Tác giả:

Chương 1: Cậu chủ nhỏ mất tích! Nóng rực… Cả người như bị lửa thiêu đốt… Cảm giác đau nhức thấu xương lan ra từ mỗi lỗ chân lông, nó không ngừng gặm nhấm lý trí của Dương Tâm. Một lúc sau, cơn đau đầu tựa búa bổ lan xuống chân tay gân cốt, đau đến mức nội tạng cũng khẽ run rẩy. Cô hét “a” một tiếng, vô thức muốn phản kháng. Nhưng, cơ thể lại không động đậy được. Đau buốt thấu xương, như băng đè lửa đốt, suốt hai ngày trời. Cô không nhìn thấy gì cả, trong phòng rất âm u, rất tốt, thỉnh thoảng cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông kia, còn linh hồn của cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Không biết bao lâu rồi, nhiệt độ trong phòng mới dần dần hạ xuống. Dương Tâm sức cùng lực kiệt lảo đảo ngã lăn xuống đất, lần tìm quần áo rồi mặc bừa lên người trong màn đêm tăm tối. Khi xông ra khỏi căn phòng đó, một giọng nữ chua chát phá vỡ mọi hành động cố gắng nhẹ nhàng của cô. “Chị ra ngoài rồi đấy à, chậc chậc chậc, ba tiếng rồi đấy, xem ra tổng giám đốc Lý dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn khỏe…

Chương 931

Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh LùngTác giả: Chiều VợTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cậu chủ nhỏ mất tích! Nóng rực… Cả người như bị lửa thiêu đốt… Cảm giác đau nhức thấu xương lan ra từ mỗi lỗ chân lông, nó không ngừng gặm nhấm lý trí của Dương Tâm. Một lúc sau, cơn đau đầu tựa búa bổ lan xuống chân tay gân cốt, đau đến mức nội tạng cũng khẽ run rẩy. Cô hét “a” một tiếng, vô thức muốn phản kháng. Nhưng, cơ thể lại không động đậy được. Đau buốt thấu xương, như băng đè lửa đốt, suốt hai ngày trời. Cô không nhìn thấy gì cả, trong phòng rất âm u, rất tốt, thỉnh thoảng cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông kia, còn linh hồn của cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Không biết bao lâu rồi, nhiệt độ trong phòng mới dần dần hạ xuống. Dương Tâm sức cùng lực kiệt lảo đảo ngã lăn xuống đất, lần tìm quần áo rồi mặc bừa lên người trong màn đêm tăm tối. Khi xông ra khỏi căn phòng đó, một giọng nữ chua chát phá vỡ mọi hành động cố gắng nhẹ nhàng của cô. “Chị ra ngoài rồi đấy à, chậc chậc chậc, ba tiếng rồi đấy, xem ra tổng giám đốc Lý dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn khỏe… Chương 931Cũng phải xem lại trong tay của cô ta có gì để đặt cược hay không.Nếu như cô đoán không sai chắc có lẽ thuốc giải đang còn ở trong tay Dương Nhã.Người phụ nữ kia nghĩ cách để làm cho cô trúng độc, không phải là để ép cô phải cầu xin cô ta hay sao?Với sự hận thù mà cô ta dành cho cô thì cô ta có thể đưa thuốc giải cho Cố Ngọc Hiểu sao?Nếu mà như vậy thì sự cố gắng của cô ta coi như toàn đều uổng phí.Dương Tâm cười híp mắt nhìn cô ta, rõ ràng là cơ thể cô đang run rẩy, nhưng cả người nhìn vẫn bình tĩnh như thường.“Nếu tôi quỳ trước mặt cô thì cô sẽ cho tôi thuốc giải chứ?”Cố Ngọc Hiểu thấy cô hỏi như vậy, thì lại càng cười điên cuồng hơn.Lúc này, Thẩm Thành lao ra từ trong phòng làm việc, đỡ lấy Dương Tâm đang lảo đảo muốn ngã. Anh ta đối diện với Cố Ngọc Hiểu, thấp giọng nói: “Đưa thuốc giải ra đây.”Cố Ngọc Hiểu vừa nhìn thấy anh ta thì nỗi hận trong mắt lại càng mãnh liệt hơn.“Anh không có tư cách nói chuyện cùng với tôi. Những năm gần đây, tôi quý mến anh, theo đuổi anh, toàn bộ trái tim đều đặt ở trên người anh. Nhưng đến cuối cùng tôi có được gì? Chỉ là một vở kịch để cho kẻ khác cười nhạo. Anh mau tránh ra, nếu không tôi sẽ làm hỏng thuốc giải, để Dương Tâm phải cùng tôi xuống địa ngục.”Nói xong, cô ta lấy ra một cái bình sứ từ trong túi, giả vờ như muốn đập nó xuống dưới đất.Thẩm Thành nhìn Dương Tâm đang nằm trong ngực mình, cau mày hỏi: “Em trúng độc thật sao? Không có thuốc giải kia thì không được?”Dương Tâm gật đầu một cái, đưa tay đẩy anh ta ra, sau đó đi về phía Cố Ngọc Hiểu, vừa đi vừa nói: “Hãy nhìn vào mắt tôi, nhìn xem tôi quỳ xuống trước mặt cô như thế nào.”Mắt Cố Ngọc Hiểu nhìn chằm chằm vào mắt cô, một giây kế tiếp, mắt của cô ta bắt đầu trở nên mông lung.Dương Tâm lạnh lùng nhìn cô ta, dùng thuật thôi miên khống chế, chậm rãi nói: “Tôi vừa mới quỳ xuống trước mặt cô, cô có nhớ không?”Cố Ngọc Hiểu gật đầu một cách ngu ngơ.Dương Tâm lặp lại mấy lần, sau đó bỗng dưng búng tay một cái ở nàng trước mắt cô ta.Ngay sau đó, Cố Ngọc Hiểu bắt đầu điên cuồng cười phá lên.“Dương Tâm, cô mà cũng có hôm nay, ha ha, cũng có một ngày cô phải quỳ xuống trước mặt tôi. Coi như cuối cùng thì tôi cũng có thể xả được cơn tức này.”Dương Tâm làm động tác đứng lên từ dưới đất, nhìn về phía cô ta, cắn răng nói: “Bây giờ cô có thể đưa thuốc giải cho tôi hay chưa?”Cố Ngọc Hiểu cười càng dữ tợn hơn: “Thuốc giải hả? Xin lỗi, tôi không có. Trong cái bình này là đồ giả, cô bị lừa rồi, ha ha, nhưng mà tôi có thể nói cho cô biết thuốc giải thật sự ở đâu. Nó đang ở trên người Dương Nhã ấy, cô đi mà cầu xin cô ta.”Dương Tâm xụ mặt, quả nhiên giống như cô suy đoán, người phụ nữ này đã hợp tác cùng với Dương Nhã.“Cô chắc chắn là nó đang ở trong tay Dương Nhã?”“Ha ha ha, đúng vậy, ở trong tay Dương Nhã. Khi nãy tôi chỉ đùa cô cho vui mà thôi, có thể bắt cô quỳ xuống ở trước mặt tôi nên cũng đáng. Cuối cùng cô có lấy được thuốc giải từ trong tay Dương Nhã hay không, thì phải dựa vào chính bản lĩnh của cô rồi. Người phụ nữ kia khả năng cao là sẽ không cho cô đâu.”Cố Ngọc Hiểu vẫn đang cười, cười điên cuồng.Trong đầu cô ta vẫn không ngừng có một giọng nói: “Dương Tâm quỳ”, “Dương Tâm quỳ trước mặt mình”, ha ha, Dương Tâm thật sự quỳ trước mặt mình.

