Tác giả:

Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…

Chương 109

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… "Nương"Hắn lần nữa nghiêm túc gọi nàng.Nàng cư nhiên ôn tôn trả lời lại "Hả?"Hắn híp híp đôi mắt lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.Một lúc sau hắn mới lên tiếng."Người mà con muốn nương gặp là một cô gái""Ôh"nàng ngạc nhiên, ồ lên một tiếng.Nàng lại hỏi "Cô gái nào thế?"Diêm La Thất Sát vô cùng đản đo không biết có nên nói cho nàng biết không.Dù sao nàng cũng là nương của mình, nói ra cũng không bị phản đối.Nương của hắn rất dễ dãi, chỉ cần hắn thích là có thể có được, tình tình nàng lại không ngăn cản con trai của mình.Hắn chẹp chẹp miệng, nhìn nàng cười cười "Nương này""Lại chuyện gì nữa""Cô ấy rất xinh đẹp, giống như nương vậy"Nụ cười trên đôi môi của hẳn trở nên thật quyến rũ.Hình bóng của Tô Lăng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.Đổi với Diêm La Thất Sát mà nói, nàng rất đẹp, quả thực là một mỹ nhân.Nương của hắn cũng rất đẹp, trên thế gian này không có người phụ nữ nào đẹp hơn nương của hắn.Và Tô Lăng là người phụ nữ đẹp thứ hai.Nàng nhíu mày liếc hắn, rốt cục là cô gái nào lại khiến con trai của nàng cười đến ngây người như thế kia? "Cô ấy là ai thế?""Cô ấy là Tô Lăng""Tên rất đẹp""Cái gì thuộc về cô ấy đều đẹp"Hắn cười rộ lên một tiếng.Nàng đánh đánh nhẹ vào bắp tay hắn một phát để hắn tỉnh táo lại một chút "Ta bắt đầu có hứng thú vê Tô Lăng rồi đấy""Con đã bảo sẽ dẫn nương tới gặp cô ấy rồi, nhưng nếu ba không cho con cũng đành chịu""Con cứ nói đi"Chú Thẩm ngừng đũa gắp đồ ăn, ngẩng đầu nhìn Tô Lăng, chú đợi nàng trả lời.Tô Lăng không biết nên ăn nói sao cho vừa lòng nhau.Nàng không giỏi ăn nói, càng sợ chú Thẩm sẽ không đồng ý với yêu cầu của mình.Diêm La Thất Sát, cái tên chết tiệt này sao còn chưa tới gặp nàng chứ.Hôm trước lúc hắn tới cũng đi không nói một tiếng làm cho nàng lo chết đi được.Nàng ngậm đũa, có chút run rẩy trong lòng."Con....con muốn chuyển về nhà mình""Con đã thấy khoẻ lại chưa, ở một mình chú sợ con không an toàn""Không sao đâu"Tiêu Mao lúc này mới dừng đũa, thằng bé cả một miệng còn đang nhai cơm hỏi "Chị Tô Nhiên thế nào rồi chị?"Tô Nhiên, nàng cũng không biết tình hình của Tô Nhiên dạo này như thế nào nữa.Diêm La Thất Sát không cho nàng đi lung tung, mà hắn cũng không nói qua tình hình cho nàng biết.Một tuần nay nàng giống như mẹ đẻ vậy, bị nhốt lại giống như người rừng.Không có lấy một tin tức của em gái mình.Nàng tiếp tục ngậm đũa.Chú Thẩm cũng lâu rồi không nghe qua tin tức của Tô Nhiên nên hỏi "Đúng rồi, con bé đã tỉnh lại chưa""Ngày mai con sẽ vào bệnh viện một chuyến, chắc là không còn lo ngại nữa đâu"Dù sao Tô Nhiên cũng có Ngạn Thần chäm sóc rồi nên hẳn là không phải lo lắng.Thế nhưng, con bé đã tỉnh lại hay chưa thì vẫn chưa thấy thông tin."Ngày mai em được nghỉ, em muốn đi cùng chị".

