Tác giả:

Bên trong căn nhà kho dưới chân núi có một người đang ngồi run rẩy,sợ hãi nhìn xung quanh,mùi ẩm mốc bốc lên khiến cô vô cùng khó chịu. Cửa ra vào của nhà kho đã bị khoá, cô không thể thoát ra ngoài được. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở,cô ngước lên thấy 2 thân ảnh đang đi về phía mình hai người đó không ai khác chính là Ngô Khải Phong và Hạ Lăng Tuyết. Nhìn thấy họ cô như thấy cứu tinh liền chạy đến ôm chặt lấy Ngô Khải Phong —"Khải Phong anh đến rồi ,anh có biết em sợ lắm không? Em cứ tưởng không bao giờ gặp lại anh nữa"\- cô nói một tràng không để ý rằng người mình ôm đang nở một nụ cười khinh bỉ – "Hahaha, cô ngây thơ thật đấy Hứa Giai Kì.Cô có muốn biết ai đã cho người bắt cô đến đây không? Chính là tôi và ang Khải Phong đấy" – Hạ Lăng Tuyết cười to rồi nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ lên giọng nói – "C...cậu đang nói cái cái gì vậy ? Cậu đang đùa mình đúng không?" Cô sửng sốt,quay đầu nhìn Hạ Lăng Tuyết, không dám tin vào những lời mình vừa nghe Lúc đó, Ngô Khải Phong đẩy cô ra đi đến…

