn xác môi cô mà hôn xuống.
Tay hắn càng không yên phận nhích tới nhích lui nơi eo cô,mặc Tô Thiện vùng vẩy đè ép hôn cô,càng hôn càng phát hiện chính mình lại nghiện hôn cô,rõ là không muốn buông.
Người phụ nữ này thật ngọt.
Đợi lúc cô sắp hít thở không thông hắn lúc này mới tình nguyện buông cô ra.
*Chát*
d*c v*ng đang hừng hực như lửa đốt vì cái tát này mà mất sạch,mặt trái của hắn rát rạt,Từ Hy Viễn đưa lưỡi đẩy đẩy má,khoé miệng nhếch lên,sức lực không tồi.
Tô Thiện vung tay đẩy hắn,cào đấm hắn,một cái tát đối với cô còn chưa đủ.
Dù là thân phận Tiểu Tô hay Tô Thiện thì cô từ lâu đã xuống đánh hắn,đánh chết tên háo sắc b**n th** nhà hắn.Mẹ kiếp!
Từ Hy Viễn còn chưa kịp phản ứng sau cái tát lại bị cô cào đánh,hắn tức giận đưa tay mò tìm bắt được tay cô,không do dự siết chặt lấy khoá l*n đ*nh đầu.
"Con mẹ nó,cô làm loạn cái gì?"Đời Từ Hy Viễn hắn,cũng chỉ có cô dám đánh đi.
Tô Thiện nghẹn đến uất ức,còn bị hắn quát lên như chính cô mới là người sai.Hốc mắt cô dần đỏ lên,nước mắt trực trào.
Cô nhịn hắn chưa đủ sao?Hắn sao có thể hết lần này lần khác đều muốn chèn ép cô?Nỗi uất ức ngày càng dâng cao,đèp ép lòng ngực,Tô Thiện tủi thân thút thít khóc,cả người run bần bật.
Sao lại không phản ứng?Từ Hy Viễn vốn còn định phải trừng trị cô,lại không ngờ nghe được tiếng thút thít nhỏ xíu bên tai,là khóc sao?
Khóc thật ư?
"Tiểu Tô?"
Đáp lại hắn chỉ là tiếng thút thít cực nhỏ cùng thân thể người phụ nữ dưới thân đang run lên không ngừng.
Khóc thật rồi!
Hắn phát hiện lúc này hắn quả thực lúng túng không biết nên xử lí ra sao?Đối với thương trường dối trá ngoài kia,chuyện của hắn đều được hắn xử lí nhanh chóng dứt khoát,nhưng đối với người phụ nữ này,hắn quả thực không biết nên làm sao.
Lại phát hiện bản thân có chút bối rối.
(🌵🌵Xử lí nhanh đi lão Từ,trợ lí Vương còn đang kêu gào muốn ăn cơm chờ ở dưới nha.)
Hắn buông lỏng bàn tay đang siết chặt tay cô,cả người thả lỏng một lần nữa nằm đè lên người cô,bàn tay thô ráp khẽ lau lung tung trên mặt người phụ nữ,chạm phải nước mắt lạnh lạnh cảm thấy vô cùng bức bách.
Tổng Tài Ác Ma Tuyệt TìnhTác giả: Lục Tử PhiTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Tiểu An An,dây đeo tay của bạn đẹp quá.Cậu cho tớ mượn tí nhé." Tiểu An An mỉm cười vui vẻ,tháo sợi dây mà anh trai tặng nhân dịp sinh nhật mình đưa cho Tiểu Thiện "Hảo,cho cậu mượn lát thôi đấy.Không thì anh tớ lại mắng tớ mất,anh ấy rất hung dữ." Tiểu Thiện cười hì hì vừa đeo vòng tay vào tay mình vừa ngắm nghía qua lại,rõ là cô bé rất thích sợi dây này "Tiểu An An,đẹp quá." Hai cô nhóc 7 tuổi chơi đùa cười khúc khích trên tầng hai của nhà họ Từ,không hề hay biết có kẻ tưới xăng,châm lửa nghi ngút.Lửa lớn bao trùm dần căn nhà,vợ chồng Từ gia lúc phát hiện thì đã muộn,họ ở tận lầu ba. Lúc Từ Hy Viễn từ công ti về nhà,thấy ngọn lửa bao trùm khắp nơi,anh không suy nghĩ nhiều liền xông vào.Ba mẹ,em gái anh - bọn họ ở trong đó. Mùi khói xộc vào mũi khiến anh khó chịu,nhưng anh vẫn cố gọi "Tiểu An An." Có tiếng khóc vọng từ lầu hai,Từ Hy Viễn cố gắng tránh lửa,tránh đi mọi thứ đang dần cháy rụi rơi rớt,nhưng anh vẫn bị thanh gỗ rơi vào chân mình,tạo vết bỏng đau rát nơi mắt cá chân trái… Gần giờ cơm trưa Vương Triết tới gặp hắn báo cáo tình hình công ti,tin tức Từ Hy Viễn gặp tai nạn cùng bị mù bị giấu nhẹm,cũng không nhà báo nào dám đắc tội tới Từ Thị.Tô Thiện ngồi trên ghế xem sô pha xem tivi,cơm trưa vốn đã chuẩn bị xong,chỉ là chờ hắn bàn xong công việc.Cô thấy Vương Triết mặt mày bận rộn mang theo tài liệu đi xuống cũng lên tiếng chào hỏi "Cậu có muốn ở lại ăn cơm không?"Dứt lời,Tô Thiện hơi hoảng nhìn lên lầu trên,cửa phòng hắn vẫn khép chặt,cô bất giác thở ra một hơi nhẹ người.Cô thế mà sơ hở quên mình đang là Tiểu Tô."Vậy phiền phu nhân* rồi."Hắn sớm đã đói đến bụng cồn cào,cả buổi sáng đều tất bận ở công ti,quên luôn cả giờ ăn.