Tác giả:

Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…

Chương 42

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Buổi sáng...!"Mọi người hôm nay có chuyện vui sao?"Tô Lăng vừa mới tới phòng dịch đã nghe ra mấy người đồng nghiệp rầm rộ lên, xúm lại một hội tám chuyện.Là lần đầu tiên nàng thấy mọi người xúm lại nói chuyện như vậy.Ngày thường giờ này đã lo lắng chạy deadline để cuối ngày nộp lại rồi.Nàng nhìn lên bìa lịch để bàn, hôm nay càng không phải ngày nhận lương."Hôm nay không cần phải chạy deadline sao?""Đúng vậy"Trương Du Mãn lên tiếng cười nói."Chẳng trách mọi người rảnh rỗi như vậy""Quãng thời gian sau này mọi người hy vọng em chiếu cố hộ đấy! Trương Du Mãn tiến đến vịn tay lên vai Tô Lăng cười thật tươi ám chỉ.Nàng chỉ cảm thấy, chuyện mà Y nhắc tới quá đỗi thường ngày rồi.Hôm nào chả phải chạy bản dịch cho liệt người mới được trở về nhà.Nhưng mà làm cực một chút lương lại cao.Thành viên của phòng dịch có lẽ nhận được lương bổng cao nhất công ty rồi."Ngày nào em chả chiếu cố mọi người""Trước đây khác, sau này khác""Đúng đấy, thiên thời địa lợi thay đổi rôi"một người lên tiếng thêm vào cuộc trò chuyện.Tô Lăng khó hiểu nhìn mọi người "Hôm nay mấy anh chị em cao hứng thế?""Tất nhiên phải cao hứng rồi""Cộc...!cộc...cộc"Tô Lăng còn chưa kịp hiểu chuyện thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.Mọi người cùng lúc quay đầu ra phía cửa, phó giám đốc của bọn họ đứng bên ngoài, gõ cửa ra hiệu."Phó giám đốc"Lập tức mọi người giải tán, ai nấy trở vẽ phòng làm việc của mình.Y gật gật đầu, hướng về phía Tô Lăng nói "Tô Lăng, tới phòng tôi nói chuyện một chút"Nàng quay đầu nhìn Trương Du Mẫn, nét mặt vô cùng khó hiểu.Rất hiếm khi phó giám đốc gặp riêng nàng, hôm nay ngoại lệ sao? Trương Du Mẫn cười cười, đẩy đẩy người Tô Lăng "Mai đi đi, sắp có lộc""Phó sếp bảo sao vậy chị Tô Lăng?"Tô Lăng buồn bã lắc lắc đầu "Không khả quan tí nào""Nói rõ hơn đi, tụi anh tụi chị đợi em từ mấy giờ"Nàng trở lại chỗ làm việc của mình, bọn họ liên theo sát vây khốn nàng.Đầu óc Tô Lăng sắp nổ tung vì mấy câu hỏi hóng hớt chuyện của họ rồi, nàng nằm xẹp xuống bàn."Em khát nước quá"Lập tức một ly nước đặt trước mặt Tô Lăng.Nàng ngồi dậy, uống hết một ly nước rồi mới từ từ trả lời mọi người."Phó giám đốc bổ nhiệm em làm trưởng phòng, nhưng em còn muốn suy nghĩ thêm""Trời ơi, cơ hội tốt như vậy em phải năm bắt chứ?"Người A nói."Suy nghĩ cái gì nữa, em phải nhận lời ngay mới được"người B tiếp lời."Em cảm thấy chức vụ này lớn quá, sợ mình đảm nhiệm không nổi""Ai za, em phải tự tin về bản thân mình, bộc phá để vươn lên với xã hội đi chứ"Trương Du Mẫn vỗ vỗ vai nàng an ỦI."Nhiều người muốn được như Tô Lăng mà có được đâu""Chị Tô Lăng phải tự tin lên""Em sẽ suy nghĩ lại, cảm ơn những lời động viên của mọi người nhé"Nàng cố gắng cười cười.Mọi người vỗ vỗ lên vai nàng, sau đó từng người một trở về chỗ làm việc của mình.Tô Lăng năm xẹp xuống bàn suy nghĩ một lúc, sau đó cảm thấy rối não quá cho nên ngưng việc suy nghĩ.Nàng tạm gác lại để làm việc..

Buổi sáng...!