Chương 100: Chỉ Cần Mình Anh

Trọng Sinh Để Đến Bên AnhTác giả: SasorizaTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhBên trong căn nhà kho dưới chân núi có một người đang ngồi run rẩy,sợ hãi nhìn xung quanh,mùi ẩm mốc bốc lên khiến cô vô cùng khó chịu. Cửa ra vào của nhà kho đã bị khoá, cô không thể thoát ra ngoài được. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở,cô ngước lên thấy 2 thân ảnh đang đi về phía mình hai người đó không ai khác chính là Ngô Khải Phong và Hạ Lăng Tuyết. Nhìn thấy họ cô như thấy cứu tinh liền chạy đến ôm chặt lấy Ngô Khải Phong —"Khải Phong anh đến rồi ,anh có biết em sợ lắm không? Em cứ tưởng không bao giờ gặp lại anh nữa"\- cô nói một tràng không để ý rằng người mình ôm đang nở một nụ cười khinh bỉ – "Hahaha, cô ngây thơ thật đấy Hứa Giai Kì.Cô có muốn biết ai đã cho người bắt cô đến đây không? Chính là tôi và ang Khải Phong đấy" – Hạ Lăng Tuyết cười to rồi nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ lên giọng nói – "C...cậu đang nói cái cái gì vậy ? Cậu đang đùa mình đúng không?" Cô sửng sốt,quay đầu nhìn Hạ Lăng Tuyết, không dám tin vào những lời mình vừa nghe Lúc đó, Ngô Khải Phong đẩy cô ra đi đến… Hứa Giai Kì thức dậy, đầu đau nhức, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn còn rất mệt !Cô ngồi dậy, lấy tay day day thái dương.Lúc này mới để ý bộ đồ trên người cô...!được thay ra rồi ? Mà cô còn đang nằm trên giường nữa ! Cô nhớ là mình đang nằm trên ghế sofa ở dưới nhà mà ?!Một loạt kí ức chạy qua đầu cô, lúc này mới nhớ ra Lục Hạo Thiên hình như có đến đây ! Khi đó còn mơ mơ màng màng c*̃ng không biết đó có thật là anh không hay là cô ốm nặng quá mà sinh ra ảo giác.Nhưng mà theo cái tình hình hiện tại thì chắc không phải là mơ đúng không nhỉ ?!Cạch...Tiếng cửa mở ra, ngay sau đó là Lục Hạo Thiên cầm theo một vỉ thuốc và một bát cháo nóng hổi đi vào.Lục Hạo Thiên thấy cô đã tỉnh thoáng chốc liền vui vẻ hơn nhiều, nhanh chân đi đến bên cô.Vì sợ khi cô tỉnh dậy sẽ đói nên Lục Hạo Thiên mới xuống dưới nhà lấy cháo mà Kì Thiên Ngạn mang đến làm nóng lại ._" Em tỉnh rồi ? Có thấy đói không ? Ăn một chút cháo được không ? "_" Em...!em ...!Hạo Thiên, bộ đồ này là ...!? " Hứa Giai Kì nhìn thấy anh, ngơ ngác nhìn anh rồi lại nhìn xuống bộ đồ c*̉a mình, lắp bắp nói_" Là anh thay cho em ! Hồi nãy em ra nhiều mồ hôi quá nên anh mới ...!" Lục Hạo Thiên nhanh chóng giải thích, anh không muốn để cô hiểu lầmHứa Giai Kì vừa nghe xong những lời vừa rồi như bị sét đánh ngang tai ! Lục Hạo Thiên là người thay đồ cho cô ? Vậy không phải cô bị anh thấy hết rồi sao ?! Hơn nữa...!hơn nữa cô còn đang đến " ngày " !Biết thế cô thà không hỏi Lục Hạo Thiên còn hơn ! Nghĩ đến chuyện này làm cô ngượng muốn chết ! Mặt mày thoáng chốc đỏ bừng ._" Giai Kì, em sao vậy ? Giận anh sao ? Anh...!anh xin lỗi ! " Lục Hạo Thiên thấy cô không nói gì, trong lòng liền dâng lên cỗ máy bất an.Lo sợ cô sẽ giận mình_" Em không có giận ! " Hứa Giai Kì c*́i mặt xuống, nhỏ giọng nói_" Em không giận là tốt rồi ! Ăn chút cháo đi rồi còn uống thuốc, đến tối là sẽ khỏi thôi, sẽ không còn mệt nữa ! " Lục Hạo Thiên nói rồi cầm thìa lấy một ít cháo để lên miệng côMùi thơm