Tác giả:

Tí tách, tí tách, tí tách. Tiếng giọt nước vang lên trong không gian trống rỗng, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc và một số mùi hăng của hóa chất. Ngay khi Dụ Sở vừa mở mắt ra, liền nghe được giọng nữ lạnh lùng gần trong gang tấc: "Ngươi thế mà tỉnh." Dụ Sở chóng mặt nhìn không rõ mọi thứ, đã lâu không làm nhiệm vụ xuyên nhanh, đột nhiên xuyên qua có chút không thích ứng kịp, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh tâm trí, híp mắt đánh giá bốn phía. Đây là một phòng thí nghiệm u ám. Chiếc bàn chất đầy dụng cụ hóa chất, những mẫu vật nhợt nhạt treo trên bức tường phía sau, ống truyền dịch tí tách vài giọt nước nhỏ xuống. Vẫn còn một vài người bị nhốt trong lồng ở một góc. Dụ Sở nhìn lướt qua, liền nhận ra lồng bên trong kỳ thực không phải người mà là tang thi. Dù sao cô cũng đã xuyên qua rất nhiều lần vị diện mạt thế, đối với loài tang thi này cũng rất quen thuộc. Làn da nhợt nhạt, đôi mắt và khuôn mặt cứng đờ, quần áo bẩn thỉu, máu bắn tung tóe trên khuôn mặt, đây đều là những đặt điểm cơ…

Chương 47: Thần tượng là mèo (47)

Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công LượcTác giả: Ưu KhươngTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTí tách, tí tách, tí tách. Tiếng giọt nước vang lên trong không gian trống rỗng, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc và một số mùi hăng của hóa chất. Ngay khi Dụ Sở vừa mở mắt ra, liền nghe được giọng nữ lạnh lùng gần trong gang tấc: "Ngươi thế mà tỉnh." Dụ Sở chóng mặt nhìn không rõ mọi thứ, đã lâu không làm nhiệm vụ xuyên nhanh, đột nhiên xuyên qua có chút không thích ứng kịp, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh tâm trí, híp mắt đánh giá bốn phía. Đây là một phòng thí nghiệm u ám. Chiếc bàn chất đầy dụng cụ hóa chất, những mẫu vật nhợt nhạt treo trên bức tường phía sau, ống truyền dịch tí tách vài giọt nước nhỏ xuống. Vẫn còn một vài người bị nhốt trong lồng ở một góc. Dụ Sở nhìn lướt qua, liền nhận ra lồng bên trong kỳ thực không phải người mà là tang thi. Dù sao cô cũng đã xuyên qua rất nhiều lần vị diện mạt thế, đối với loài tang thi này cũng rất quen thuộc. Làn da nhợt nhạt, đôi mắt và khuôn mặt cứng đờ, quần áo bẩn thỉu, máu bắn tung tóe trên khuôn mặt, đây đều là những đặt điểm cơ… Editor: Channe.Thần Hi không có lý do cự tuyệt.Thiếu niên tìm áo khoác của mình đưa cho Dụ Sở. Vốn dĩ nó là một cái áo khoác dài, nhưng khi cô mặc vào lại nhìn có vẻ dài hơn, che tận đến đầu gối.Dụ Sở s* s**ng chiếc vòng bạc trang trí trên áo khoác đen, mới nhớ ra chiếc áo này là trang phục của anh khi tham gia một sự kiện, lúc đó vì quá đẹp nên fan hâm mộ đã đặt mua cùng một kiểu……Ai có thể nghĩ đến, cô vậy mà thật sự mặc cùng một kiểu, lại là mặc của chính chủ.Thần Hi cầm chìa khóa xe, quay đầu lại nhìn thấy cô đang sờ chiếc vòng bạc trên áo khoác, hơi nhướng mày: “Em thích cái này sao?”Thiếu nữ ngước mặt lên nhìn anh, gật gật đầu.“Cái đó tặng cho em.” Thần Hi đi về phía cô, mắt nhìn áo khoác. Thiếu niên đương nhiên không biết quần áo của mình đối với fan có ý nghĩa gì, vì đối phương thích nên thuận tiện tặng cho cô.Dụ Sở lại dường như rất vui vẻ, cầm góc áo nhướng mày nói: “Ca ca, kiểu áo giống như vậy đều đã bán hết, lần trước em không cướp được.”“Phải không.”Thần Hi cũng không hiểu vì sao lại muốn mua cái giống như vậy, hơi nhướng mày, “Cho nên hiện tại tặng cho em.”Thân ảnh thon dài của thiếu niên đứng trước mặt Dụ Sở, rũ mắt nhìn xuống, giúp cô cài nút áo khoác.Khi Thần Hi buông tay, tầm mắt đối diện cùng thiếu nữ, mới bỗng nhiên phát hiện khoảng cách hai người quá gần. Vì thế lại hơi hơi lui về phía sau, mím môi nghiêng mặt đi, sờ sờ tai mèo của mình.Dụ Sở thấy từ sau khi trở về, hai tai mèo của thiếu niên vẫn luôn dựng ở trên đầu, liền hỏi: “Tình huống như thế nào tai mèo mới xuất hiện a?”“……”Thần Hi cự tuyệt trả lời.Thiếu niên quay đầu đi nhìn về phía cửa phòng, giọng nói trầm thấp: “Sắp 10 giờ rồi.”Dụ Sở nhìn về phía đồng hồ, quả nhiên sắp đến 10 giờ, nên nhanh chóng về nhà.*Thần Hi lái xe đưa Dụ Sở đến bên ngoài tiểu khu, ngừng xe, thiếu nữ đẩy cửa ra đi xuống, quay đầu nhìn về phía anh.Thần Hi dừng lại hai giây, khẽ thở dài, ấn huyệt thái dương.……Thật sự muốn mình ở lại sao.Thiếu niên cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn chống đỡ ghế, nghiêng người hướng về phía ghế phụ, một con mèo nhỏ từ trên ghế xe nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào trong lòng ngực thiếu nữ.Dụ Sở duỗi tay tiếp được mèo nhỏ, đóng cửa xe, cười tủm tỉm mà sờ sờ đầu nó, vuốt vuốt hai tai mèo, mèo nhỏ cúi đầu, thấp gọng “Meoo” một tiếng, móng vuốt phấn nộn có chút cứng đờ mà đặt trên cánh tay cô, bị ôm đi vào trong nhà.Tiểu fan còn ríu rít: “Lúc biến thành mèo có phải không thể nói chuyện hay không a.”“Meoo……”Mèo nhỏ mềm mại kêu một tiếng, Dụ Sở gật gật đầu, lẩm bẩm: “Cũng đúng, nếu mèo biết nói chuyện, kia cũng quá kỳ quái.”“…… Meoo.”Dụ Sở đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa, rón ra rón rén đi qua phòng khách.Trở lại phòng của mình.Khóa cửa.Cô thở phào nhẹ nhõm, buông mèo nhỏ ra, đầu ngón tay không chút để ý s* s**ng cái đuôi nó. Mèo con co lại thành một quả bóng nhỏ, cúi đầu, đem đuôi thu về bên người mình, nghe thấy cô như suy tư gì mà hỏi: “Ca ca, lúc anh hình người có thể có đuôi mèo hay không a?”Mèo nhỏ dừng lại, nhanh chóng lắc lắc đầu nhỏ.“A không có cái đuôi sao.” Dụ Sở không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát.====211006Thông báo dời truyện sẽ được cập nhật ở fanpage Xóm trọ của Chan (https://www.facebook.com/profile.php?id=100073416759479)