*Ở đây Vương Triết gọi theo phép lịch sự là phu nhân của Từ Hy Viễn - tổng giám đốc của cậu ta nhé!Tô Thiện hơi ngại ngùng,cậu ta lại như thế nào còn gọi cô là phu nhân,cô sớm đã không phải.May mà cửa phòng Từ Hy Viễn từ lâu đã khép chặt,nếu để hắn nghe được,sợ từ lâu đã quát ầm lên."Cậu đừng gọi tôi là phu nhân nữa,gọi tôi là Tiểu Tô là được,cẩn thận một chút."Vương Triết lúc này biết mình lỡ lời,liền đáp ứng gật đầu với cô.Cơm trưa nhanh chóng được dọn,Tô Thiện theo thói quen tháo tạp dề xong liền chạy lên phòng hắn.Từ Hy Viễn lười biến nằm trên giường,chân tay gác tuỳ ý,mặt mày nhăn lại như đang nghiền ngẫm gì đó.Mắt hắn vẫn như cũ mờ mịt về phía trước,gương mặt góc cạnh không một điểm xấu,ấn đường hơi nhăn.Tô Thiện đi lại,kéo lấy tay hắn,vội ghi "Cơm trưa."Từ Hy Viễn đột nhiên kéo chặt lấy tay cô,xoay người một cái đem cô kéo xuống dưới thân mình,thân thể cao lớn nằm đè ép phía trên.Hắn đem đầu chôn ở cổ người phụ nữ,bàn tay không thành thật dời xuống khoá chặt lấy eo cô,giọng khàn khàn lên tiếng"Thật ngại quá,lỡ tay."Lỡ tay?Cái lí do chó má cho việc háo sắc của hắn ư?Tô Thiện cắn răng nhịn không đạp cho hắn một cái,cô cọ người đẩy hắn ra,cả người bị hắn đè đến hô hấp cũng khó khăn.Hắn rất ưng ý với thời điểm hiện tại,môi mỏng có như không vô tình chạm vào cần cổ cô,yết hầu trượt dọc,thật muốn đem cô đè ép làm một phen.Tô Thiện không hề xê dịch được thân thể cao lớn của hắn,cô tức tối há miệng cắn lên bả vai hắn.Thầm rủa thứ b**n th** như hắn nên tiệt chủng đi.Từ Hy Viễn bị cô cắn đau cũng mặc kệ,hắn khẽ rên hừ hừ cũng không gầm quát như mọi khi,chỉ là khi người phụ vừa buông bả vai hắn ra,hắn liền hướng đầu lên trên chuẩn xác môi cô mà hôn xuống.Tay hắn càng không yên phận nhích tới nhích lui nơi eo cô,mặc Tô Thiện vùng vẩy đè ép hôn cô,càng hôn càng phát hiện chính mình lại nghiện hôn cô,rõ là không muốn buông.Người phụ nữ này thật ngọt.Đợi lúc cô sắp hít thở không thông hắn lúc này mới tình nguyện buông cô ra.*Chát*d*c v*ng đang hừng hực như lửa đốt vì cái tát này mà mất sạch,mặt trái của hắn rát rạt,Từ Hy Viễn đưa lưỡi đẩy đẩy má,khoé miệng nhếch lên,sức lực không tồi.Tô Thiện vung tay đẩy hắn,cào đấm hắn,một cái tát đối với cô còn chưa đủ.Dù là thân phận Tiểu Tô hay Tô Thiện thì cô từ lâu đã xuống đánh hắn,đánh chết tên háo sắc b**n th** nhà hắn.Mẹ kiếp!Từ Hy Viễn còn chưa kịp phản ứng sau cái tát lại bị cô cào đánh,hắn tức giận đưa tay mò tìm bắt được tay cô,không do dự siết chặt lấy khoá l*n đ*nh đầu."Con mẹ nó,cô làm loạn cái gì?"Đời Từ Hy Viễn hắn,cũng chỉ có cô dám đánh đi.Tô Thiện nghẹn đến uất ức,còn bị hắn quát lên như chính cô mới là người sai.Hốc mắt cô dần đỏ lên,nước mắt trực trào.Cô nhịn hắn chưa đủ sao?Hắn sao có thể hết lần này lần khác đều muốn chèn ép cô?Nỗi uất ức ngày càng dâng cao,đèp ép lòng ngực,Tô Thiện tủi thân thút thít khóc,cả người run bần bật.Sao lại không phản ứng?Từ Hy Viễn vốn còn định phải trừng trị cô,lại không ngờ nghe được tiếng thút thít nhỏ xíu bên tai,là khóc sao?Khóc thật ư?"Tiểu Tô?"Đáp lại hắn chỉ là tiếng thút thít cực nhỏ cùng thân thể người phụ nữ dưới thân đang run lên không ngừng.Khóc thật rồi!Hắn phát hiện lúc này hắn quả thực lúng túng không biết nên xử lí ra sao?Đối với thương trường dối trá ngoài kia,chuyện của hắn đều được hắn xử lí nhanh chóng dứt khoát,nhưng đối với người phụ nữ này,hắn quả thực không biết nên làm sao.Lại phát hiện bản thân có chút bối rối.(🌵🌵Xử lí nhanh đi lão Từ,trợ lí Vương còn đang kêu gào muốn ăn cơm chờ ở dưới nha.)Hắn buông lỏng bàn tay đang siết chặt tay cô,cả người thả lỏng một lần nữa nằm đè lên người cô,bàn tay thô ráp khẽ lau lung tung trên mặt người phụ nữ,chạm phải nước mắt lạnh lạnh cảm thấy vô cùng bức bách.