c*̉a cháo bay vào mũi kích thích cái bụng nhỏ c*̉a cô , nó đang kêu gào đòi được ăn ! Hứa Giai Kì vứt chuyện Lục Hạo Thiên thây đồ cho cô xang một bên, giờ cô chỉ muốn ăn thôi ! Khỏi nghĩ ngợi gì khác, cô mở miệng ăn miếng cháo kia.Có một điều cô phải công nhận rằng chén cháo này thật sự rất rất ngon, nó giống như thuốc phiện vậy ! Ăn rồi cô lại muốn ăn tiếp ._" Có thật là đến tối nay em sẽ khỏi bệnh không ? Anh không gạt em chứ ?! "Ăn xong, thuốc c*̃ng đã uống, Hứa Giai Kì đựa vào ngực c*̉a Lục Hạo Thiên nhắm mắt lại.Nhớ tới câu nói hồi nãy c*̉a Lục Hạo Thiên liền mở mắt ra ngây ngô hỏi.Ngày trước cô bị bệnh nằm liệt giường cả một tuần là ít nhất ! Trong mấy ngày đó toàn phải uống thuốc và đi tiêm, muốn ăn đùi gà mà c*̃ng chả có sức cầm lên ăn vậy mà còn bị Hứa Gia Lâm ngồi bên cạnh hớn hở cầm hai chiếc đùi gà trên tay, ăn một cách ngôn lành.Biết cô không ăn được còn bày ra vẻ mặt vô tội hỏi : " Giai Kì em không ăn sao ? Đùi gà ngon lắm đó !".Những ngày tháng đó đối với cô là vô c*̀ng khổ cực_" Thật mà ! Nhắm mắt lại ngủ một giấc sẽ không thấy mệt nữa ! " Lục Hạo Thiên hôn nhẹ lên trán cô, thủ thỉ nóiHứa Giai Kì gật gật đầu, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, úp mặt vào vòm ngực rắn chắc c*̉a Lục Hạo Thiên.Đến khi cô gần như đi vào giấc ngủ thì cơn đau bụng truyền tới, Hứa Giai Kì đau đớn nhăn mày, đưa hai tay lên ôm lấy bụng c*̉a mình.Cô đã bị bệnh đến mức này rồi mà bà gì vẫn còn muốn hành hạ cô nữa ! Ui đau bụng chết mất !_" Sao vậy ? " Mọi hành động dù là nhỏ nhất c*̉a cô anh vẫn luôn chú ý đến, thấy cô như vậy anh liền cảm thấy lo lắng_" Đau bụng ! Lục Hạo Thiên, em đau bụng ! Rất đau ! " Hứa Giai Kì nước đôi mắt phủ một tầng hơi nước lên nhìn Lục Hạo Thiên, đáng thương nói_" Anh gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em ! " Lục Hạo Thiên nói rồi đặt cô nằm xuống giường, nhìn xung quanh tìm điện thoại, nhìn một lượt không thấy, đứng dậy định đi tìm điện thoại thì bị cô giữu lại_" Khôn cần đâu ! Anh xoa xoa cho em một chút là sẽ hết đau ! Anh đừng đi có được không ?! " Hứa Giai Kì ôm lấy tay c*̉a Lục Hạo Thiên nũng nịu nói, với dáng vẻ này c*̉a Lục Hạo Thiên chắc hẳn anh vẫn chưa biết hôm nay cô đến " ngày "_" Ngoan, anh đi một chút rồi sẽ quay lại ! Bác sĩ đến mới biết vì sao em đau bụng chứ ! " Lục Hạo Thiên vừa nói vừa xoa đầu cô, tuy vậy vẫn không gỡ tay cô ra_" Em chải cầm một mình anh thôi ! Không cần người khác, anh không được đi đâu hết.Ở lại xoa bụng cho em ! " Hứa Giai Kì ôm chặt tay Lục Hạo Thiên hơn, đôi mắt rưng rưng giống như chỉ cần Lục Hạo Thiên đi nước mắt liền rơi xuống_" Được rồi ! Anh không đi nữa ! "Cuối c*̀ng Lục Hạo Thiên c*̃ng phải chịu thua ! Ai kêu cô dễ thương như vậy làm gì cơ chứ ! Thấy cô như vậy anh c*̃ng không dám đi.Cô mà khóc anh c*̃ng sẽ rất đauLục Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bụng cho cô .Hứa Giai Kì hiển nhiên rất vui vẻ.Bàn tay c*̉a anh giống như có ma thuật vậy ! Vừa mới xoa cho cô được một lúc cô đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.Hai tay vẫn ôm chặt cánh tay kia c*̉a Lục Hạo Thiên, cảm nhận sự yêu chiều c*̉a anh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ ...

