Tác giả:

Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống…

Chương 191

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Hứa Tĩnh Kỳ ra đến cung điện Thuỷ Tộc, nàng ta nắm chặt tay thành quyền, cắn c*n m** d*** chịu đựng sự nhục nhã."Quang Thánh Tiễn, con gái của ông, cứ đợi đấy cho tôi"Nàng ta hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi khỏi cung điện.Tô Nhiên mấy ngày nay ở nhà, nếu rảnh rỗi cô sẽ mang cơm tới công ty cho Tô Lăng.Tô Lăng đã khôi phục chức vụ trưởng phòng của mình, giường như mọi việc quay trở về quỹ đạo của nó giống như lúc cả hai bọn họ chưa xảy ra tai nạn.Tô Nhiên cho cơm và đồ ăn vào hộp một cách gọn gàng.Cô khoá cửa nhà, tự mình đi bộ tới công ty của chị gái mình.Lúc đi qua khu trung tâm cũ chợt cô dừng bước.Tô Nhiên bị quá khứ bủa vây, vụ tai nạn kinh hoàng ập đến.Thế nhưng, cô cũng chỉ xem nó như là một sự cố ngoài ý muốn.Cô quay lưng bỏ đi, nhưng lúc Tô Nhiên bước được mấy bước cố tay liền bị ai đó giữ chặt lại."Tô Nhiên "Cô quay đầu, nữ nhân áo trắng che mặt bằng tấm vải nhìn cô ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống..truyện ngôn tìnhTô Nhiên nhếch một bên mép cười "Buông ra", chất giọng vô cùng lạnh lẽo.Nữ nhân nhấc bổng người cô, sau đó để người cô đáp đất một cách mạnh mẽ.Cả người Tô Nhiên bay lên không trung, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung.Khói bụi một mảng lấp đầy không khí, nữ nhân khoanh tròn hai tay cười đắc ý.Khói bụi tản dần, nữ nhân không những không nhìn thấy bóng dáng Tô Nhiên đâu mà từ phía sau cổ bị một bàn tay ai đó bóp mạnh lấy.Ả ta từ từ quay đầu, nét mặt có chút hoảng hốt.Ngạn Thần nhấc bổng người ả, ném thật mạnh vào trong khu trung tâm bị bỏ hoang.Tấm khăn che ngang mặt của nữ nhân rơi xuống đất, còn người đáp đất một cách mạnh bạo kèm theo tiếng kính vỡ.Mảnh kính văng tung toé, rơi xuống phía trước mặt hắn và Tô Nhiên.Hắn ôm chặt lấy người cô, muộn một chút nữa e là Tô Nhiên gặp chuyện không hay rồi."Em có sao không?"Ngạn Thần ôm lấy bả vai cô, nét mặt trở nên nghiêm trọng."Được"Trong nháy mắt, thân ảnh của cả hai biến mất vào hư không.Tô Nhiên cùng hắn xuất hiện trong thang máy.Thanh đang đi lên tầng số 5, cửa thanh máy được mở ra, Ngạn Thần cũng buông tay cô.Cô bước ra khỏi thang máy, cười cười và vẫy tay tạm biệt hắn.Cánh cửa thanh máy đóng lại, thân ảnh của Ngạn Thần cũng biến mất.Ánh mắt Tô Nhiên đột nhiên hiện lên sự tàn nhẫn, cô nhìn thẳng và nhấc bước chân tiến về phía trước.Tô Lăng chăm chú làm việc trong phòng, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cộc cộc cộc".Nàng nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử trên bàn, trên môi xuất hiện một nụ cười.Nàng hướng phía cửa bước tới, đẩy cánh cửa ra.Tô Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, trên tay còn cầm theo một hộp cơm.Nàng cầm lấy tay Tô Nhiên, nhanh chóng đắt cô vào trong phòng kẻo đứng phía ngoài sẽ bị lạnh."Mau vào đi kẻo lạnh""Vâng"Tô Lăng dẫn cô vào trong phòng điều hoà, để cô ngồi xuống sopha ấm áp."Hôm nay sao tới muộn thế?""Lúc nãy em....gặp người quen nên dừng lại nói chuyện một lát""À""Chị đói chưa, mau ăn cơm kẻo nguội"Tô Nhiên vừa mở cơm ra vừa vui vẻ cười nhắc nhở nàng ăn cơm..

