Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…
Chương 107
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Tinh Khâm Sứ cố gắng trong nháy mắt định thần lại.Lão rời khỏi điện, hướng phía đại điện đi tới.Quan Phùng đang có mặt tại đây, Tuý Linh cư nhiên cùng với Ngạn Phong ở chung một chỗ.Lão già Tỉnh Khẩm Sứ tiến vào bàn trà, vưa hay bọn người Ngạn Phong đang thưởng trà ngon của Đan Tộc dâng làm quà.Nhìn thấy lão tới, hắn lên tiếng "Khâm Sứ đại nhân, cùng tới thưởng thức một chút trà"Lão gật đầu, tiến đến ngồi xuống cạnh người Ngạn Phong và Quan Phùng.Lão già Quan Phùng rót trà mời lão.Tỉnh Khâm Sứ nhận lấy ly trà từ tay lão đưa lên nhấp một ngụm.Quả là trà ngon, ngon thấu lòng người! Vị đẳng nhanh chóng lan tỏa đầu môi, Tinh Khâm Sứ thoáng chốc muốn nhăn mày lại.Quả thực là đẳng chết mẹ lại bảo ngon? Ngạn Phong giương giương tự đắc, tay nâng ly trà nhấp một ngụm rồi quơ quơ chiếc ly phía trước mặt lão điềm tĩnh hỏi lão một câu "Khâm Sứ đại nhân, ngài cảm thấy trà này sao?"Lão ta chẳng dám chê bai, càng không dám biểu lộ ra trà đắng.Lão mỉm cười trả lời "Trà này....đúng là trà hiếm"Hiếm thấy trà nào mà lại đẳng ngắt như trà này!! Ngạn Phong nở một nụ cười hài lòng, nói vào vấn đề chính "Số lượng trà rất nhiều, ta gọi ngài tới là muốn ngài đem phân phát một số cho các đại nhân cùng thưởng thức"Cái vấn đề chết tiệt gì đây? Tinh Khâm Sứ có chết cũng không muốn thử lại một lần nữa cái loại trà đắng ngắt này.Vậy mà, lão nhìn Tuý Linh thưởng thức trà một cách ngon lành như kia.Nét mặt nàng hết sức hưởng thụ, lão tặc lưỡi.Không lẽ...bọ họ chơi khăm lão? Tinh Khâm Sứ cố gắng uống hết trà trong ly.Vị đắng truyền đến cổ họng, thật muốn nôn ra ngay lập tức.Lão nuốt đi xuống, sau cùng đặt ly rỗng xuống bàn."Đa tạ Ma Quân đã ban thưởng"Lão đứng lên khỏi ghế, hai tay chắp lại phía trước hành lễ tạ ơn.Tỉnh Khâm Sứ lập tức muốn rời đi nhưng bị Ngạn Phong gọi lại "Trà còn chưa mang đi, ngài đã vội vậy rồi sao?"Lão già bị trà đảng hành hạ dạ dày, lập tức chùn chân tại chỗ.Hai người kia ngồi đợi trên bàn trà, đến lúc Quan Phùng xong việc hắn mới tiến lại giường bắt mạch qua.Ngạn Thần là do hao tổn nguyên khí trong người quá lớn, hẳn giống Tuý Linh nhưng nàng sớm đã được Ngạn Phong chu đáo trị thương bằng thảo dược quý cho nên đã hồi phục được một phần.Còn Ngạn Thần, hắn e là phải nghỉ ngơi một thời gian dài nữa mới có thể vận khí.Ngạn Phong kéo chăn lên đắp cho hắn, dù sao cũng là con trai của hắn, hắn nên để ý một chút về Ngạn Thần.Tuý Linh đợi Ngạn Phong trở ra, nàng mặc dù đã nghe Quan Phùng điểm qua tình hình nhưng trong lòng vô cùng lo lắng liên hỏi "Ngạn Thần sao rồi?""Không cần lo lắng, nó nghỉ ngơi một thời gian sẽ tự hồi phục nguyên khí"Nàng gật gật đầu, tính đi vào trong thì bị Ngạn Phong ngăn cản lại "Để nó nghỉ ngơi, đang ngủ sâu""Ừm"Nàng bị Ngạn Phong kéo trở lại.Đêm nay giao cho Quan Phùng ở cạnh chăm sóc hẳn.Ngạn Phong sớm đưa nàng trở về điện nghỉ ngơi.Bên phía Tô Nhiên, tạm thời không ai động được tới nàng nên khá yên tâm.Tiêu Dao mấy ngày có ghé qua điện của Diêm La Thất Sát.Diêm Vương không hề biết chuyện hắn bị trọng thương, người của Âm Phủ có lẽ ngoài Tiêu Dao thì không ai phát hiện ra hắn đã trở lại Âm Phủ.Nó sau khi tu luyện xong liền tới chỗ của Diêm Vương Phu Nhân."Phu nhân, anh Thất Sát xảy ra chuyện lớn rồi"Con bé nghiêm túc nói.Ánh mắt nhìn thẳng mặt nàng, xoáy sâu vào đôi mắt của nàng..