Hứa Giai Kì thức dậy, đầu đau nhức, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn còn rất mệt !

Cô ngồi dậy, lấy tay day day thái dương.

Lúc này mới để ý bộ đồ trên người cô...!được thay ra rồi ? Mà cô còn đang nằm trên giường nữa ! Cô nhớ là mình đang nằm trên ghế sofa ở dưới nhà mà ?!

Một loạt kí ức chạy qua đầu cô, lúc này mới nhớ ra Lục Hạo Thiên hình như có đến đây ! Khi đó còn mơ mơ màng màng c*̃ng không biết đó có thật là anh không hay là cô ốm nặng quá mà sinh ra ảo giác.

Nhưng mà theo cái tình hình hiện tại thì chắc không phải là mơ đúng không nhỉ ?!

Cạch...

Tiếng cửa mở ra, ngay sau đó là Lục Hạo Thiên cầm theo một vỉ thuốc và một bát cháo nóng hổi đi vào.

Lục Hạo Thiên thấy cô đã tỉnh thoáng chốc liền vui vẻ hơn nhiều, nhanh chân đi đến bên cô.

Vì sợ khi cô tỉnh dậy sẽ đói nên Lục Hạo Thiên mới xuống dưới nhà lấy cháo mà Kì Thiên Ngạn mang đến làm nóng lại .