Hứa Tĩnh Kỳ ra đến cung điện Thuỷ Tộc, nàng ta nắm chặt tay thành quyền, cắn c*n m** d*** chịu đựng sự nhục nhã.

"Quang Thánh Tiễn, con gái của ông, cứ đợi đấy cho tôi"

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi khỏi cung điện.

Tô Nhiên mấy ngày nay ở nhà, nếu rảnh rỗi cô sẽ mang cơm tới công ty cho Tô Lăng.

Tô Lăng đã khôi phục chức vụ trưởng phòng của mình, giường như mọi việc quay trở về quỹ đạo của nó giống như lúc cả hai bọn họ chưa xảy ra tai nạn.

Tô Nhiên cho cơm và đồ ăn vào hộp một cách gọn gàng.

Cô khoá cửa nhà, tự mình đi bộ tới công ty của chị gái mình.

Lúc đi qua khu trung tâm cũ chợt cô dừng bước.

Tô Nhiên bị quá khứ bủa vây, vụ tai nạn kinh hoàng ập đến.

Thế nhưng, cô cũng chỉ xem nó như là một sự cố ngoài ý muốn.

Cô quay lưng bỏ đi, nhưng lúc Tô Nhiên bước được mấy bước cố tay liền bị ai đó giữ chặt lại.

"Tô Nhiên "

Cô quay đầu, nữ nhân áo trắng che mặt bằng tấm vải nhìn cô ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.

.

truyện ngôn tình

Tô Nhiên nhếch một bên mép cười "Buông ra", chất giọng vô cùng lạnh lẽo.

Nữ nhân nhấc bổng người cô, sau đó để người cô đáp đất một cách mạnh mẽ.

Cả người Tô Nhiên bay lên không trung, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung.

Khói bụi một mảng lấp đầy không khí, nữ nhân khoanh tròn hai tay cười đắc ý.

Khói bụi tản dần, nữ nhân không những không nhìn thấy bóng dáng Tô Nhiên đâu mà từ phía sau cổ bị một bàn tay ai đó bóp mạnh lấy.

Ả ta từ từ quay đầu, nét mặt có chút hoảng hốt.

Ngạn Thần nhấc bổng người ả, ném thật mạnh vào trong khu trung tâm bị bỏ hoang.

Tấm khăn che ngang mặt của nữ nhân rơi xuống đất, còn người đáp đất một cách mạnh bạo kèm theo tiếng kính vỡ.

Mảnh kính văng tung toé, rơi xuống phía trước mặt hắn và Tô Nhiên.

Hắn ôm chặt lấy người cô, muộn một chút nữa e là Tô Nhiên gặp chuyện không hay rồi.

"Em có sao không?"

Ngạn Thần ôm lấy bả vai cô, nét mặt trở nên nghiêm trọng.

"Được"

Trong nháy mắt, thân ảnh của cả hai biến mất vào hư không.

Tô Nhiên cùng hắn xuất hiện trong thang máy.

Thanh đang đi lên tầng số 5, cửa thanh máy được mở ra, Ngạn Thần cũng buông tay cô.

Cô bước ra khỏi thang máy, cười cười và vẫy tay tạm biệt hắn.

Cánh cửa thanh máy đóng lại, thân ảnh của Ngạn Thần cũng biến mất.

Ánh mắt Tô Nhiên đột nhiên hiện lên sự tàn nhẫn, cô nhìn thẳng và nhấc bước chân tiến về phía trước.

Tô Lăng chăm chú làm việc trong phòng, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cộc cộc cộc".

Nàng nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử trên bàn, trên môi xuất hiện một nụ cười.

Nàng hướng phía cửa bước tới, đẩy cánh cửa ra.

Tô Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, trên tay còn cầm theo một hộp cơm.

Nàng cầm lấy tay Tô Nhiên, nhanh chóng đắt cô vào trong phòng kẻo đứng phía ngoài sẽ bị lạnh.

"Mau vào đi kẻo lạnh"

"Vâng"

Tô Lăng dẫn cô vào trong phòng điều hoà, để cô ngồi xuống sopha ấm áp.

"Hôm nay sao tới muộn thế?"

"Lúc nãy em....gặp người quen nên dừng lại nói chuyện một lát"

"À"

"Chị đói chưa, mau ăn cơm kẻo nguội"

Tô Nhiên vừa mở cơm ra vừa vui vẻ cười nhắc nhở nàng ăn cơm..

