Tác giả:

Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…

Chương 13

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Ngạn Thần trở về Ma giới, mang theo Diêm La Thất Sát! “Bịch” hắn một cước đem người bị trói ném xuống sàn nhà không thương tiếc.Diêm La Thất Sát bị hẳn ném không nương tay mà cau mày tỏ vẻ giãn giữ.Đôi mắt Y sắc lẹm tựa như mũi sao chĩa về phía Ngạn Thần.Hắn cao cao tại thượng ngôi trên ghế, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau.Hẳn phẩy tay, một mảnh gương hiện lên trước mắt Diêm La Thất Sát.Trong gương y bị giày vò đến nỗi sắp biến dạng, khuôn mặt không còn một tia huyết sắc, sinh khí bị hút cạn.Y chửi thề một tiếng “Chết tiệt!", sau đó đấm mạnh vào gương, đáng tiếc giếng như đấm vào không khí vậy.Tấm gương căn bản không phải đồ thật.Trên gương, xuất hiện hình ảnh của Tô Lăng, từng khoảnh khắc nàng cười đến vui vẻ, thống khổ có, buồn rầu cũng có.Chợt, Diêm La Thất Sát như bị hắn đánh một cú trí mạng, Y ngẩn người, đôi môi mấp máy.Bàn tay của Y lưng chừng, muốn chạm vào người nàng nhưng tất cả chỉ là hình ảnh ảo, căn bản không hề có Tô Lăng ở đây.Diêm La Thất Sát trừng mắt nhìn hẳn, đáy mắt hằn lên tia máu “Ngươi có mục đích gì?” “Ta phải hỏi ngươi mới đúng!” Ngạn Thần điềm tĩnh vận khí tức, một loạt linh khí lạnh lão bao phủ lấy người hắn trong giây lát.Diêm La Thất Sát đến thời điểm hiện tại vẫn muốn kháng cự, Y không phục.Lần này, hắn cứng họng! Người của Thuỷ Tộc, là ai? Hắn đã xúc phạm đến người của bọn họ sao? Hoặc là, Ngạn Thần hẳn nói láo! “Không lẽ Tô Nhiên là người của Thuỷ Tộc? Không thể nào?” Ngạn Thần búng tay, âm thanh kêu rõ to.Ngay tức khắc, một lão già xuất hiện trước mặt hắn, lão ra cung kính hành lễ “Ngạn thiếu” Hắn gật nhẹ đầu, ám chỉ ánh mắt trên người Diêm La Thất Sát.Quan Phùng quay đầu nhìn hắn, có chút giật mình “Người này chính là cái người cậu đang muốn điều tra sao?” “Không sai!” “Ngươi là con trai của Diêm Vương, hiệu Diêm La Thất Sát “Không sai” lời này là của Diêm La Thất Sát nói, hắn vẻ mặt chán ghét.Đôi mày của Quan Phùng càng nhíu chặt lại, đến mức có chúng sắp sát lại gần nhau.Lão đi xung quanh người hẳn một vòng, cuối cùng dừng lại thi triển pháp thuật nới lỏng sợi dây trói hồn.Cuối cùng, đôi chân mày của Diêm La Thất Sát cũng chịu dãn ra một chút.Hản liếc ánh mắt qua người Quan Phùng, tỏ vẻ cảm kích.“Ngạn thiếu, chúng ta vẫn nên để hắn trở về Địa Phủ” “Ta còn chưa dạy cho hắn một bài học” Quan Phùng đi tới, ghé sát tai hẳn thì thâm, Diêm La Thất Sát thậm chí không nhìn hắn Ông ra nhếch môi “Cậu hà cớ gì phải trừng trị hẳn, dù sao Tô Nhiên vẫn chưa rõ danh tính là người của Thuỷ Tộc!” Lời Quan Phùng nói cũng có lí, Tô Nhiên còn chưa biết thân phận là người hay thần, hắn hành động có chút lộ liễu rồi.Ngạn Thần ra hiệu cho lão bằng ánh mắt, hắn điềm tĩnh cảnh cáo “Tạm thời để hắn yên ổn ở Địa Phủ, nếu còn dám động tới hai chị em bọn họ nhất định sẽ không tha” Lão ta hiểu ý, tiến đến đỡ Diêm La Thất Sát đứng lên.Ngạn Thần vẫn một vẻ mặt lạnh lùng, hản thi triển pháp thuật, sợi dây trói hồn biến mất..