"Mọi người hôm nay có chuyện vui sao?"

Tô Lăng vừa mới tới phòng dịch đã nghe ra mấy người đồng nghiệp rầm rộ lên, xúm lại một hội tám chuyện.

Là lần đầu tiên nàng thấy mọi người xúm lại nói chuyện như vậy.

Ngày thường giờ này đã lo lắng chạy deadline để cuối ngày nộp lại rồi.

Nàng nhìn lên bìa lịch để bàn, hôm nay càng không phải ngày nhận lương.

"Hôm nay không cần phải chạy deadline sao?"

"Đúng vậy"

Trương Du Mãn lên tiếng cười nói.

"Chẳng trách mọi người rảnh rỗi như vậy"

"Quãng thời gian sau này mọi người hy vọng em chiếu cố hộ đấy! Trương Du Mãn tiến đến vịn tay lên vai Tô Lăng cười thật tươi ám chỉ.

Nàng chỉ cảm thấy, chuyện mà Y nhắc tới quá đỗi thường ngày rồi.

Hôm nào chả phải chạy bản dịch cho liệt người mới được trở về nhà.

Nhưng mà làm cực một chút lương lại cao.

Thành viên của phòng dịch có lẽ nhận được lương bổng cao nhất công ty rồi.

"Ngày nào em chả chiếu cố mọi người"

"Trước đây khác, sau này khác"

"Đúng đấy, thiên thời địa lợi thay đổi rôi"

một người lên tiếng thêm vào cuộc trò chuyện.

Tô Lăng khó hiểu nhìn mọi người "Hôm nay mấy anh chị em cao hứng thế?"

"Tất nhiên phải cao hứng rồi"

"Cộc...!

cộc...cộc"

Tô Lăng còn chưa kịp hiểu chuyện thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Mọi người cùng lúc quay đầu ra phía cửa, phó giám đốc của bọn họ đứng bên ngoài, gõ cửa ra hiệu.

"Phó giám đốc"

Lập tức mọi người giải tán, ai nấy trở vẽ phòng làm việc của mình.

Y gật gật đầu, hướng về phía Tô Lăng nói "Tô Lăng, tới phòng tôi nói chuyện một chút"

Nàng quay đầu nhìn Trương Du Mẫn, nét mặt vô cùng khó hiểu.

Rất hiếm khi phó giám đốc gặp riêng nàng, hôm nay ngoại lệ sao? Trương Du Mẫn cười cười, đẩy đẩy người Tô Lăng "Mai đi đi, sắp có lộc"

"Phó sếp bảo sao vậy chị Tô Lăng?"

Tô Lăng buồn bã lắc lắc đầu "Không khả quan tí nào"

"Nói rõ hơn đi, tụi anh tụi chị đợi em từ mấy giờ"

Nàng trở lại chỗ làm việc của mình, bọn họ liên theo sát vây khốn nàng.

Đầu óc Tô Lăng sắp nổ tung vì mấy câu hỏi hóng hớt chuyện của họ rồi, nàng nằm xẹp xuống bàn.

"Em khát nước quá"

Lập tức một ly nước đặt trước mặt Tô Lăng.

Nàng ngồi dậy, uống hết một ly nước rồi mới từ từ trả lời mọi người.

"Phó giám đốc bổ nhiệm em làm trưởng phòng, nhưng em còn muốn suy nghĩ thêm"

"Trời ơi, cơ hội tốt như vậy em phải năm bắt chứ?"

Người A nói.

"Suy nghĩ cái gì nữa, em phải nhận lời ngay mới được"

người B tiếp lời.

"Em cảm thấy chức vụ này lớn quá, sợ mình đảm nhiệm không nổi"

"Ai za, em phải tự tin về bản thân mình, bộc phá để vươn lên với xã hội đi chứ"

Trương Du Mẫn vỗ vỗ vai nàng an ỦI.

"Nhiều người muốn được như Tô Lăng mà có được đâu"

"Chị Tô Lăng phải tự tin lên"

"Em sẽ suy nghĩ lại, cảm ơn những lời động viên của mọi người nhé"

Nàng cố gắng cười cười.

Mọi người vỗ vỗ lên vai nàng, sau đó từng người một trở về chỗ làm việc của mình.

Tô Lăng năm xẹp xuống bàn suy nghĩ một lúc, sau đó cảm thấy rối não quá cho nên ngưng việc suy nghĩ.