Ngạn Thiếu Truy Tìm VợTác giả: Hứa Di NhiênTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì. Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô. Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi. Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân. Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm. Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư. Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm. Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút. Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống… Hứa Tĩnh Kỳ ra đến cung điện Thuỷ Tộc, nàng ta nắm chặt tay thành quyền, cắn c*n m** d*** chịu đựng sự nhục nhã."Quang Thánh Tiễn, con gái của ông, cứ đợi đấy cho tôi"Nàng ta hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi khỏi cung điện.Tô Nhiên mấy ngày nay ở nhà, nếu rảnh rỗi cô sẽ mang cơm tới công ty cho Tô Lăng.Tô Lăng đã khôi phục chức vụ trưởng phòng của mình, giường như mọi việc quay trở về quỹ đạo của nó giống như lúc cả hai bọn họ chưa xảy ra tai nạn.Tô Nhiên cho cơm và đồ ăn vào hộp một cách gọn gàng.Cô khoá cửa nhà, tự mình đi bộ tới công ty của chị gái mình.Lúc đi qua khu trung tâm cũ chợt cô dừng bước.Tô Nhiên bị quá khứ bủa vây, vụ tai nạn kinh hoàng ập đến.Thế nhưng, cô cũng chỉ xem nó như là một sự cố ngoài ý muốn.Cô quay lưng bỏ đi, nhưng lúc Tô Nhiên bước được mấy bước cố tay liền bị ai đó giữ chặt lại."Tô Nhiên "Cô quay đầu, nữ nhân áo trắng che mặt bằng tấm vải nhìn cô ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống..truyện ngôn tìnhTô Nhiên nhếch một bên mép cười "Buông ra", chất giọng vô cùng lạnh lẽo.Nữ nhân nhấc bổng người cô, sau đó để người cô đáp đất một cách mạnh mẽ.Cả người Tô Nhiên bay lên không trung, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung.Khói bụi một mảng lấp đầy không khí, nữ nhân khoanh tròn hai tay cười đắc ý.Khói bụi tản dần, nữ nhân không những không nhìn thấy bóng dáng Tô Nhiên đâu mà từ phía sau cổ bị một bàn tay ai đó bóp mạnh lấy.Ả ta từ từ quay đầu, nét mặt có chút hoảng hốt.Ngạn Thần nhấc bổng người ả, ném thật mạnh vào trong khu trung tâm bị bỏ hoang.Tấm khăn che ngang mặt của nữ nhân rơi xuống đất, còn người đáp đất một cách mạnh bạo kèm theo tiếng kính vỡ.Mảnh kính văng tung toé, rơi xuống phía trước mặt hắn và Tô Nhiên.Hắn ôm chặt lấy người cô, muộn một chút nữa e là Tô Nhiên gặp chuyện không hay rồi."Em có sao không?"Ngạn Thần ôm lấy bả vai cô, nét mặt trở nên nghiêm trọng."Được"Trong nháy mắt, thân ảnh của cả hai biến mất vào hư không.Tô Nhiên cùng hắn xuất hiện trong thang máy.Thanh đang đi lên tầng số 5, cửa thanh máy được mở ra, Ngạn Thần cũng buông tay cô.Cô bước ra khỏi thang máy, cười cười và vẫy tay tạm biệt hắn.Cánh cửa thanh máy đóng lại, thân ảnh của Ngạn Thần cũng biến mất.Ánh mắt Tô Nhiên đột nhiên hiện lên sự tàn nhẫn, cô nhìn thẳng và nhấc bước chân tiến về phía trước.Tô Lăng chăm chú làm việc trong phòng, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cộc cộc cộc".Nàng nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử trên bàn, trên môi xuất hiện một nụ cười.Nàng hướng phía cửa bước tới, đẩy cánh cửa ra.Tô Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, trên tay còn cầm theo một hộp cơm.Nàng cầm lấy tay Tô Nhiên, nhanh chóng đắt cô vào trong phòng kẻo đứng phía ngoài sẽ bị lạnh."Mau vào đi kẻo lạnh""Vâng"Tô Lăng dẫn cô vào trong phòng điều hoà, để cô ngồi xuống sopha ấm áp."Hôm nay sao tới muộn thế?""Lúc nãy em....gặp người quen nên dừng lại nói chuyện một lát""À""Chị đói chưa, mau ăn cơm kẻo nguội"Tô Nhiên vừa mở cơm ra vừa vui vẻ cười nhắc nhở nàng ăn cơm..

Chương 191