Cảnh sắc bên ngoài khung cửa ngày một mờ ảo, cả cơ thể đau đớn chống chọi trong từng cơn đau khiến nàng trở nên thê thảm hơn bao giờ hết, trán nàng nổi đầy gân xanh mắt cũng vì thế mà trợn trừng rất dữ tợn. Đối với nàng cơn đau này sẽ càng lúc càng dữ dội, chỉ khi chết đi mới hoàn toàn khống chế nó. Mỗi tháng khi trăng tròn treo trên đỉnh đầu nếu không có thuốc giải nàng sẽ trông chẳng khác nào một cỗ thi thể đang thối rửa, nàng phải chịu sự thống khổ này đến khi nào đây. Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc chỉ cần nàng ngừng thở cơn đau sẽ tan biến thì bên ngoài một thân ảnh đen bay vụt vào phòng ngồi chễm chệ trước mặt nàng. - Sao hả? Còn muốn chống cự? Nàng ngước nhìn y nụ cười trên môi càng thêm tà mụ. - Giết ta đi, chỉ có cái chết mới khiến ta khuất phục ngươi. Y nhân áo đen bước tới thẩn thờ nhìn nàng nói. - Công Tử sẽ không giết ngươi đâu! Ngài ấy hạ lệnh sai ta đến xem ngươi đau khổ đến thế nào, quả là tận mắt chứng kiến có chút thê thảm. Nàng ôm ngực nhổ ra một ngụm máu về phía…
Chương 21: Ngoại Truyện 1 Muốn Sinh Thêm Một Hài Tử
Công Tử Mị TìnhTác giả: Gấu NhungTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCảnh sắc bên ngoài khung cửa ngày một mờ ảo, cả cơ thể đau đớn chống chọi trong từng cơn đau khiến nàng trở nên thê thảm hơn bao giờ hết, trán nàng nổi đầy gân xanh mắt cũng vì thế mà trợn trừng rất dữ tợn. Đối với nàng cơn đau này sẽ càng lúc càng dữ dội, chỉ khi chết đi mới hoàn toàn khống chế nó. Mỗi tháng khi trăng tròn treo trên đỉnh đầu nếu không có thuốc giải nàng sẽ trông chẳng khác nào một cỗ thi thể đang thối rửa, nàng phải chịu sự thống khổ này đến khi nào đây. Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc chỉ cần nàng ngừng thở cơn đau sẽ tan biến thì bên ngoài một thân ảnh đen bay vụt vào phòng ngồi chễm chệ trước mặt nàng. - Sao hả? Còn muốn chống cự? Nàng ngước nhìn y nụ cười trên môi càng thêm tà mụ. - Giết ta đi, chỉ có cái chết mới khiến ta khuất phục ngươi. Y nhân áo đen bước tới thẩn thờ nhìn nàng nói. - Công Tử sẽ không giết ngươi đâu! Ngài ấy hạ lệnh sai ta đến xem ngươi đau khổ đến thế nào, quả là tận mắt chứng kiến có chút thê thảm. Nàng ôm ngực nhổ ra một ngụm máu về phía… Một tháng sau đó, Ninh Vương Gia đã không kịp chờ đời rước nàng dâu vào cửa, Vãn Mị cũng chính thức thành Ninh Vương Phi.Đoạn thời gian này, Vãn Mị mới chân chính nếm thử cái gì là thật "yêu thương nàng".!Lúc này, hai phu thê tình nồng ý thiếp đang loay hoay trong thư phòng.- A Dương, Ninh Phủ của chúng ta có chút nhỏ, thiếu phòng ở, ta nghĩ xây thêm hai phòng bên cạnh phòng chúng ta, chàng thấy thế nào?Thực ra Ninh Phủ cũng không tính nhỏ, chỉ là người nhiều, trước kia hoàng thượng ban đất phong vương không dám quá rêu rao, sợ mang tới đại họa cho hắn, mà hắn xưa nay cũng chỉ ở thính trúc viện, cho nên không quá quan tâm nơi này.Ninh Dương ôm nàng, đầu tựa lên vai nàng nói:- Tại sao lại là hai phòng?- Ừ thì, thiếp nghĩ hơi xa một chút, nếu như mà sau này hai chúng ta cải nhau, thì cũng không thể để chàng ra ngoài đường ở a, cho nên thiếp xây hai phòng, một phòng để cho con chúng ta, một phòng để cho chàng.Vãn Mị cười khúc khích nói, nhưng nghe xong lời này, Ninh Dương cảm thấy không ổn lắm, khụ khụ một tiếng, lơ đãng nhìn nàng rồi thăm dò hỏi:- Ta cảm thấy, cho dù về sau chúng ta có cải nhau, thì nàng cũng không để đuổi ta ra ngoài ngủ chứ?-Vãn Mị suy tư, Ninh Dương không cho nàng cơ hội, lập tức nói.- Vẫn xây hai phòng, nhưng mà chúng ta sinh thêm đứa nữa, ta cảm thấy như vậy rất tốt! Cứ vậy đi!Ninh Dương vô sỉ đem nàng bế lên như đứa bé, dùng ánh mắt như sói săn mồi mà nhìn nàng.- A chàng mang ta đi đâu?- Ngủ a, nàng không ngủ, làm sao sinh con?
Một tháng sau đó, Ninh Vương Gia đã không kịp chờ đời rước nàng dâu vào cửa, Vãn Mị cũng chính thức thành Ninh Vương Phi.
Đoạn thời gian này, Vãn Mị mới chân chính nếm thử cái gì là thật "yêu thương nàng".
!