_" Em tỉnh rồi ? Có thấy đói không ? Ăn một chút cháo được không ? "

_" Em...!em ...!Hạo Thiên, bộ đồ này là ...!? " Hứa Giai Kì nhìn thấy anh, ngơ ngác nhìn anh rồi lại nhìn xuống bộ đồ c*̉a mình, lắp bắp nói

_" Là anh thay cho em ! Hồi nãy em ra nhiều mồ hôi quá nên anh mới ...!" Lục Hạo Thiên nhanh chóng giải thích, anh không muốn để cô hiểu lầm

Hứa Giai Kì vừa nghe xong những lời vừa rồi như bị sét đánh ngang tai ! Lục Hạo Thiên là người thay đồ cho cô ? Vậy không phải cô bị anh thấy hết rồi sao ?! Hơn nữa...!hơn nữa cô còn đang đến " ngày " !

Biết thế cô thà không hỏi Lục Hạo Thiên còn hơn ! Nghĩ đến chuyện này làm cô ngượng muốn chết ! Mặt mày thoáng chốc đỏ bừng .

_" Giai Kì, em sao vậy ? Giận anh sao ? Anh...!anh xin lỗi ! " Lục Hạo Thiên thấy cô không nói gì, trong lòng liền dâng lên cỗ máy bất an.

Lo sợ cô sẽ giận mình

_" Em không có giận ! " Hứa Giai Kì c*́i mặt xuống, nhỏ giọng nói

_" Em không giận là tốt rồi ! Ăn chút cháo đi rồi còn uống thuốc, đến tối là sẽ khỏi thôi, sẽ không còn mệt nữa ! " Lục Hạo Thiên nói rồi cầm thìa lấy một ít cháo để lên miệng cô

Mùi thơm c*̉a cháo bay vào mũi kích thích cái bụng nhỏ c*̉a cô , nó đang kêu gào đòi được ăn ! Hứa Giai Kì vứt chuyện Lục Hạo Thiên thây đồ cho cô xang một bên, giờ cô chỉ muốn ăn thôi ! Khỏi nghĩ ngợi gì khác, cô mở miệng ăn miếng cháo kia.

Có một điều cô phải công nhận rằng chén cháo này thật sự rất rất ngon, nó giống như thuốc phiện vậy ! Ăn rồi cô lại muốn ăn tiếp .

_" Có thật là đến tối nay em sẽ khỏi bệnh không ? Anh không gạt em chứ ?! "

Ăn xong, thuốc c*̃ng đã uống, Hứa Giai Kì đựa vào ngực c*̉a Lục Hạo Thiên nhắm mắt lại.

Nhớ tới câu nói hồi nãy c*̉a Lục Hạo Thiên liền mở mắt ra ngây ngô hỏi.

Ngày trước cô bị bệnh nằm liệt giường cả một tuần là ít nhất ! Trong mấy ngày đó toàn phải uống thuốc và đi tiêm, muốn ăn đùi gà mà c*̃ng chả có sức cầm lên ăn vậy mà còn bị Hứa Gia Lâm ngồi bên cạnh hớn hở cầm hai chiếc đùi gà trên tay, ăn một cách ngôn lành.

Biết cô không ăn được còn bày ra vẻ mặt vô tội hỏi : " Giai Kì em không ăn sao ? Đùi gà ngon lắm đó !".

Những ngày tháng đó đối với cô là vô c*̀ng khổ cực

_" Thật mà ! Nhắm mắt lại ngủ một giấc sẽ không thấy mệt nữa ! " Lục Hạo Thiên hôn nhẹ lên trán cô, thủ thỉ nói

Hứa Giai Kì gật gật đầu, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, úp mặt vào vòm ngực rắn chắc c*̉a Lục Hạo Thiên.

Đến khi cô gần như đi vào giấc ngủ thì cơn đau bụng truyền tới, Hứa Giai Kì đau đớn nhăn mày, đưa hai tay lên ôm lấy bụng c*̉a mình.