Nàng tạm gác lại để làm việc..

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Buổi sáng...!"Mọi người hôm nay có chuyện vui sao?"Tô Lăng vừa mới tới phòng dịch đã nghe ra mấy người đồng nghiệp rầm rộ lên, xúm lại một hội tám chuyện.Là lần đầu tiên nàng thấy mọi người xúm lại nói chuyện như vậy.Ngày thường giờ này đã lo lắng chạy deadline để cuối ngày nộp lại rồi.Nàng nhìn lên bìa lịch để bàn, hôm nay càng không phải ngày nhận lương."Hôm nay không cần phải chạy deadline sao?""Đúng vậy"Trương Du Mãn lên tiếng cười nói."Chẳng trách mọi người rảnh rỗi như vậy""Quãng thời gian sau này mọi người hy vọng em chiếu cố hộ đấy! Trương Du Mãn tiến đến vịn tay lên vai Tô Lăng cười thật tươi ám chỉ.Nàng chỉ cảm thấy, chuyện mà Y nhắc tới quá đỗi thường ngày rồi.Hôm nào chả phải chạy bản dịch cho liệt người mới được trở về nhà.Nhưng mà làm cực một chút lương lại cao.Thành viên của phòng dịch có lẽ nhận được lương bổng cao nhất công ty rồi."Ngày nào em chả chiếu cố mọi người""Trước đây khác, sau này khác""Đúng đấy, thiên thời địa lợi thay đổi rôi"một người lên tiếng thêm vào cuộc trò chuyện.Tô Lăng khó hiểu nhìn mọi người "Hôm nay mấy anh chị em cao hứng thế?""Tất nhiên phải cao hứng rồi""Cộc...!cộc...cộc"Tô Lăng còn chưa kịp hiểu chuyện thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.Mọi người cùng lúc quay đầu ra phía cửa, phó giám đốc của bọn họ đứng bên ngoài, gõ cửa ra hiệu."Phó giám đốc"Lập tức mọi người giải tán, ai nấy trở vẽ phòng làm việc của mình.Y gật gật đầu, hướng về phía Tô Lăng nói "Tô Lăng, tới phòng tôi nói chuyện một chút"Nàng quay đầu nhìn Trương Du Mẫn, nét mặt vô cùng khó hiểu.Rất hiếm khi phó giám đốc gặp riêng nàng, hôm nay ngoại lệ sao? Trương Du Mẫn cười cười, đẩy đẩy người Tô Lăng "Mai đi đi, sắp có lộc""Phó sếp bảo sao vậy chị Tô Lăng?"Tô Lăng buồn bã lắc lắc đầu "Không khả quan tí nào""Nói rõ hơn đi, tụi anh tụi chị đợi em từ mấy giờ"Nàng trở lại chỗ làm việc của mình, bọn họ liên theo sát vây khốn nàng.Đầu óc Tô Lăng sắp nổ tung vì mấy câu hỏi hóng hớt chuyện của họ rồi, nàng nằm xẹp xuống bàn."Em khát nước quá"Lập tức một ly nước đặt trước mặt Tô Lăng.Nàng ngồi dậy, uống hết một ly nước rồi mới từ từ trả lời mọi người."Phó giám đốc bổ nhiệm em làm trưởng phòng, nhưng em còn muốn suy nghĩ thêm""Trời ơi, cơ hội tốt như vậy em phải năm bắt chứ?"Người A nói."Suy nghĩ cái gì nữa, em phải nhận lời ngay mới được"người B tiếp lời."Em cảm thấy chức vụ này lớn quá, sợ mình đảm nhiệm không nổi""Ai za, em phải tự tin về bản thân mình, bộc phá để vươn lên với xã hội đi chứ"Trương Du Mẫn vỗ vỗ vai nàng an ỦI."Nhiều người muốn được như Tô Lăng mà có được đâu""Chị Tô Lăng phải tự tin lên""Em sẽ suy nghĩ lại, cảm ơn những lời động viên của mọi người nhé"Nàng cố gắng cười cười.Mọi người vỗ vỗ lên vai nàng, sau đó từng người một trở về chỗ làm việc của mình.Tô Lăng năm xẹp xuống bàn suy nghĩ một lúc, sau đó cảm thấy rối não quá cho nên ngưng việc suy nghĩ.Nàng tạm gác lại để làm việc..

Chương 42