Editor: Channe.

Thần Hi không có lý do cự tuyệt.

Thiếu niên tìm áo khoác của mình đưa cho Dụ Sở. Vốn dĩ nó là một cái áo khoác dài, nhưng khi cô mặc vào lại nhìn có vẻ dài hơn, che tận đến đầu gối.

Dụ Sở s* s**ng chiếc vòng bạc trang trí trên áo khoác đen, mới nhớ ra chiếc áo này là trang phục của anh khi tham gia một sự kiện, lúc đó vì quá đẹp nên fan hâm mộ đã đặt mua cùng một kiểu……

Ai có thể nghĩ đến, cô vậy mà thật sự mặc cùng một kiểu, lại là mặc của chính chủ.

Thần Hi cầm chìa khóa xe, quay đầu lại nhìn thấy cô đang sờ chiếc vòng bạc trên áo khoác, hơi nhướng mày: “Em thích cái này sao?”

Thiếu nữ ngước mặt lên nhìn anh, gật gật đầu.

“Cái đó tặng cho em.” Thần Hi đi về phía cô, mắt nhìn áo khoác. Thiếu niên đương nhiên không biết quần áo của mình đối với fan có ý nghĩa gì, vì đối phương thích nên thuận tiện tặng cho cô.

Dụ Sở lại dường như rất vui vẻ, cầm góc áo nhướng mày nói: “Ca ca, kiểu áo giống như vậy đều đã bán hết, lần trước em không cướp được.”

“Phải không.”

Thần Hi cũng không hiểu vì sao lại muốn mua cái giống như vậy, hơi nhướng mày, “Cho nên hiện tại tặng cho em.”

Thân ảnh thon dài của thiếu niên đứng trước mặt Dụ Sở, rũ mắt nhìn xuống, giúp cô cài nút áo khoác.

Khi Thần Hi buông tay, tầm mắt đối diện cùng thiếu nữ, mới bỗng nhiên phát hiện khoảng cách hai người quá gần. Vì thế lại hơi hơi lui về phía sau, mím môi nghiêng mặt đi, sờ sờ tai mèo của mình.

Dụ Sở thấy từ sau khi trở về, hai tai mèo của thiếu niên vẫn luôn dựng ở trên đầu, liền hỏi: “Tình huống như thế nào tai mèo mới xuất hiện a?”