Tinh Khâm Sứ cố gắng trong nháy mắt định thần lại.
Lão rời khỏi điện, hướng phía đại điện đi tới.
Quan Phùng đang có mặt tại đây, Tuý Linh cư nhiên cùng với Ngạn Phong ở chung một chỗ.
Lão già Tỉnh Khẩm Sứ tiến vào bàn trà, vưa hay bọn người Ngạn Phong đang thưởng trà ngon của Đan Tộc dâng làm quà.
Nhìn thấy lão tới, hắn lên tiếng "Khâm Sứ đại nhân, cùng tới thưởng thức một chút trà"
Lão gật đầu, tiến đến ngồi xuống cạnh người Ngạn Phong và Quan Phùng.
Lão già Quan Phùng rót trà mời lão.
Tỉnh Khâm Sứ nhận lấy ly trà từ tay lão đưa lên nhấp một ngụm.
Quả là trà ngon, ngon thấu lòng người! Vị đẳng nhanh chóng lan tỏa đầu môi, Tinh Khâm Sứ thoáng chốc muốn nhăn mày lại.
Quả thực là đẳng chết mẹ lại bảo ngon? Ngạn Phong giương giương tự đắc, tay nâng ly trà nhấp một ngụm rồi quơ quơ chiếc ly phía trước mặt lão điềm tĩnh hỏi lão một câu "Khâm Sứ đại nhân, ngài cảm thấy trà này sao?"
Lão ta chẳng dám chê bai, càng không dám biểu lộ ra trà đắng.
Lão mỉm cười trả lời "Trà này....đúng là trà hiếm"
Hiếm thấy trà nào mà lại đẳng ngắt như trà này!! Ngạn Phong nở một nụ cười hài lòng, nói vào vấn đề chính "Số lượng trà rất nhiều, ta gọi ngài tới là muốn ngài đem phân phát một số cho các đại nhân cùng thưởng thức"
Cái vấn đề chết tiệt gì đây? Tinh Khâm Sứ có chết cũng không muốn thử lại một lần nữa cái loại trà đắng ngắt này.
Vậy mà, lão nhìn Tuý Linh thưởng thức trà một cách ngon lành như kia.
Nét mặt nàng hết sức hưởng thụ, lão tặc lưỡi.
Không lẽ...bọ họ chơi khăm lão? Tinh Khâm Sứ cố gắng uống hết trà trong ly.
Vị đắng truyền đến cổ họng, thật muốn nôn ra ngay lập tức.
Lão nuốt đi xuống, sau cùng đặt ly rỗng xuống bàn.
"Đa tạ Ma Quân đã ban thưởng"
Lão đứng lên khỏi ghế, hai tay chắp lại phía trước hành lễ tạ ơn.
Tỉnh Khâm Sứ lập tức muốn rời đi nhưng bị Ngạn Phong gọi lại "Trà còn chưa mang đi, ngài đã vội vậy rồi sao?"
Lão già bị trà đảng hành hạ dạ dày, lập tức chùn chân tại chỗ.
Hai người kia ngồi đợi trên bàn trà, đến lúc Quan Phùng xong việc hắn mới tiến lại giường bắt mạch qua.
Ngạn Thần là do hao tổn nguyên khí trong người quá lớn, hẳn giống Tuý Linh nhưng nàng sớm đã được Ngạn Phong chu đáo trị thương bằng thảo dược quý cho nên đã hồi phục được một phần.
Còn Ngạn Thần, hắn e là phải nghỉ ngơi một thời gian dài nữa mới có thể vận khí.
Ngạn Phong kéo chăn lên đắp cho hắn, dù sao cũng là con trai của hắn, hắn nên để ý một chút về Ngạn Thần.
Tuý Linh đợi Ngạn Phong trở ra, nàng mặc dù đã nghe Quan Phùng điểm qua tình hình nhưng trong lòng vô cùng lo lắng liên hỏi "Ngạn Thần sao rồi?"
"Không cần lo lắng, nó nghỉ ngơi một thời gian sẽ tự hồi phục nguyên khí"
Nàng gật gật đầu, tính đi vào trong thì bị Ngạn Phong ngăn cản lại "Để nó nghỉ ngơi, đang ngủ sâu"
"Ừm"
Nàng bị Ngạn Phong kéo trở lại.
Đêm nay giao cho Quan Phùng ở cạnh chăm sóc hẳn.
Ngạn Phong sớm đưa nàng trở về điện nghỉ ngơi.
Bên phía Tô Nhiên, tạm thời không ai động được tới nàng nên khá yên tâm.
Tiêu Dao mấy ngày có ghé qua điện của Diêm La Thất Sát.
Diêm Vương không hề biết chuyện hắn bị trọng thương, người của Âm Phủ có lẽ ngoài Tiêu Dao thì không ai phát hiện ra hắn đã trở lại Âm Phủ.
Nó sau khi tu luyện xong liền tới chỗ của Diêm Vương Phu Nhân.
"Phu nhân, anh Thất Sát xảy ra chuyện lớn rồi"
Con bé nghiêm túc nói.
Ánh mắt nhìn thẳng mặt nàng, xoáy sâu vào đôi mắt của nàng..