Ngạn Thần trở về Ma giới, mang theo Diêm La Thất Sát! “Bịch” hắn một cước đem người bị trói ném xuống sàn nhà không thương tiếc.

Diêm La Thất Sát bị hẳn ném không nương tay mà cau mày tỏ vẻ giãn giữ.

Đôi mắt Y sắc lẹm tựa như mũi sao chĩa về phía Ngạn Thần.

Hắn cao cao tại thượng ngôi trên ghế, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau.

Hẳn phẩy tay, một mảnh gương hiện lên trước mắt Diêm La Thất Sát.

Trong gương y bị giày vò đến nỗi sắp biến dạng, khuôn mặt không còn một tia huyết sắc, sinh khí bị hút cạn.

Y chửi thề một tiếng “Chết tiệt!", sau đó đấm mạnh vào gương, đáng tiếc giếng như đấm vào không khí vậy.

Tấm gương căn bản không phải đồ thật.

Trên gương, xuất hiện hình ảnh của Tô Lăng, từng khoảnh khắc nàng cười đến vui vẻ, thống khổ có, buồn rầu cũng có.

Chợt, Diêm La Thất Sát như bị hắn đánh một cú trí mạng, Y ngẩn người, đôi môi mấp máy.

Bàn tay của Y lưng chừng, muốn chạm vào người nàng nhưng tất cả chỉ là hình ảnh ảo, căn bản không hề có Tô Lăng ở đây.

Diêm La Thất Sát trừng mắt nhìn hẳn, đáy mắt hằn lên tia máu “Ngươi có mục đích gì?” “Ta phải hỏi ngươi mới đúng!” Ngạn Thần điềm tĩnh vận khí tức, một loạt linh khí lạnh lão bao phủ lấy người hắn trong giây lát.

Diêm La Thất Sát đến thời điểm hiện tại vẫn muốn kháng cự, Y không phục.

Lần này, hắn cứng họng! Người của Thuỷ Tộc, là ai? Hắn đã xúc phạm đến người của bọn họ sao? Hoặc là, Ngạn Thần hẳn nói láo! “Không lẽ Tô Nhiên là người của Thuỷ Tộc? Không thể nào?” Ngạn Thần búng tay, âm thanh kêu rõ to.

Ngay tức khắc, một lão già xuất hiện trước mặt hắn, lão ra cung kính hành lễ “Ngạn thiếu” Hắn gật nhẹ đầu, ám chỉ ánh mắt trên người Diêm La Thất Sát.

Quan Phùng quay đầu nhìn hắn, có chút giật mình “Người này chính là cái người cậu đang muốn điều tra sao?” “Không sai!” “Ngươi là con trai của Diêm Vương, hiệu Diêm La Thất Sát “Không sai” lời này là của Diêm La Thất Sát nói, hắn vẻ mặt chán ghét.

Đôi mày của Quan Phùng càng nhíu chặt lại, đến mức có chúng sắp sát lại gần nhau.

Lão đi xung quanh người hẳn một vòng, cuối cùng dừng lại thi triển pháp thuật nới lỏng sợi dây trói hồn.

Cuối cùng, đôi chân mày của Diêm La Thất Sát cũng chịu dãn ra một chút.

Hản liếc ánh mắt qua người Quan Phùng, tỏ vẻ cảm kích.

“Ngạn thiếu, chúng ta vẫn nên để hắn trở về Địa Phủ” “Ta còn chưa dạy cho hắn một bài học” Quan Phùng đi tới, ghé sát tai hẳn thì thâm, Diêm La Thất Sát thậm chí không nhìn hắn Ông ra nhếch môi “Cậu hà cớ gì phải trừng trị hẳn, dù sao Tô Nhiên vẫn chưa rõ danh tính là người của Thuỷ Tộc!” Lời Quan Phùng nói cũng có lí, Tô Nhiên còn chưa biết thân phận là người hay thần, hắn hành động có chút lộ liễu rồi.

Ngạn Thần ra hiệu cho lão bằng ánh mắt, hắn điềm tĩnh cảnh cáo “Tạm thời để hắn yên ổn ở Địa Phủ, nếu còn dám động tới hai chị em bọn họ nhất định sẽ không tha” Lão ta hiểu ý, tiến đến đỡ Diêm La Thất Sát đứng lên.

Ngạn Thần vẫn một vẻ mặt lạnh lùng, hản thi triển pháp thuật, sợi dây trói hồn biến mất..

