Tác giả:

Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…

Chương 135

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Lúc Tô Nhiên trở lại hạ giới cũng chỉ tới buổi trưa mà thôi.Cô nằm nhoài trên giường, tận dụng thời gian nghỉ ngơi để tu dưỡng khí tức một lúc.Tô Nhiên chìm dần vào giấc ngủ Buổi chiều...!Reng...reng...!Tiếng chuông di động vang lên inh ỏi.Tô Nhiên với lấy di động, nhấn lộn vào nút từ chối cuộc gọi.Cô tiếp tục chìm sâu vào giấc một.Năm giây sau, tiếng chuông vang lên một lần nữa, Tô Nhiên mơ màng hé mở đôi mắt, nhận máy.Chất giọng truyền qua điện thoại vô cùng biếng nhác, ngái ngủ."Alo?""Tô Nhiên, em đang ở đâu đấy?"Người gọi tới là Tô Lăng, giọng điệu truyền qua loa của nàng nghe ra vô cùng hấp hổi và luống cuống.Hình như là nàng đang rất gấp gáp, có chuyện gấp cần nhờ tới cô.Tô Nhiên thật thà trả lời Em đang ở nhà""Tốt quá!"Nét mặt Tô Lăng có chút chuyển sắc.Nàng tiếp lời "Chị chuẩn bị phải họp nhưng tài liệu chị quên mang đi, em có thể mang tới công ty hộ chị được không, nỏ rất quan trọng với chị"Tô Nhiên theo bản năng gật đầu, nét mặt không biểu lộ ra một tia cảm xúc.Tô Lăng lãy lại được một tia vui mừng trên nét mặt.Nếu như thiếu tài liệu, nàng e là sẽ phá huỷ cả một hợp đồng làm ăn lớn của công ty.Đầu dây bên kia đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng tut tut tut.Tô Lăng nắm chắc di động trên tay, nàng xuýt xắng trước cửa phòng làm việc.Nàng đã cố gắng rất nhiều, để có thể đạt được những thành quả như ngày hôm nay, nàng đã không ngừng nỗ lực.Tô Lăng là một người xứng đáng nhận lấy lòng tốt của Tô Nhiên.Gô rời khỏi công ty Dương Thị.Tô Nhiên lang thang trên đường, không biết tiếp theo phải đi vê đâu.Cô không biết đường, mọi thứ xung quanh rất lạ lẫm, cô không thể xác định được vị trí.Cô nhìn thấy một cửa hàng, quyết định vào trong mua một ít đồ.Cô dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước dãy hàng bánh.Tô Nhiên nhìn qua một lượt tất cả các loại hánh, cuối cùng cô dừng ánh mắt trước loại bánh Mochi nhân đậu đỏ.Cô cầm lấy một gói bánh trên tay, đọc qua những lại kí tự, chữ cái trên bao bì một lượt.Sau một hồi tìm hiểu, Tô Nhiên quyết định mua hai gói bánh.Chỉ cần là đậu đỏ, Tô Nhiên sẽ không từ chối.Nhân viên thanh toán cho Tô Nhiên, cô bước ra khỏi cửa hàng.Tô Nhiên mở một gói bánh, vừa bước đi trên vỉa hè vừa tuỳ tiện ăn bánh.Cô lặng thinh bước đi trên đường phổ, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh của hạ giới thơ mộng.Hoá ra, nơi thuộc về Tô Nhiên lại có thể thú vị đến như thế.Có những điều vô cùng kì bí, Tô Nhiên rất muốn khám phá.Giống như việc chơi xích đu, Tô Nhiên vô cùng thích thú, việc nhìn đám trẻ nghịch đùa trong công viên, có xem cả ngày Tô Nhiên cũng không cảm thấy chán..

Lúc Tô Nhiên trở lại hạ giới cũng chỉ tới buổi trưa mà thôi.

Cô nằm nhoài trên giường, tận dụng thời gian nghỉ ngơi để tu dưỡng khí tức một lúc.

Tô Nhiên chìm dần vào giấc ngủ Buổi chiều...!

Reng...reng...!

Tiếng chuông di động vang lên inh ỏi.

Tô Nhiên với lấy di động, nhấn lộn vào nút từ chối cuộc gọi.

Cô tiếp tục chìm sâu vào giấc một.

Năm giây sau, tiếng chuông vang lên một lần nữa, Tô Nhiên mơ màng hé mở đôi mắt, nhận máy.

Chất giọng truyền qua điện thoại vô cùng biếng nhác, ngái ngủ.

"Alo?"

"Tô Nhiên, em đang ở đâu đấy?"

Người gọi tới là Tô Lăng, giọng điệu truyền qua loa của nàng nghe ra vô cùng hấp hổi và luống cuống.

Hình như là nàng đang rất gấp gáp, có chuyện gấp cần nhờ tới cô.

Tô Nhiên thật thà trả lời Em đang ở nhà"

"Tốt quá!"

Nét mặt Tô Lăng có chút chuyển sắc.

Nàng tiếp lời "Chị chuẩn bị phải họp nhưng tài liệu chị quên mang đi, em có thể mang tới công ty hộ chị được không, nỏ rất quan trọng với chị"

Tô Nhiên theo bản năng gật đầu, nét mặt không biểu lộ ra một tia cảm xúc.

Tô Lăng lãy lại được một tia vui mừng trên nét mặt.

Nếu như thiếu tài liệu, nàng e là sẽ phá huỷ cả một hợp đồng làm ăn lớn của công ty.

Đầu dây bên kia đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng tut tut tut.