Cô đã bị bệnh đến mức này rồi mà bà gì vẫn còn muốn hành hạ cô nữa ! Ui đau bụng chết mất !

_" Sao vậy ? " Mọi hành động dù là nhỏ nhất c*̉a cô anh vẫn luôn chú ý đến, thấy cô như vậy anh liền cảm thấy lo lắng

_" Đau bụng ! Lục Hạo Thiên, em đau bụng ! Rất đau ! " Hứa Giai Kì nước đôi mắt phủ một tầng hơi nước lên nhìn Lục Hạo Thiên, đáng thương nói

_" Anh gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em ! " Lục Hạo Thiên nói rồi đặt cô nằm xuống giường, nhìn xung quanh tìm điện thoại, nhìn một lượt không thấy, đứng dậy định đi tìm điện thoại thì bị cô giữu lại

_" Khôn cần đâu ! Anh xoa xoa cho em một chút là sẽ hết đau ! Anh đừng đi có được không ?! " Hứa Giai Kì ôm lấy tay c*̉a Lục Hạo Thiên nũng nịu nói, với dáng vẻ này c*̉a Lục Hạo Thiên chắc hẳn anh vẫn chưa biết hôm nay cô đến " ngày "

_" Ngoan, anh đi một chút rồi sẽ quay lại ! Bác sĩ đến mới biết vì sao em đau bụng chứ ! " Lục Hạo Thiên vừa nói vừa xoa đầu cô, tuy vậy vẫn không gỡ tay cô ra

_" Em chải cầm một mình anh thôi ! Không cần người khác, anh không được đi đâu hết.

Ở lại xoa bụng cho em ! " Hứa Giai Kì ôm chặt tay Lục Hạo Thiên hơn, đôi mắt rưng rưng giống như chỉ cần Lục Hạo Thiên đi nước mắt liền rơi xuống

_" Được rồi ! Anh không đi nữa ! "

Cuối c*̀ng Lục Hạo Thiên c*̃ng phải chịu thua ! Ai kêu cô dễ thương như vậy làm gì cơ chứ ! Thấy cô như vậy anh c*̃ng không dám đi.

Cô mà khóc anh c*̃ng sẽ rất đau

Lục Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bụng cho cô .

Hứa Giai Kì hiển nhiên rất vui vẻ.

Bàn tay c*̉a anh giống như có ma thuật vậy ! Vừa mới xoa cho cô được một lúc cô đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Hai tay vẫn ôm chặt cánh tay kia c*̉a Lục Hạo Thiên, cảm nhận sự yêu chiều c*̉a anh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ ...

