Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…
Chương 143
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Tô Nhiên bĩu bĩu môi, đưa di động lên trước mặt hắn lắc lắc “Anh chụp cho tôi một tấm ảnh được không?” “Cô phiền phức thế?” Hắn cau mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn.Gô bĩu bĩu môi, xụ mặt xuống.Cuối cùng cũng làm cho Ngạn Thần động lòng, cầm lấy di động chụp hộ cô một tấm ảnh.Tô Nhiên chỉ cho hắn cách chụp, sau đó cô chọn một khung cảnh vô hình thật đẹp và tạo dáng.Tô Nhiên cười thật tươi, đến mức Ngạn Thần nhìn cô qua máy ảnh đơ người một lúc mới nhấn chụp.Đến khi Tô Nhiên cười đến mỏi cả miệng, cô hạ khoé môi xuống, đứng yên tại chỗ nhăn mày nhăn mặt nhìn hẳn “Anh còn không chụp đứng đờ ra đấy làm gì?” “Cô còn muốn chụp nữa không?” “Anh còn muốn đi chơi nữa không?” “Cô còn láo nháo tôi ném điện thoại đi ngay lập tức” “Biết rồi” Tô Nhiên tạo dáng lại một lần nữa, cô cong cong khoé môi thành một đường chuẩn mực.Ngạn Thần bắt trọn khoảnh khắc để chụp.Tô Nhiên sán tới gần hắn xem qua ảnh, vô cùng hài lòng về trình độ của hản.Cô vừa xem vừa chẹp miệng cảm thán “Coi như anh kĩ thuật cao minh” “Tôi không muốn mất nhiều thời gian với cô” “Anh có muốn chụp cùng tôi không?” Hắn bước đi được mấy bước chợt dừng lại, tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng ken két “Tô Nhiên, cô có đi không thì bảo?” Tô Nhiên run sợ, cô nhìn theo bàn tay nắm chặt lại của Ngạn Thần không khỏi lo lắng.Cô nhanh chân lẽo đẽo phía sau lưng hẳn.Ngạn Thần dẫn cô đi vào một tiệm bán bánh trung thu ngay trên đường phố.Mùi bánh nướng nóng hổi bốc lên xộc vào mũi cô.“Thơm quát!” Cô liếc mắt qua người hắn cười cười.Cô cười cười, theo sát người Ngạn Thần đi dạo hết con phố rồi lại tới trung tâm tổ chức trung thu.Bây giờ đổi lại, Ngạn Thần xách bánh giúp cô, còn cô đeo túi xách.Tô Nhiên cùng hắn xem qua chương trình do trung tâm đã chuẩn bị.Cô mải xem đến mức không để ý đến hắn nữa.Nhìn thấy Tô Nhiên phải nhón lên nhón xuống để xem cho rõ, hẳn tri triển pháp thuật kéo chiếc bục gần đấy cho Tô Nhiên đứng cao lên xem cho rõ.“Thấy rõ hơn chưa?” Hẳn đứng cạnh người cô, khoang tròn hai tay trước mặt.Cô cười cười cảm kích, gật đầu với hẳn.Một lúc trôi đi...!Chương trình cũng kết thúc, đến phân đoạn phá cỗ dành cho đám trẻ con.Mọi người chen chúc nhau cướp bánh kẹo, Tô Nhiên bị đám người đẩy ngã, may mản được hẳn kéo lại..
Tô Nhiên bĩu bĩu môi, đưa di động lên trước mặt hắn lắc lắc “Anh chụp cho tôi một tấm ảnh được không?” “Cô phiền phức thế?” Hắn cau mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Gô bĩu bĩu môi, xụ mặt xuống.
Cuối cùng cũng làm cho Ngạn Thần động lòng, cầm lấy di động chụp hộ cô một tấm ảnh.
Tô Nhiên chỉ cho hắn cách chụp, sau đó cô chọn một khung cảnh vô hình thật đẹp và tạo dáng.
Tô Nhiên cười thật tươi, đến mức Ngạn Thần nhìn cô qua máy ảnh đơ người một lúc mới nhấn chụp.
Đến khi Tô Nhiên cười đến mỏi cả miệng, cô hạ khoé môi xuống, đứng yên tại chỗ nhăn mày nhăn mặt nhìn hẳn “Anh còn không chụp đứng đờ ra đấy làm gì?” “Cô còn muốn chụp nữa không?” “Anh còn muốn đi chơi nữa không?” “Cô còn láo nháo tôi ném điện thoại đi ngay lập tức” “Biết rồi” Tô Nhiên tạo dáng lại một lần nữa, cô cong cong khoé môi thành một đường chuẩn mực.
Ngạn Thần bắt trọn khoảnh khắc để chụp.
Tô Nhiên sán tới gần hắn xem qua ảnh, vô cùng hài lòng về trình độ của hản.