"Nương"

Hắn lần nữa nghiêm túc gọi nàng.

Nàng cư nhiên ôn tôn trả lời lại "Hả?"

Hắn híp híp đôi mắt lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lúc sau hắn mới lên tiếng.

"Người mà con muốn nương gặp là một cô gái"

"Ôh"

nàng ngạc nhiên, ồ lên một tiếng.

Nàng lại hỏi "Cô gái nào thế?"

Diêm La Thất Sát vô cùng đản đo không biết có nên nói cho nàng biết không.

Dù sao nàng cũng là nương của mình, nói ra cũng không bị phản đối.

Nương của hắn rất dễ dãi, chỉ cần hắn thích là có thể có được, tình tình nàng lại không ngăn cản con trai của mình.

Hắn chẹp chẹp miệng, nhìn nàng cười cười "Nương này"

"Lại chuyện gì nữa"

"Cô ấy rất xinh đẹp, giống như nương vậy"

Nụ cười trên đôi môi của hẳn trở nên thật quyến rũ.

Hình bóng của Tô Lăng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.

Đổi với Diêm La Thất Sát mà nói, nàng rất đẹp, quả thực là một mỹ nhân.

Nương của hắn cũng rất đẹp, trên thế gian này không có người phụ nữ nào đẹp hơn nương của hắn.

Và Tô Lăng là người phụ nữ đẹp thứ hai.

Nàng nhíu mày liếc hắn, rốt cục là cô gái nào lại khiến con trai của nàng cười đến ngây người như thế kia? "Cô ấy là ai thế?"

"Cô ấy là Tô Lăng"

"Tên rất đẹp"

"Cái gì thuộc về cô ấy đều đẹp"

Hắn cười rộ lên một tiếng.

Nàng đánh đánh nhẹ vào bắp tay hắn một phát để hắn tỉnh táo lại một chút "Ta bắt đầu có hứng thú vê Tô Lăng rồi đấy"

"Con đã bảo sẽ dẫn nương tới gặp cô ấy rồi, nhưng nếu ba không cho con cũng đành chịu"

"Con cứ nói đi"

Chú Thẩm ngừng đũa gắp đồ ăn, ngẩng đầu nhìn Tô Lăng, chú đợi nàng trả lời.

Tô Lăng không biết nên ăn nói sao cho vừa lòng nhau.

Nàng không giỏi ăn nói, càng sợ chú Thẩm sẽ không đồng ý với yêu cầu của mình.

Diêm La Thất Sát, cái tên chết tiệt này sao còn chưa tới gặp nàng chứ.

Hôm trước lúc hắn tới cũng đi không nói một tiếng làm cho nàng lo chết đi được.

Nàng ngậm đũa, có chút run rẩy trong lòng.

"Con....con muốn chuyển về nhà mình"

"Con đã thấy khoẻ lại chưa, ở một mình chú sợ con không an toàn"

"Không sao đâu"

Tiêu Mao lúc này mới dừng đũa, thằng bé cả một miệng còn đang nhai cơm hỏi "Chị Tô Nhiên thế nào rồi chị?"

Tô Nhiên, nàng cũng không biết tình hình của Tô Nhiên dạo này như thế nào nữa.

Diêm La Thất Sát không cho nàng đi lung tung, mà hắn cũng không nói qua tình hình cho nàng biết.

Một tuần nay nàng giống như mẹ đẻ vậy, bị nhốt lại giống như người rừng.

Không có lấy một tin tức của em gái mình.

Nàng tiếp tục ngậm đũa.

Chú Thẩm cũng lâu rồi không nghe qua tin tức của Tô Nhiên nên hỏi "Đúng rồi, con bé đã tỉnh lại chưa"

"Ngày mai con sẽ vào bệnh viện một chuyến, chắc là không còn lo ngại nữa đâu"

Dù sao Tô Nhiên cũng có Ngạn Thần chäm sóc rồi nên hẳn là không phải lo lắng.

Thế nhưng, con bé đã tỉnh lại hay chưa thì vẫn chưa thấy thông tin.