Chương 931

Cũng phải xem lại trong tay của cô ta có gì để đặt cược hay không.

Nếu như cô đoán không sai chắc có lẽ thuốc giải đang còn ở trong tay Dương Nhã.

Người phụ nữ kia nghĩ cách để làm cho cô trúng độc, không phải là để ép cô phải cầu xin cô ta hay sao?

Với sự hận thù mà cô ta dành cho cô thì cô ta có thể đưa thuốc giải cho Cố Ngọc Hiểu sao?

Nếu mà như vậy thì sự cố gắng của cô ta coi như toàn đều uổng phí.

Dương Tâm cười híp mắt nhìn cô ta, rõ ràng là cơ thể cô đang run rẩy, nhưng cả người nhìn vẫn bình tĩnh như thường.

“Nếu tôi quỳ trước mặt cô thì cô sẽ cho tôi thuốc giải chứ?”

Cố Ngọc Hiểu thấy cô hỏi như vậy, thì lại càng cười điên cuồng hơn.

Lúc này, Thẩm Thành lao ra từ trong phòng làm việc, đỡ lấy Dương Tâm đang lảo đảo muốn ngã. Anh ta đối diện với Cố Ngọc Hiểu, thấp giọng nói: “Đưa thuốc giải ra đây.”

Cố Ngọc Hiểu vừa nhìn thấy anh ta thì nỗi hận trong mắt lại càng mãnh liệt hơn.

“Anh không có tư cách nói chuyện cùng với tôi. Những năm gần đây, tôi quý mến anh, theo đuổi anh, toàn bộ trái tim đều đặt ở trên người anh. Nhưng đến cuối cùng tôi có được gì? Chỉ là một vở kịch để cho kẻ khác cười nhạo. Anh mau tránh ra, nếu không tôi sẽ làm hỏng thuốc giải, để Dương Tâm phải cùng tôi xuống địa ngục.”

