Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…
Chương 73
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Cô nhất thời không biết nên làm gì, đến hét cũng không dám hét."Anh...anh....anh""Nếu cô không muốn ngủ nữa thì dậy chuẩn bị tới tiệm hoa"Tô Nhiên vừa ra khỏi chăn liên bị cơn lạnh bao trùm.Cô còn nhớ, đêm qua cô chưa tắt điều hoà mà? Sao trong phòng lại lạnh thế này.Tô Nhiên lại co rúc vào chăn, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách với Ngạn Thần.Cô quay đầu nhìn hắn, hai chân co quắp trong chăn "Sao trong phòng của tôi lại lạnh thế?""Tôi tắt máy lạnh rồi""Người anh tỏa ra khí lạnh sao?"Cô vừa hỏi vừa đưa tay chạm nhẹ vào người hắn.Hắn không lạnh, ngược lại còn rất ấm áp.Tô Nhiên luyến tiếc rụt tay về, cô co rúc vào trong chăn thủ thỉ "Lạnh quá""Hạ giới đã tới mùa đông chưa?"Hắn hỏi."Còn hai tháng nữa.Ma giới các anh thì sao?""Ma giới quanh năm âm u lạnh lẽo, không có mùa giống như hạ giới của cô""ồh""Vậy, anh có sợ lạnh không?"Cô thoáng nghĩ, hắn có lẽ từ nhỏ đã tiếp xúc với môi trường lạnh nên đã sớm quen nhờn rồi.Mùa lạnh ở hạ giới căn bản không làm khó được Ngạn Thần."Cô thấy ấm hơn chưa?""Rôi"Hắn không trả lời câu hỏi của Tô Nhiên.Ngạn Thần chống tay lên trán, duỗi thẳng người, hai mắt nhắm nghiền giống như rơi vào trạng thái ngủ.Tô Nhiên bị làm tỉnh giấc, rất khó để ngủ lại.Bình thường, đến giờ này cô đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng và tới tiệm hoa rồi.Bỗng, từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ "Cộc...cộc...cộc""Tô Nhiên, em dậy chưa?"Tô Nhiên nằm ở phía trong.Cô liếc mắt qua người Ngạn Thần, sau đó trả lời "Em buồn ngủ quá, chị cho em ngủ một lúc nhé""Chị tới công ty trước nhé, lúc nào dậy thì ăn sáng ở ngoài cũng được"Y nhìn xuống các vị quan đại thần của Ma giới, hỏi lại một lần nữa "Còn vị nào có phương pháp hay đan dược có thể giải được độc nữa không?"Phía dưới đáp trả lại hẳn bằng sự im lặng bất lực.Chỉ thấy, Tinh Khâm Sứ không biểu lộ lời nào.Nói đến chuyện tặng dược quý lão ta cũng góp phần, bất quá chỉ là trách nhiệm và lấy lòng mà thôi.Quan Phùng đã kiểm tra qua loại dược Tinh Khâm Sứ ban tặng.Quả thực là một loại quý hiếm nhưng chỉ có tác dụng với một số loại độc nhất định.Nếu như không cẩn thận nhầm lẫn với một số loại độc khác nguy cơ sẽ trúng độc rất cao.Nước cờ này của Tinh Khâm Sứ quả là thâm độc, không ai có thể ngờ đến ngoài mặt lão ta một lòng trung thành nhưng trong lòng thì rất tàn nhẫn.Ngạn Phong cuối cùng cũng có được câu trả lời, y tuyên bố "Bốn tôn nhất định sẽ trọng thưởng cho Nhất Quân Truyên Nhân""Đa tạ Ma Quân"Ngạn Thần tạ lễ.Buổi triều chính hôm nay tạm dừng lại ở đây.Sau khi các vị quan đại thần rời khỏi chính điện, Ngạn Phong cùng Ngạn Thần và Quan Phùng trở lại đại điện.Ngạn Phong đưa viên dược vào người Tuý Linh, vận khí tức giúp nàng hấp thụ.Một hồi đi qua, Tuý Linh mơ màng tỉnh lại.Ngạn Thần vô cùng cao hứng tiến đến đỡ lấy người nàng."Thái y, đợi Ma Hậu hồi phục đi qua giúp bổn tôn kiểm tra sức khoẻ của nàng""Thần tuân chỉ"Ngạn Thần ngồi xuống cạnh giường, hỏi thăm Tuý Linh "Nương, người thật trong người thế nào rồi?""Ta đã không còn đáng lo ngại, con không cần phải lo lắng cho ta""Nương không sao thì đã tốt rồi"Tuy Linh vỗ nhẹ trên bàn tay Ngạn Thần, nàng cười cười "Con là đứa trẻ ngốc đấy à?""Con sợ mất nương""Ta không dễ dàng bỏ con và ba con ở lại đâu"Hắn nhẹ gật đầu với nàng..
Cô nhất thời không biết nên làm gì, đến hét cũng không dám hét.