Trọng Sinh Để Đến Bên AnhTác giả: SasorizaTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhBên trong căn nhà kho dưới chân núi có một người đang ngồi run rẩy,sợ hãi nhìn xung quanh,mùi ẩm mốc bốc lên khiến cô vô cùng khó chịu. Cửa ra vào của nhà kho đã bị khoá, cô không thể thoát ra ngoài được. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở,cô ngước lên thấy 2 thân ảnh đang đi về phía mình hai người đó không ai khác chính là Ngô Khải Phong và Hạ Lăng Tuyết. Nhìn thấy họ cô như thấy cứu tinh liền chạy đến ôm chặt lấy Ngô Khải Phong —"Khải Phong anh đến rồi ,anh có biết em sợ lắm không? Em cứ tưởng không bao giờ gặp lại anh nữa"\- cô nói một tràng không để ý rằng người mình ôm đang nở một nụ cười khinh bỉ – "Hahaha, cô ngây thơ thật đấy Hứa Giai Kì.Cô có muốn biết ai đã cho người bắt cô đến đây không? Chính là tôi và ang Khải Phong đấy" – Hạ Lăng Tuyết cười to rồi nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ lên giọng nói – "C...cậu đang nói cái cái gì vậy ? Cậu đang đùa mình đúng không?" Cô sửng sốt,quay đầu nhìn Hạ Lăng Tuyết, không dám tin vào những lời mình vừa nghe Lúc đó, Ngô Khải Phong đẩy cô ra đi đến… Hứa Giai Kì thức dậy, đầu đau nhức, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn còn rất mệt !Cô ngồi dậy, lấy tay day day thái dương.Lúc này mới để ý bộ đồ trên người cô...!được thay ra rồi ? Mà cô còn đang nằm trên giường nữa ! Cô nhớ là mình đang nằm trên ghế sofa ở dưới nhà mà ?!Một loạt kí ức chạy qua đầu cô, lúc này mới nhớ ra Lục Hạo Thiên hình như có đến đây ! Khi đó còn mơ mơ màng màng c*̃ng không biết đó có thật là anh không hay là cô ốm nặng quá mà sinh ra ảo giác.Nhưng mà theo cái tình hình hiện tại thì chắc không phải là mơ đúng không nhỉ ?!Cạch...Tiếng cửa mở ra, ngay sau đó là Lục Hạo Thiên cầm theo một vỉ thuốc và một bát cháo nóng hổi đi vào.Lục Hạo Thiên thấy cô đã tỉnh thoáng chốc liền vui vẻ hơn nhiều, nhanh chân đi đến bên cô.Vì sợ khi cô tỉnh dậy sẽ đói nên Lục Hạo Thiên mới xuống dưới nhà lấy cháo mà Kì Thiên Ngạn mang đến làm nóng lại ._" Em tỉnh rồi ? Có thấy đói không ? Ăn một chút cháo được không ? "_" Em...!em ...!Hạo Thiên, bộ đồ này là ...!? " Hứa Giai Kì nhìn thấy anh, ngơ ngác nhìn anh rồi lại nhìn xuống bộ đồ c*̉a mình, lắp bắp nói_" Là anh thay cho em ! Hồi nãy em ra nhiều mồ hôi quá nên anh mới ...!" Lục Hạo Thiên nhanh chóng giải thích, anh không muốn để cô hiểu lầmHứa Giai Kì vừa nghe xong những lời vừa rồi như bị sét đánh ngang tai ! Lục Hạo Thiên là người thay đồ cho cô ? Vậy không phải cô bị anh thấy hết rồi sao ?! Hơn nữa...!hơn nữa cô còn đang đến " ngày " !Biết thế cô thà không hỏi Lục Hạo Thiên còn hơn ! Nghĩ đến chuyện này làm cô ngượng muốn chết ! Mặt mày thoáng chốc đỏ bừng ._" Giai Kì, em sao vậy ? Giận anh sao ? Anh...!anh xin lỗi ! " Lục Hạo Thiên thấy cô không nói gì, trong lòng liền dâng lên cỗ máy bất an.Lo sợ cô sẽ giận mình_" Em không có giận ! " Hứa Giai Kì c*́i mặt xuống, nhỏ giọng nói_" Em không giận là tốt rồi ! Ăn chút cháo đi rồi còn uống thuốc, đến tối là sẽ khỏi thôi, sẽ không còn mệt nữa ! " Lục Hạo Thiên nói rồi cầm thìa lấy một ít cháo để lên miệng côMùi thơm c*̉a cháo bay vào mũi kích thích cái bụng nhỏ c*̉a cô , nó đang kêu gào đòi được ăn ! Hứa Giai Kì vứt chuyện Lục Hạo Thiên thây đồ cho cô xang một bên, giờ cô chỉ muốn ăn thôi ! Khỏi nghĩ ngợi gì khác, cô mở miệng ăn miếng cháo kia.Có một điều cô phải công nhận rằng chén cháo này thật sự rất rất ngon, nó giống như thuốc phiện vậy ! Ăn rồi cô lại muốn ăn tiếp ._" Có thật là đến tối nay em sẽ khỏi bệnh không ? Anh không gạt em chứ ?! "Ăn xong, thuốc c*̃ng đã uống, Hứa Giai Kì đựa vào ngực c*̉a Lục Hạo Thiên nhắm mắt lại.Nhớ tới câu nói hồi nãy c*̉a Lục Hạo Thiên liền mở mắt ra ngây ngô hỏi.Ngày trước cô bị bệnh nằm liệt giường cả một tuần là ít nhất ! Trong mấy ngày đó toàn phải uống thuốc và đi tiêm, muốn ăn đùi gà mà c*̃ng chả có sức cầm lên ăn vậy mà còn bị Hứa Gia Lâm ngồi bên cạnh hớn hở cầm hai chiếc đùi gà trên tay, ăn một cách ngôn lành.Biết cô không ăn được còn bày ra vẻ mặt vô tội hỏi : " Giai Kì em không ăn sao ? Đùi gà ngon lắm đó !".Những ngày tháng đó đối với cô là vô c*̀ng khổ cực_" Thật mà ! Nhắm mắt lại ngủ một giấc sẽ không thấy mệt nữa ! " Lục Hạo Thiên hôn nhẹ lên trán cô, thủ thỉ nóiHứa Giai Kì gật gật đầu, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, úp mặt vào vòm ngực rắn chắc c*̉a Lục Hạo Thiên.Đến khi cô gần như đi vào giấc ngủ thì cơn đau bụng truyền tới, Hứa Giai Kì đau đớn nhăn mày, đưa hai tay lên ôm lấy bụng c*̉a mình.Cô đã bị bệnh đến mức này rồi mà bà gì vẫn còn muốn hành hạ cô nữa ! Ui đau bụng chết mất !_" Sao vậy ? " Mọi hành động dù là nhỏ nhất c*̉a cô anh vẫn luôn chú ý đến, thấy cô như vậy anh liền cảm thấy lo lắng_" Đau bụng ! Lục Hạo Thiên, em đau bụng ! Rất đau ! " Hứa Giai Kì nước đôi mắt phủ một tầng hơi nước lên nhìn Lục Hạo Thiên, đáng thương nói_" Anh gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em ! " Lục Hạo Thiên nói rồi đặt cô nằm xuống giường, nhìn xung quanh tìm điện thoại, nhìn một lượt không thấy, đứng dậy định đi tìm điện thoại thì bị cô giữu lại_" Khôn cần đâu ! Anh xoa xoa cho em một chút là sẽ hết đau ! Anh đừng đi có được không ?! " Hứa Giai Kì ôm lấy tay c*̉a Lục Hạo Thiên nũng nịu nói, với dáng vẻ này c*̉a Lục Hạo Thiên chắc hẳn anh vẫn chưa biết hôm nay cô đến " ngày "_" Ngoan, anh đi một chút rồi sẽ quay lại ! Bác sĩ đến mới biết vì sao em đau bụng chứ ! " Lục Hạo Thiên vừa nói vừa xoa đầu cô, tuy vậy vẫn không gỡ tay cô ra_" Em chải cầm một mình anh thôi ! Không cần người khác, anh không được đi đâu hết.Ở lại xoa bụng cho em ! " Hứa Giai Kì ôm chặt tay Lục Hạo Thiên hơn, đôi mắt rưng rưng giống như chỉ cần Lục Hạo Thiên đi nước mắt liền rơi xuống_" Được rồi ! Anh không đi nữa ! "Cuối c*̀ng Lục Hạo Thiên c*̃ng phải chịu thua ! Ai kêu cô dễ thương như vậy làm gì cơ chứ ! Thấy cô như vậy anh c*̃ng không dám đi.Cô mà khóc anh c*̃ng sẽ rất đauLục Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bụng cho cô .Hứa Giai Kì hiển nhiên rất vui vẻ.Bàn tay c*̉a anh giống như có ma thuật vậy ! Vừa mới xoa cho cô được một lúc cô đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.Hai tay vẫn ôm chặt cánh tay kia c*̉a Lục Hạo Thiên, cảm nhận sự yêu chiều c*̉a anh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ ...

Chương 100: Chỉ Cần Mình Anh