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Ngạn Thần trở về Ma giới, mang theo Diêm La Thất Sát! “Bịch” hắn một cước đem người bị trói ném xuống sàn nhà không thương tiếc.Diêm La Thất Sát bị hẳn ném không nương tay mà cau mày tỏ vẻ giãn giữ.Đôi mắt Y sắc lẹm tựa như mũi sao chĩa về phía Ngạn Thần.Hắn cao cao tại thượng ngôi trên ghế, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau.Hẳn phẩy tay, một mảnh gương hiện lên trước mắt Diêm La Thất Sát.Trong gương y bị giày vò đến nỗi sắp biến dạng, khuôn mặt không còn một tia huyết sắc, sinh khí bị hút cạn.Y chửi thề một tiếng “Chết tiệt!", sau đó đấm mạnh vào gương, đáng tiếc giếng như đấm vào không khí vậy.Tấm gương căn bản không phải đồ thật.Trên gương, xuất hiện hình ảnh của Tô Lăng, từng khoảnh khắc nàng cười đến vui vẻ, thống khổ có, buồn rầu cũng có.Chợt, Diêm La Thất Sát như bị hắn đánh một cú trí mạng, Y ngẩn người, đôi môi mấp máy.Bàn tay của Y lưng chừng, muốn chạm vào người nàng nhưng tất cả chỉ là hình ảnh ảo, căn bản không hề có Tô Lăng ở đây.Diêm La Thất Sát trừng mắt nhìn hẳn, đáy mắt hằn lên tia máu “Ngươi có mục đích gì?” “Ta phải hỏi ngươi mới đúng!” Ngạn Thần điềm tĩnh vận khí tức, một loạt linh khí lạnh lão bao phủ lấy người hắn trong giây lát.Diêm La Thất Sát đến thời điểm hiện tại vẫn muốn kháng cự, Y không phục.Lần này, hắn cứng họng! Người của Thuỷ Tộc, là ai? Hắn đã xúc phạm đến người của bọn họ sao? Hoặc là, Ngạn Thần hẳn nói láo! “Không lẽ Tô Nhiên là người của Thuỷ Tộc? Không thể nào?” Ngạn Thần búng tay, âm thanh kêu rõ to.Ngay tức khắc, một lão già xuất hiện trước mặt hắn, lão ra cung kính hành lễ “Ngạn thiếu” Hắn gật nhẹ đầu, ám chỉ ánh mắt trên người Diêm La Thất Sát.Quan Phùng quay đầu nhìn hắn, có chút giật mình “Người này chính là cái người cậu đang muốn điều tra sao?” “Không sai!” “Ngươi là con trai của Diêm Vương, hiệu Diêm La Thất Sát “Không sai” lời này là của Diêm La Thất Sát nói, hắn vẻ mặt chán ghét.Đôi mày của Quan Phùng càng nhíu chặt lại, đến mức có chúng sắp sát lại gần nhau.Lão đi xung quanh người hẳn một vòng, cuối cùng dừng lại thi triển pháp thuật nới lỏng sợi dây trói hồn.Cuối cùng, đôi chân mày của Diêm La Thất Sát cũng chịu dãn ra một chút.Hản liếc ánh mắt qua người Quan Phùng, tỏ vẻ cảm kích.“Ngạn thiếu, chúng ta vẫn nên để hắn trở về Địa Phủ” “Ta còn chưa dạy cho hắn một bài học” Quan Phùng đi tới, ghé sát tai hẳn thì thâm, Diêm La Thất Sát thậm chí không nhìn hắn Ông ra nhếch môi “Cậu hà cớ gì phải trừng trị hẳn, dù sao Tô Nhiên vẫn chưa rõ danh tính là người của Thuỷ Tộc!” Lời Quan Phùng nói cũng có lí, Tô Nhiên còn chưa biết thân phận là người hay thần, hắn hành động có chút lộ liễu rồi.Ngạn Thần ra hiệu cho lão bằng ánh mắt, hắn điềm tĩnh cảnh cáo “Tạm thời để hắn yên ổn ở Địa Phủ, nếu còn dám động tới hai chị em bọn họ nhất định sẽ không tha” Lão ta hiểu ý, tiến đến đỡ Diêm La Thất Sát đứng lên.Ngạn Thần vẫn một vẻ mặt lạnh lùng, hản thi triển pháp thuật, sợi dây trói hồn biến mất..

Chương 13