"Anh...anh....anh"
"Nếu cô không muốn ngủ nữa thì dậy chuẩn bị tới tiệm hoa"
Tô Nhiên vừa ra khỏi chăn liên bị cơn lạnh bao trùm.
Cô còn nhớ, đêm qua cô chưa tắt điều hoà mà? Sao trong phòng lại lạnh thế này.
Tô Nhiên lại co rúc vào chăn, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách với Ngạn Thần.
Cô quay đầu nhìn hắn, hai chân co quắp trong chăn "Sao trong phòng của tôi lại lạnh thế?"
"Tôi tắt máy lạnh rồi"
"Người anh tỏa ra khí lạnh sao?"
Cô vừa hỏi vừa đưa tay chạm nhẹ vào người hắn.
Hắn không lạnh, ngược lại còn rất ấm áp.
Tô Nhiên luyến tiếc rụt tay về, cô co rúc vào trong chăn thủ thỉ "Lạnh quá"
"Hạ giới đã tới mùa đông chưa?"
Hắn hỏi.
"Còn hai tháng nữa.
Ma giới các anh thì sao?"
"Ma giới quanh năm âm u lạnh lẽo, không có mùa giống như hạ giới của cô"
"ồh"
"Vậy, anh có sợ lạnh không?"
Cô thoáng nghĩ, hắn có lẽ từ nhỏ đã tiếp xúc với môi trường lạnh nên đã sớm quen nhờn rồi.
Mùa lạnh ở hạ giới căn bản không làm khó được Ngạn Thần.
"Cô thấy ấm hơn chưa?"
"Rôi"
Hắn không trả lời câu hỏi của Tô Nhiên.
Ngạn Thần chống tay lên trán, duỗi thẳng người, hai mắt nhắm nghiền giống như rơi vào trạng thái ngủ.
Tô Nhiên bị làm tỉnh giấc, rất khó để ngủ lại.
Bình thường, đến giờ này cô đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng và tới tiệm hoa rồi.
Bỗng, từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ "Cộc...cộc...cộc"
"Tô Nhiên, em dậy chưa?"
Tô Nhiên nằm ở phía trong.
Cô liếc mắt qua người Ngạn Thần, sau đó trả lời "Em buồn ngủ quá, chị cho em ngủ một lúc nhé"
"Chị tới công ty trước nhé, lúc nào dậy thì ăn sáng ở ngoài cũng được"
Y nhìn xuống các vị quan đại thần của Ma giới, hỏi lại một lần nữa "Còn vị nào có phương pháp hay đan dược có thể giải được độc nữa không?"
Phía dưới đáp trả lại hẳn bằng sự im lặng bất lực.
Chỉ thấy, Tinh Khâm Sứ không biểu lộ lời nào.
Nói đến chuyện tặng dược quý lão ta cũng góp phần, bất quá chỉ là trách nhiệm và lấy lòng mà thôi.
Quan Phùng đã kiểm tra qua loại dược Tinh Khâm Sứ ban tặng.
Quả thực là một loại quý hiếm nhưng chỉ có tác dụng với một số loại độc nhất định.
Nếu như không cẩn thận nhầm lẫn với một số loại độc khác nguy cơ sẽ trúng độc rất cao.
Nước cờ này của Tinh Khâm Sứ quả là thâm độc, không ai có thể ngờ đến ngoài mặt lão ta một lòng trung thành nhưng trong lòng thì rất tàn nhẫn.
Ngạn Phong cuối cùng cũng có được câu trả lời, y tuyên bố "Bốn tôn nhất định sẽ trọng thưởng cho Nhất Quân Truyên Nhân"
"Đa tạ Ma Quân"
Ngạn Thần tạ lễ.
Buổi triều chính hôm nay tạm dừng lại ở đây.
Sau khi các vị quan đại thần rời khỏi chính điện, Ngạn Phong cùng Ngạn Thần và Quan Phùng trở lại đại điện.
Ngạn Phong đưa viên dược vào người Tuý Linh, vận khí tức giúp nàng hấp thụ.
Một hồi đi qua, Tuý Linh mơ màng tỉnh lại.
Ngạn Thần vô cùng cao hứng tiến đến đỡ lấy người nàng.
"Thái y, đợi Ma Hậu hồi phục đi qua giúp bổn tôn kiểm tra sức khoẻ của nàng"
"Thần tuân chỉ"
Ngạn Thần ngồi xuống cạnh giường, hỏi thăm Tuý Linh "Nương, người thật trong người thế nào rồi?"
"Ta đã không còn đáng lo ngại, con không cần phải lo lắng cho ta"
"Nương không sao thì đã tốt rồi"
Tuy Linh vỗ nhẹ trên bàn tay Ngạn Thần, nàng cười cười "Con là đứa trẻ ngốc đấy à?"
"Con sợ mất nương"
"Ta không dễ dàng bỏ con và ba con ở lại đâu"
Hắn nhẹ gật đầu với nàng..