Tô Lăng nắm chắc di động trên tay, nàng xuýt xắng trước cửa phòng làm việc.

Nàng đã cố gắng rất nhiều, để có thể đạt được những thành quả như ngày hôm nay, nàng đã không ngừng nỗ lực.

Tô Lăng là một người xứng đáng nhận lấy lòng tốt của Tô Nhiên.

Gô rời khỏi công ty Dương Thị.

Tô Nhiên lang thang trên đường, không biết tiếp theo phải đi vê đâu.

Cô không biết đường, mọi thứ xung quanh rất lạ lẫm, cô không thể xác định được vị trí.

Cô nhìn thấy một cửa hàng, quyết định vào trong mua một ít đồ.

Cô dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước dãy hàng bánh.

Tô Nhiên nhìn qua một lượt tất cả các loại hánh, cuối cùng cô dừng ánh mắt trước loại bánh Mochi nhân đậu đỏ.Cô cầm lấy một gói bánh trên tay, đọc qua những lại kí tự, chữ cái trên bao bì một lượt.

Sau một hồi tìm hiểu, Tô Nhiên quyết định mua hai gói bánh.

Chỉ cần là đậu đỏ, Tô Nhiên sẽ không từ chối.

Nhân viên thanh toán cho Tô Nhiên, cô bước ra khỏi cửa hàng.

Tô Nhiên mở một gói bánh, vừa bước đi trên vỉa hè vừa tuỳ tiện ăn bánh.

Cô lặng thinh bước đi trên đường phổ, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh của hạ giới thơ mộng.

Hoá ra, nơi thuộc về Tô Nhiên lại có thể thú vị đến như thế.

Có những điều vô cùng kì bí, Tô Nhiên rất muốn khám phá.

Giống như việc chơi xích đu, Tô Nhiên vô cùng thích thú, việc nhìn đám trẻ nghịch đùa trong công viên, có xem cả ngày Tô Nhiên cũng không cảm thấy chán..

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Lúc Tô Nhiên trở lại hạ giới cũng chỉ tới buổi trưa mà thôi.Cô nằm nhoài trên giường, tận dụng thời gian nghỉ ngơi để tu dưỡng khí tức một lúc.Tô Nhiên chìm dần vào giấc ngủ Buổi chiều...!Reng...reng...!Tiếng chuông di động vang lên inh ỏi.Tô Nhiên với lấy di động, nhấn lộn vào nút từ chối cuộc gọi.Cô tiếp tục chìm sâu vào giấc một.Năm giây sau, tiếng chuông vang lên một lần nữa, Tô Nhiên mơ màng hé mở đôi mắt, nhận máy.Chất giọng truyền qua điện thoại vô cùng biếng nhác, ngái ngủ."Alo?""Tô Nhiên, em đang ở đâu đấy?"Người gọi tới là Tô Lăng, giọng điệu truyền qua loa của nàng nghe ra vô cùng hấp hổi và luống cuống.Hình như là nàng đang rất gấp gáp, có chuyện gấp cần nhờ tới cô.Tô Nhiên thật thà trả lời Em đang ở nhà""Tốt quá!"Nét mặt Tô Lăng có chút chuyển sắc.Nàng tiếp lời "Chị chuẩn bị phải họp nhưng tài liệu chị quên mang đi, em có thể mang tới công ty hộ chị được không, nỏ rất quan trọng với chị"Tô Nhiên theo bản năng gật đầu, nét mặt không biểu lộ ra một tia cảm xúc.Tô Lăng lãy lại được một tia vui mừng trên nét mặt.Nếu như thiếu tài liệu, nàng e là sẽ phá huỷ cả một hợp đồng làm ăn lớn của công ty.Đầu dây bên kia đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng tut tut tut.Tô Lăng nắm chắc di động trên tay, nàng xuýt xắng trước cửa phòng làm việc.Nàng đã cố gắng rất nhiều, để có thể đạt được những thành quả như ngày hôm nay, nàng đã không ngừng nỗ lực.Tô Lăng là một người xứng đáng nhận lấy lòng tốt của Tô Nhiên.Gô rời khỏi công ty Dương Thị.Tô Nhiên lang thang trên đường, không biết tiếp theo phải đi vê đâu.Cô không biết đường, mọi thứ xung quanh rất lạ lẫm, cô không thể xác định được vị trí.Cô nhìn thấy một cửa hàng, quyết định vào trong mua một ít đồ.Cô dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước dãy hàng bánh.Tô Nhiên nhìn qua một lượt tất cả các loại hánh, cuối cùng cô dừng ánh mắt trước loại bánh Mochi nhân đậu đỏ.Cô cầm lấy một gói bánh trên tay, đọc qua những lại kí tự, chữ cái trên bao bì một lượt.Sau một hồi tìm hiểu, Tô Nhiên quyết định mua hai gói bánh.Chỉ cần là đậu đỏ, Tô Nhiên sẽ không từ chối.Nhân viên thanh toán cho Tô Nhiên, cô bước ra khỏi cửa hàng.Tô Nhiên mở một gói bánh, vừa bước đi trên vỉa hè vừa tuỳ tiện ăn bánh.Cô lặng thinh bước đi trên đường phổ, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh của hạ giới thơ mộng.Hoá ra, nơi thuộc về Tô Nhiên lại có thể thú vị đến như thế.Có những điều vô cùng kì bí, Tô Nhiên rất muốn khám phá.Giống như việc chơi xích đu, Tô Nhiên vô cùng thích thú, việc nhìn đám trẻ nghịch đùa trong công viên, có xem cả ngày Tô Nhiên cũng không cảm thấy chán..

Chương 135