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Tinh Khâm Sứ cố gắng trong nháy mắt định thần lại.Lão rời khỏi điện, hướng phía đại điện đi tới.Quan Phùng đang có mặt tại đây, Tuý Linh cư nhiên cùng với Ngạn Phong ở chung một chỗ.Lão già Tỉnh Khẩm Sứ tiến vào bàn trà, vưa hay bọn người Ngạn Phong đang thưởng trà ngon của Đan Tộc dâng làm quà.Nhìn thấy lão tới, hắn lên tiếng "Khâm Sứ đại nhân, cùng tới thưởng thức một chút trà"Lão gật đầu, tiến đến ngồi xuống cạnh người Ngạn Phong và Quan Phùng.Lão già Quan Phùng rót trà mời lão.Tỉnh Khâm Sứ nhận lấy ly trà từ tay lão đưa lên nhấp một ngụm.Quả là trà ngon, ngon thấu lòng người! Vị đẳng nhanh chóng lan tỏa đầu môi, Tinh Khâm Sứ thoáng chốc muốn nhăn mày lại.Quả thực là đẳng chết mẹ lại bảo ngon? Ngạn Phong giương giương tự đắc, tay nâng ly trà nhấp một ngụm rồi quơ quơ chiếc ly phía trước mặt lão điềm tĩnh hỏi lão một câu "Khâm Sứ đại nhân, ngài cảm thấy trà này sao?"Lão ta chẳng dám chê bai, càng không dám biểu lộ ra trà đắng.Lão mỉm cười trả lời "Trà này....đúng là trà hiếm"Hiếm thấy trà nào mà lại đẳng ngắt như trà này!! Ngạn Phong nở một nụ cười hài lòng, nói vào vấn đề chính "Số lượng trà rất nhiều, ta gọi ngài tới là muốn ngài đem phân phát một số cho các đại nhân cùng thưởng thức"Cái vấn đề chết tiệt gì đây? Tinh Khâm Sứ có chết cũng không muốn thử lại một lần nữa cái loại trà đắng ngắt này.Vậy mà, lão nhìn Tuý Linh thưởng thức trà một cách ngon lành như kia.Nét mặt nàng hết sức hưởng thụ, lão tặc lưỡi.Không lẽ...bọ họ chơi khăm lão? Tinh Khâm Sứ cố gắng uống hết trà trong ly.Vị đắng truyền đến cổ họng, thật muốn nôn ra ngay lập tức.Lão nuốt đi xuống, sau cùng đặt ly rỗng xuống bàn."Đa tạ Ma Quân đã ban thưởng"Lão đứng lên khỏi ghế, hai tay chắp lại phía trước hành lễ tạ ơn.Tỉnh Khâm Sứ lập tức muốn rời đi nhưng bị Ngạn Phong gọi lại "Trà còn chưa mang đi, ngài đã vội vậy rồi sao?"Lão già bị trà đảng hành hạ dạ dày, lập tức chùn chân tại chỗ.Hai người kia ngồi đợi trên bàn trà, đến lúc Quan Phùng xong việc hắn mới tiến lại giường bắt mạch qua.Ngạn Thần là do hao tổn nguyên khí trong người quá lớn, hẳn giống Tuý Linh nhưng nàng sớm đã được Ngạn Phong chu đáo trị thương bằng thảo dược quý cho nên đã hồi phục được một phần.Còn Ngạn Thần, hắn e là phải nghỉ ngơi một thời gian dài nữa mới có thể vận khí.Ngạn Phong kéo chăn lên đắp cho hắn, dù sao cũng là con trai của hắn, hắn nên để ý một chút về Ngạn Thần.Tuý Linh đợi Ngạn Phong trở ra, nàng mặc dù đã nghe Quan Phùng điểm qua tình hình nhưng trong lòng vô cùng lo lắng liên hỏi "Ngạn Thần sao rồi?""Không cần lo lắng, nó nghỉ ngơi một thời gian sẽ tự hồi phục nguyên khí"Nàng gật gật đầu, tính đi vào trong thì bị Ngạn Phong ngăn cản lại "Để nó nghỉ ngơi, đang ngủ sâu""Ừm"Nàng bị Ngạn Phong kéo trở lại.Đêm nay giao cho Quan Phùng ở cạnh chăm sóc hẳn.Ngạn Phong sớm đưa nàng trở về điện nghỉ ngơi.Bên phía Tô Nhiên, tạm thời không ai động được tới nàng nên khá yên tâm.Tiêu Dao mấy ngày có ghé qua điện của Diêm La Thất Sát.Diêm Vương không hề biết chuyện hắn bị trọng thương, người của Âm Phủ có lẽ ngoài Tiêu Dao thì không ai phát hiện ra hắn đã trở lại Âm Phủ.Nó sau khi tu luyện xong liền tới chỗ của Diêm Vương Phu Nhân."Phu nhân, anh Thất Sát xảy ra chuyện lớn rồi"Con bé nghiêm túc nói.Ánh mắt nhìn thẳng mặt nàng, xoáy sâu vào đôi mắt của nàng..