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Cô nhất thời không biết nên làm gì, đến hét cũng không dám hét."Anh...anh....anh""Nếu cô không muốn ngủ nữa thì dậy chuẩn bị tới tiệm hoa"Tô Nhiên vừa ra khỏi chăn liên bị cơn lạnh bao trùm.Cô còn nhớ, đêm qua cô chưa tắt điều hoà mà? Sao trong phòng lại lạnh thế này.Tô Nhiên lại co rúc vào chăn, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách với Ngạn Thần.Cô quay đầu nhìn hắn, hai chân co quắp trong chăn "Sao trong phòng của tôi lại lạnh thế?""Tôi tắt máy lạnh rồi""Người anh tỏa ra khí lạnh sao?"Cô vừa hỏi vừa đưa tay chạm nhẹ vào người hắn.Hắn không lạnh, ngược lại còn rất ấm áp.Tô Nhiên luyến tiếc rụt tay về, cô co rúc vào trong chăn thủ thỉ "Lạnh quá""Hạ giới đã tới mùa đông chưa?"Hắn hỏi."Còn hai tháng nữa.Ma giới các anh thì sao?""Ma giới quanh năm âm u lạnh lẽo, không có mùa giống như hạ giới của cô""ồh""Vậy, anh có sợ lạnh không?"Cô thoáng nghĩ, hắn có lẽ từ nhỏ đã tiếp xúc với môi trường lạnh nên đã sớm quen nhờn rồi.Mùa lạnh ở hạ giới căn bản không làm khó được Ngạn Thần."Cô thấy ấm hơn chưa?""Rôi"Hắn không trả lời câu hỏi của Tô Nhiên.Ngạn Thần chống tay lên trán, duỗi thẳng người, hai mắt nhắm nghiền giống như rơi vào trạng thái ngủ.Tô Nhiên bị làm tỉnh giấc, rất khó để ngủ lại.Bình thường, đến giờ này cô đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng và tới tiệm hoa rồi.Bỗng, từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ "Cộc...cộc...cộc""Tô Nhiên, em dậy chưa?"Tô Nhiên nằm ở phía trong.Cô liếc mắt qua người Ngạn Thần, sau đó trả lời "Em buồn ngủ quá, chị cho em ngủ một lúc nhé""Chị tới công ty trước nhé, lúc nào dậy thì ăn sáng ở ngoài cũng được"Y nhìn xuống các vị quan đại thần của Ma giới, hỏi lại một lần nữa "Còn vị nào có phương pháp hay đan dược có thể giải được độc nữa không?"Phía dưới đáp trả lại hẳn bằng sự im lặng bất lực.Chỉ thấy, Tinh Khâm Sứ không biểu lộ lời nào.Nói đến chuyện tặng dược quý lão ta cũng góp phần, bất quá chỉ là trách nhiệm và lấy lòng mà thôi.Quan Phùng đã kiểm tra qua loại dược Tinh Khâm Sứ ban tặng.Quả thực là một loại quý hiếm nhưng chỉ có tác dụng với một số loại độc nhất định.Nếu như không cẩn thận nhầm lẫn với một số loại độc khác nguy cơ sẽ trúng độc rất cao.Nước cờ này của Tinh Khâm Sứ quả là thâm độc, không ai có thể ngờ đến ngoài mặt lão ta một lòng trung thành nhưng trong lòng thì rất tàn nhẫn.Ngạn Phong cuối cùng cũng có được câu trả lời, y tuyên bố "Bốn tôn nhất định sẽ trọng thưởng cho Nhất Quân Truyên Nhân""Đa tạ Ma Quân"Ngạn Thần tạ lễ.Buổi triều chính hôm nay tạm dừng lại ở đây.Sau khi các vị quan đại thần rời khỏi chính điện, Ngạn Phong cùng Ngạn Thần và Quan Phùng trở lại đại điện.Ngạn Phong đưa viên dược vào người Tuý Linh, vận khí tức giúp nàng hấp thụ.Một hồi đi qua, Tuý Linh mơ màng tỉnh lại.Ngạn Thần vô cùng cao hứng tiến đến đỡ lấy người nàng."Thái y, đợi Ma Hậu hồi phục đi qua giúp bổn tôn kiểm tra sức khoẻ của nàng""Thần tuân chỉ"Ngạn Thần ngồi xuống cạnh giường, hỏi thăm Tuý Linh "Nương, người thật trong người thế nào rồi?""Ta đã không còn đáng lo ngại, con không cần phải lo lắng cho ta""Nương không sao thì đã tốt rồi"Tuy Linh vỗ nhẹ trên bàn tay Ngạn Thần, nàng cười cười "Con là đứa trẻ ngốc đấy à?""Con sợ mất nương""Ta không dễ dàng bỏ con và ba con ở lại đâu"Hắn nhẹ gật đầu với nàng..