Nói xong, cô ta lấy ra một cái bình sứ từ trong túi, giả vờ như muốn đập nó xuống dưới đất.

Thẩm Thành nhìn Dương Tâm đang nằm trong ngực mình, cau mày hỏi: “Em trúng độc thật sao? Không có thuốc giải kia thì không được?”

Dương Tâm gật đầu một cái, đưa tay đẩy anh ta ra, sau đó đi về phía Cố Ngọc Hiểu, vừa đi vừa nói: “Hãy nhìn vào mắt tôi, nhìn xem tôi quỳ xuống trước mặt cô như thế nào.”

Mắt Cố Ngọc Hiểu nhìn chằm chằm vào mắt cô, một giây kế tiếp, mắt của cô ta bắt đầu trở nên mông lung.

Dương Tâm lạnh lùng nhìn cô ta, dùng thuật thôi miên khống chế, chậm rãi nói: “Tôi vừa mới quỳ xuống trước mặt cô, cô có nhớ không?”

Cố Ngọc Hiểu gật đầu một cách ngu ngơ.

Dương Tâm lặp lại mấy lần, sau đó bỗng dưng búng tay một cái ở nàng trước mắt cô ta.

Ngay sau đó, Cố Ngọc Hiểu bắt đầu điên cuồng cười phá lên.

“Dương Tâm, cô mà cũng có hôm nay, ha ha, cũng có một ngày cô phải quỳ xuống trước mặt tôi. Coi như cuối cùng thì tôi cũng có thể xả được cơn tức này.”

Dương Tâm làm động tác đứng lên từ dưới đất, nhìn về phía cô ta, cắn răng nói: “Bây giờ cô có thể đưa thuốc giải cho tôi hay chưa?”

Cố Ngọc Hiểu cười càng dữ tợn hơn: “Thuốc giải hả? Xin lỗi, tôi không có. Trong cái bình này là đồ giả, cô bị lừa rồi, ha ha, nhưng mà tôi có thể nói cho cô biết thuốc giải thật sự ở đâu. Nó đang ở trên người Dương Nhã ấy, cô đi mà cầu xin cô ta.”

Dương Tâm xụ mặt, quả nhiên giống như cô suy đoán, người phụ nữ này đã hợp tác cùng với Dương Nhã.

“Cô chắc chắn là nó đang ở trong tay Dương Nhã?”

“Ha ha ha, đúng vậy, ở trong tay Dương Nhã. Khi nãy tôi chỉ đùa cô cho vui mà thôi, có thể bắt cô quỳ xuống ở trước mặt tôi nên cũng đáng. Cuối cùng cô có lấy được thuốc giải từ trong tay Dương Nhã hay không, thì phải dựa vào chính bản lĩnh của cô rồi. Người phụ nữ kia khả năng cao là sẽ không cho cô đâu.”

Cố Ngọc Hiểu vẫn đang cười, cười điên cuồng.

Trong đầu cô ta vẫn không ngừng có một giọng nói: “Dương Tâm quỳ”, “Dương Tâm quỳ trước mặt mình”, ha ha, Dương Tâm thật sự quỳ trước mặt mình.

Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh LùngTác giả: Chiều VợTruyện Ngôn TìnhChương 1: Cậu chủ nhỏ mất tích! Nóng rực… Cả người như bị lửa thiêu đốt… Cảm giác đau nhức thấu xương lan ra từ mỗi lỗ chân lông, nó không ngừng gặm nhấm lý trí của Dương Tâm. Một lúc sau, cơn đau đầu tựa búa bổ lan xuống chân tay gân cốt, đau đến mức nội tạng cũng khẽ run rẩy. Cô hét “a” một tiếng, vô thức muốn phản kháng. Nhưng, cơ thể lại không động đậy được. Đau buốt thấu xương, như băng đè lửa đốt, suốt hai ngày trời. Cô không nhìn thấy gì cả, trong phòng rất âm u, rất tốt, thỉnh thoảng cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông kia, còn linh hồn của cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Không biết bao lâu rồi, nhiệt độ trong phòng mới dần dần hạ xuống. Dương Tâm sức cùng lực kiệt lảo đảo ngã lăn xuống đất, lần tìm quần áo rồi mặc bừa lên người trong màn đêm tăm tối. Khi xông ra khỏi căn phòng đó, một giọng nữ chua chát phá vỡ mọi hành động cố gắng nhẹ nhàng của cô. “Chị ra ngoài rồi đấy à, chậc chậc chậc, ba tiếng rồi đấy, xem ra tổng giám đốc Lý dù đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn khỏe… Chương 931Cũng phải xem lại trong tay của cô ta có gì để đặt cược hay không.Nếu như cô đoán không sai chắc có lẽ thuốc giải đang còn ở trong tay Dương Nhã.Người phụ nữ kia nghĩ cách để làm cho cô trúng độc, không phải là để ép cô phải cầu xin cô ta hay sao?Với sự hận thù mà cô ta dành cho cô thì cô ta có thể đưa thuốc giải cho Cố Ngọc Hiểu sao?Nếu mà như vậy thì sự cố gắng của cô ta coi như toàn đều uổng phí.Dương Tâm cười híp mắt nhìn cô ta, rõ ràng là cơ thể cô đang run rẩy, nhưng cả người nhìn vẫn bình tĩnh như thường.“Nếu tôi quỳ trước mặt cô thì cô sẽ cho tôi thuốc giải chứ?”Cố Ngọc Hiểu thấy cô hỏi như vậy, thì lại càng cười điên cuồng hơn.Lúc này, Thẩm Thành lao ra từ trong phòng làm việc, đỡ lấy Dương Tâm đang lảo đảo muốn ngã. Anh ta đối diện với Cố Ngọc Hiểu, thấp giọng nói: “Đưa thuốc giải ra đây.”Cố Ngọc Hiểu vừa nhìn thấy anh ta thì nỗi hận trong mắt lại càng mãnh liệt hơn.“Anh không có tư cách nói chuyện cùng với tôi. Những năm gần đây, tôi quý mến anh, theo đuổi anh, toàn bộ trái tim đều đặt ở trên người anh. Nhưng đến cuối cùng tôi có được gì? Chỉ là một vở kịch để cho kẻ khác cười nhạo. Anh mau tránh ra, nếu không tôi sẽ làm hỏng thuốc giải, để Dương Tâm phải cùng tôi xuống địa ngục.”Nói xong, cô ta lấy ra một cái bình sứ từ trong túi, giả vờ như muốn đập nó xuống dưới đất.Thẩm Thành nhìn Dương Tâm đang nằm trong ngực mình, cau mày hỏi: “Em trúng độc thật sao? Không có thuốc giải kia thì không được?”Dương Tâm gật đầu một cái, đưa tay đẩy anh ta ra, sau đó đi về phía Cố Ngọc Hiểu, vừa đi vừa nói: “Hãy nhìn vào mắt tôi, nhìn xem tôi quỳ xuống trước mặt cô như thế nào.”Mắt Cố Ngọc Hiểu nhìn chằm chằm vào mắt cô, một giây kế tiếp, mắt của cô ta bắt đầu trở nên mông lung.Dương Tâm lạnh lùng nhìn cô ta, dùng thuật thôi miên khống chế, chậm rãi nói: “Tôi vừa mới quỳ xuống trước mặt cô, cô có nhớ không?”Cố Ngọc Hiểu gật đầu một cách ngu ngơ.Dương Tâm lặp lại mấy lần, sau đó bỗng dưng búng tay một cái ở nàng trước mắt cô ta.Ngay sau đó, Cố Ngọc Hiểu bắt đầu điên cuồng cười phá lên.“Dương Tâm, cô mà cũng có hôm nay, ha ha, cũng có một ngày cô phải quỳ xuống trước mặt tôi. Coi như cuối cùng thì tôi cũng có thể xả được cơn tức này.”Dương Tâm làm động tác đứng lên từ dưới đất, nhìn về phía cô ta, cắn răng nói: “Bây giờ cô có thể đưa thuốc giải cho tôi hay chưa?”Cố Ngọc Hiểu cười càng dữ tợn hơn: “Thuốc giải hả? Xin lỗi, tôi không có. Trong cái bình này là đồ giả, cô bị lừa rồi, ha ha, nhưng mà tôi có thể nói cho cô biết thuốc giải thật sự ở đâu. Nó đang ở trên người Dương Nhã ấy, cô đi mà cầu xin cô ta.”Dương Tâm xụ mặt, quả nhiên giống như cô suy đoán, người phụ nữ này đã hợp tác cùng với Dương Nhã.“Cô chắc chắn là nó đang ở trong tay Dương Nhã?”“Ha ha ha, đúng vậy, ở trong tay Dương Nhã. Khi nãy tôi chỉ đùa cô cho vui mà thôi, có thể bắt cô quỳ xuống ở trước mặt tôi nên cũng đáng. Cuối cùng cô có lấy được thuốc giải từ trong tay Dương Nhã hay không, thì phải dựa vào chính bản lĩnh của cô rồi. Người phụ nữ kia khả năng cao là sẽ không cho cô đâu.”Cố Ngọc Hiểu vẫn đang cười, cười điên cuồng.Trong đầu cô ta vẫn không ngừng có một giọng nói: “Dương Tâm quỳ”, “Dương Tâm quỳ trước mặt mình”, ha ha, Dương Tâm thật sự quỳ trước mặt mình.

Chương 931