"Ngày mai em được nghỉ, em muốn đi cùng chị".

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… "Nương"Hắn lần nữa nghiêm túc gọi nàng.Nàng cư nhiên ôn tôn trả lời lại "Hả?"Hắn híp híp đôi mắt lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.Một lúc sau hắn mới lên tiếng."Người mà con muốn nương gặp là một cô gái""Ôh"nàng ngạc nhiên, ồ lên một tiếng.Nàng lại hỏi "Cô gái nào thế?"Diêm La Thất Sát vô cùng đản đo không biết có nên nói cho nàng biết không.Dù sao nàng cũng là nương của mình, nói ra cũng không bị phản đối.Nương của hắn rất dễ dãi, chỉ cần hắn thích là có thể có được, tình tình nàng lại không ngăn cản con trai của mình.Hắn chẹp chẹp miệng, nhìn nàng cười cười "Nương này""Lại chuyện gì nữa""Cô ấy rất xinh đẹp, giống như nương vậy"Nụ cười trên đôi môi của hẳn trở nên thật quyến rũ.Hình bóng của Tô Lăng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.Đổi với Diêm La Thất Sát mà nói, nàng rất đẹp, quả thực là một mỹ nhân.Nương của hắn cũng rất đẹp, trên thế gian này không có người phụ nữ nào đẹp hơn nương của hắn.Và Tô Lăng là người phụ nữ đẹp thứ hai.Nàng nhíu mày liếc hắn, rốt cục là cô gái nào lại khiến con trai của nàng cười đến ngây người như thế kia? "Cô ấy là ai thế?""Cô ấy là Tô Lăng""Tên rất đẹp""Cái gì thuộc về cô ấy đều đẹp"Hắn cười rộ lên một tiếng.Nàng đánh đánh nhẹ vào bắp tay hắn một phát để hắn tỉnh táo lại một chút "Ta bắt đầu có hứng thú vê Tô Lăng rồi đấy""Con đã bảo sẽ dẫn nương tới gặp cô ấy rồi, nhưng nếu ba không cho con cũng đành chịu""Con cứ nói đi"Chú Thẩm ngừng đũa gắp đồ ăn, ngẩng đầu nhìn Tô Lăng, chú đợi nàng trả lời.Tô Lăng không biết nên ăn nói sao cho vừa lòng nhau.Nàng không giỏi ăn nói, càng sợ chú Thẩm sẽ không đồng ý với yêu cầu của mình.Diêm La Thất Sát, cái tên chết tiệt này sao còn chưa tới gặp nàng chứ.Hôm trước lúc hắn tới cũng đi không nói một tiếng làm cho nàng lo chết đi được.Nàng ngậm đũa, có chút run rẩy trong lòng."Con....con muốn chuyển về nhà mình""Con đã thấy khoẻ lại chưa, ở một mình chú sợ con không an toàn""Không sao đâu"Tiêu Mao lúc này mới dừng đũa, thằng bé cả một miệng còn đang nhai cơm hỏi "Chị Tô Nhiên thế nào rồi chị?"Tô Nhiên, nàng cũng không biết tình hình của Tô Nhiên dạo này như thế nào nữa.Diêm La Thất Sát không cho nàng đi lung tung, mà hắn cũng không nói qua tình hình cho nàng biết.Một tuần nay nàng giống như mẹ đẻ vậy, bị nhốt lại giống như người rừng.Không có lấy một tin tức của em gái mình.Nàng tiếp tục ngậm đũa.Chú Thẩm cũng lâu rồi không nghe qua tin tức của Tô Nhiên nên hỏi "Đúng rồi, con bé đã tỉnh lại chưa""Ngày mai con sẽ vào bệnh viện một chuyến, chắc là không còn lo ngại nữa đâu"Dù sao Tô Nhiên cũng có Ngạn Thần chäm sóc rồi nên hẳn là không phải lo lắng.Thế nhưng, con bé đã tỉnh lại hay chưa thì vẫn chưa thấy thông tin."Ngày mai em được nghỉ, em muốn đi cùng chị".

Chương 109