Lúc này, hai phu thê tình nồng ý thiếp đang loay hoay trong thư phòng.
- A Dương, Ninh Phủ của chúng ta có chút nhỏ, thiếu phòng ở, ta nghĩ xây thêm hai phòng bên cạnh phòng chúng ta, chàng thấy thế nào?
Thực ra Ninh Phủ cũng không tính nhỏ, chỉ là người nhiều, trước kia hoàng thượng ban đất phong vương không dám quá rêu rao, sợ mang tới đại họa cho hắn, mà hắn xưa nay cũng chỉ ở thính trúc viện, cho nên không quá quan tâm nơi này.
Ninh Dương ôm nàng, đầu tựa lên vai nàng nói:
- Tại sao lại là hai phòng?
- Ừ thì, thiếp nghĩ hơi xa một chút, nếu như mà sau này hai chúng ta cải nhau, thì cũng không thể để chàng ra ngoài đường ở a, cho nên thiếp xây hai phòng, một phòng để cho con chúng ta, một phòng để cho chàng.
Vãn Mị cười khúc khích nói, nhưng nghe xong lời này, Ninh Dương cảm thấy không ổn lắm, khụ khụ một tiếng, lơ đãng nhìn nàng rồi thăm dò hỏi:
- Ta cảm thấy, cho dù về sau chúng ta có cải nhau, thì nàng cũng không để đuổi ta ra ngoài ngủ chứ?
-
Vãn Mị suy tư, Ninh Dương không cho nàng cơ hội, lập tức nói.
- Vẫn xây hai phòng, nhưng mà chúng ta sinh thêm đứa nữa, ta cảm thấy như vậy rất tốt! Cứ vậy đi!
Ninh Dương vô sỉ đem nàng bế lên như đứa bé, dùng ánh mắt như sói săn mồi mà nhìn nàng.
- A chàng mang ta đi đâu?
- Ngủ a, nàng không ngủ, làm sao sinh con?
Công Tử Mị TìnhTác giả: Gấu NhungTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCảnh sắc bên ngoài khung cửa ngày một mờ ảo, cả cơ thể đau đớn chống chọi trong từng cơn đau khiến nàng trở nên thê thảm hơn bao giờ hết, trán nàng nổi đầy gân xanh mắt cũng vì thế mà trợn trừng rất dữ tợn. Đối với nàng cơn đau này sẽ càng lúc càng dữ dội, chỉ khi chết đi mới hoàn toàn khống chế nó. Mỗi tháng khi trăng tròn treo trên đỉnh đầu nếu không có thuốc giải nàng sẽ trông chẳng khác nào một cỗ thi thể đang thối rửa, nàng phải chịu sự thống khổ này đến khi nào đây. Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc chỉ cần nàng ngừng thở cơn đau sẽ tan biến thì bên ngoài một thân ảnh đen bay vụt vào phòng ngồi chễm chệ trước mặt nàng. - Sao hả? Còn muốn chống cự? Nàng ngước nhìn y nụ cười trên môi càng thêm tà mụ. - Giết ta đi, chỉ có cái chết mới khiến ta khuất phục ngươi. Y nhân áo đen bước tới thẩn thờ nhìn nàng nói. - Công Tử sẽ không giết ngươi đâu! Ngài ấy hạ lệnh sai ta đến xem ngươi đau khổ đến thế nào, quả là tận mắt chứng kiến có chút thê thảm. Nàng ôm ngực nhổ ra một ngụm máu về phía… Một tháng sau đó, Ninh Vương Gia đã không kịp chờ đời rước nàng dâu vào cửa, Vãn Mị cũng chính thức thành Ninh Vương Phi.Đoạn thời gian này, Vãn Mị mới chân chính nếm thử cái gì là thật "yêu thương nàng".!Lúc này, hai phu thê tình nồng ý thiếp đang loay hoay trong thư phòng.- A Dương, Ninh Phủ của chúng ta có chút nhỏ, thiếu phòng ở, ta nghĩ xây thêm hai phòng bên cạnh phòng chúng ta, chàng thấy thế nào?Thực ra Ninh Phủ cũng không tính nhỏ, chỉ là người nhiều, trước kia hoàng thượng ban đất phong vương không dám quá rêu rao, sợ mang tới đại họa cho hắn, mà hắn xưa nay cũng chỉ ở thính trúc viện, cho nên không quá quan tâm nơi này.Ninh Dương ôm nàng, đầu tựa lên vai nàng nói:- Tại sao lại là hai phòng?- Ừ thì, thiếp nghĩ hơi xa một chút, nếu như mà sau này hai chúng ta cải nhau, thì cũng không thể để chàng ra ngoài đường ở a, cho nên thiếp xây hai phòng, một phòng để cho con chúng ta, một phòng để cho chàng.Vãn Mị cười khúc khích nói, nhưng nghe xong lời này, Ninh Dương cảm thấy không ổn lắm, khụ khụ một tiếng, lơ đãng nhìn nàng rồi thăm dò hỏi:- Ta cảm thấy, cho dù về sau chúng ta có cải nhau, thì nàng cũng không để đuổi ta ra ngoài ngủ chứ?-Vãn Mị suy tư, Ninh Dương không cho nàng cơ hội, lập tức nói.- Vẫn xây hai phòng, nhưng mà chúng ta sinh thêm đứa nữa, ta cảm thấy như vậy rất tốt! Cứ vậy đi!Ninh Dương vô sỉ đem nàng bế lên như đứa bé, dùng ánh mắt như sói săn mồi mà nhìn nàng.- A chàng mang ta đi đâu?- Ngủ a, nàng không ngủ, làm sao sinh con?