Cô vừa xem vừa chẹp miệng cảm thán “Coi như anh kĩ thuật cao minh” “Tôi không muốn mất nhiều thời gian với cô” “Anh có muốn chụp cùng tôi không?” Hắn bước đi được mấy bước chợt dừng lại, tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng ken két “Tô Nhiên, cô có đi không thì bảo?” Tô Nhiên run sợ, cô nhìn theo bàn tay nắm chặt lại của Ngạn Thần không khỏi lo lắng.
Cô nhanh chân lẽo đẽo phía sau lưng hẳn.
Ngạn Thần dẫn cô đi vào một tiệm bán bánh trung thu ngay trên đường phố.
Mùi bánh nướng nóng hổi bốc lên xộc vào mũi cô.
“Thơm quát!” Cô liếc mắt qua người hắn cười cười.
Cô cười cười, theo sát người Ngạn Thần đi dạo hết con phố rồi lại tới trung tâm tổ chức trung thu.
Bây giờ đổi lại, Ngạn Thần xách bánh giúp cô, còn cô đeo túi xách.
Tô Nhiên cùng hắn xem qua chương trình do trung tâm đã chuẩn bị.
Cô mải xem đến mức không để ý đến hắn nữa.
Nhìn thấy Tô Nhiên phải nhón lên nhón xuống để xem cho rõ, hẳn tri triển pháp thuật kéo chiếc bục gần đấy cho Tô Nhiên đứng cao lên xem cho rõ.
“Thấy rõ hơn chưa?” Hẳn đứng cạnh người cô, khoang tròn hai tay trước mặt.
Cô cười cười cảm kích, gật đầu với hẳn.
Một lúc trôi đi...!
Chương trình cũng kết thúc, đến phân đoạn phá cỗ dành cho đám trẻ con.
Mọi người chen chúc nhau cướp bánh kẹo, Tô Nhiên bị đám người đẩy ngã, may mản được hẳn kéo lại..
Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Tô Nhiên bĩu bĩu môi, đưa di động lên trước mặt hắn lắc lắc “Anh chụp cho tôi một tấm ảnh được không?” “Cô phiền phức thế?” Hắn cau mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn.Gô bĩu bĩu môi, xụ mặt xuống.Cuối cùng cũng làm cho Ngạn Thần động lòng, cầm lấy di động chụp hộ cô một tấm ảnh.Tô Nhiên chỉ cho hắn cách chụp, sau đó cô chọn một khung cảnh vô hình thật đẹp và tạo dáng.Tô Nhiên cười thật tươi, đến mức Ngạn Thần nhìn cô qua máy ảnh đơ người một lúc mới nhấn chụp.Đến khi Tô Nhiên cười đến mỏi cả miệng, cô hạ khoé môi xuống, đứng yên tại chỗ nhăn mày nhăn mặt nhìn hẳn “Anh còn không chụp đứng đờ ra đấy làm gì?” “Cô còn muốn chụp nữa không?” “Anh còn muốn đi chơi nữa không?” “Cô còn láo nháo tôi ném điện thoại đi ngay lập tức” “Biết rồi” Tô Nhiên tạo dáng lại một lần nữa, cô cong cong khoé môi thành một đường chuẩn mực.Ngạn Thần bắt trọn khoảnh khắc để chụp.Tô Nhiên sán tới gần hắn xem qua ảnh, vô cùng hài lòng về trình độ của hản.Cô vừa xem vừa chẹp miệng cảm thán “Coi như anh kĩ thuật cao minh” “Tôi không muốn mất nhiều thời gian với cô” “Anh có muốn chụp cùng tôi không?” Hắn bước đi được mấy bước chợt dừng lại, tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng ken két “Tô Nhiên, cô có đi không thì bảo?” Tô Nhiên run sợ, cô nhìn theo bàn tay nắm chặt lại của Ngạn Thần không khỏi lo lắng.Cô nhanh chân lẽo đẽo phía sau lưng hẳn.Ngạn Thần dẫn cô đi vào một tiệm bán bánh trung thu ngay trên đường phố.Mùi bánh nướng nóng hổi bốc lên xộc vào mũi cô.“Thơm quát!” Cô liếc mắt qua người hắn cười cười.Cô cười cười, theo sát người Ngạn Thần đi dạo hết con phố rồi lại tới trung tâm tổ chức trung thu.Bây giờ đổi lại, Ngạn Thần xách bánh giúp cô, còn cô đeo túi xách.Tô Nhiên cùng hắn xem qua chương trình do trung tâm đã chuẩn bị.Cô mải xem đến mức không để ý đến hắn nữa.Nhìn thấy Tô Nhiên phải nhón lên nhón xuống để xem cho rõ, hẳn tri triển pháp thuật kéo chiếc bục gần đấy cho Tô Nhiên đứng cao lên xem cho rõ.“Thấy rõ hơn chưa?” Hẳn đứng cạnh người cô, khoang tròn hai tay trước mặt.Cô cười cười cảm kích, gật đầu với hẳn.Một lúc trôi đi...!Chương trình cũng kết thúc, đến phân đoạn phá cỗ dành cho đám trẻ con.Mọi người chen chúc nhau cướp bánh kẹo, Tô Nhiên bị đám người đẩy ngã, may mản được hẳn kéo lại..