“……”

Thần Hi cự tuyệt trả lời.

Thiếu niên quay đầu đi nhìn về phía cửa phòng, giọng nói trầm thấp: “Sắp 10 giờ rồi.”

Dụ Sở nhìn về phía đồng hồ, quả nhiên sắp đến 10 giờ, nên nhanh chóng về nhà.

*

Thần Hi lái xe đưa Dụ Sở đến bên ngoài tiểu khu, ngừng xe, thiếu nữ đẩy cửa ra đi xuống, quay đầu nhìn về phía anh.

Thần Hi dừng lại hai giây, khẽ thở dài, ấn huyệt thái dương.

……Thật sự muốn mình ở lại sao.

Thiếu niên cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn chống đỡ ghế, nghiêng người hướng về phía ghế phụ, một con mèo nhỏ từ trên ghế xe nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào trong lòng ngực thiếu nữ.

Dụ Sở duỗi tay tiếp được mèo nhỏ, đóng cửa xe, cười tủm tỉm mà sờ sờ đầu nó, vuốt vuốt hai tai mèo, mèo nhỏ cúi đầu, thấp gọng “Meoo” một tiếng, móng vuốt phấn nộn có chút cứng đờ mà đặt trên cánh tay cô, bị ôm đi vào trong nhà.

Tiểu fan còn ríu rít: “Lúc biến thành mèo có phải không thể nói chuyện hay không a.”

“Meoo……”

Mèo nhỏ mềm mại kêu một tiếng, Dụ Sở gật gật đầu, lẩm bẩm: “Cũng đúng, nếu mèo biết nói chuyện, kia cũng quá kỳ quái.”

“…… Meoo.”

Dụ Sở đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa, rón ra rón rén đi qua phòng khách.

Trở lại phòng của mình.

Khóa cửa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, buông mèo nhỏ ra, đầu ngón tay không chút để ý s* s**ng cái đuôi nó. Mèo con co lại thành một quả bóng nhỏ, cúi đầu, đem đuôi thu về bên người mình, nghe thấy cô như suy tư gì mà hỏi: “Ca ca, lúc anh hình người có thể có đuôi mèo hay không a?”

Mèo nhỏ dừng lại, nhanh chóng lắc lắc đầu nhỏ.

“A không có cái đuôi sao.” Dụ Sở không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát.

====

211006

Thông báo dời truyện sẽ được cập nhật ở fanpage Xóm trọ của Chan (https://www.facebook.com/profile.php?id=100073416759479)

Xuyên Nhanh: Lần Thứ Ba Mươi Chín Công LượcTác giả: Ưu KhươngTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTí tách, tí tách, tí tách. Tiếng giọt nước vang lên trong không gian trống rỗng, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc và một số mùi hăng của hóa chất. Ngay khi Dụ Sở vừa mở mắt ra, liền nghe được giọng nữ lạnh lùng gần trong gang tấc: "Ngươi thế mà tỉnh." Dụ Sở chóng mặt nhìn không rõ mọi thứ, đã lâu không làm nhiệm vụ xuyên nhanh, đột nhiên xuyên qua có chút không thích ứng kịp, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh tâm trí, híp mắt đánh giá bốn phía. Đây là một phòng thí nghiệm u ám. Chiếc bàn chất đầy dụng cụ hóa chất, những mẫu vật nhợt nhạt treo trên bức tường phía sau, ống truyền dịch tí tách vài giọt nước nhỏ xuống. Vẫn còn một vài người bị nhốt trong lồng ở một góc. Dụ Sở nhìn lướt qua, liền nhận ra lồng bên trong kỳ thực không phải người mà là tang thi. Dù sao cô cũng đã xuyên qua rất nhiều lần vị diện mạt thế, đối với loài tang thi này cũng rất quen thuộc. Làn da nhợt nhạt, đôi mắt và khuôn mặt cứng đờ, quần áo bẩn thỉu, máu bắn tung tóe trên khuôn mặt, đây đều là những đặt điểm cơ… Editor: Channe.Thần Hi không có lý do cự tuyệt.Thiếu niên tìm áo khoác của mình đưa cho Dụ Sở. Vốn dĩ nó là một cái áo khoác dài, nhưng khi cô mặc vào lại nhìn có vẻ dài hơn, che tận đến đầu gối.Dụ Sở s* s**ng chiếc vòng bạc trang trí trên áo khoác đen, mới nhớ ra chiếc áo này là trang phục của anh khi tham gia một sự kiện, lúc đó vì quá đẹp nên fan hâm mộ đã đặt mua cùng một kiểu……Ai có thể nghĩ đến, cô vậy mà thật sự mặc cùng một kiểu, lại là mặc của chính chủ.Thần Hi cầm chìa khóa xe, quay đầu lại nhìn thấy cô đang sờ chiếc vòng bạc trên áo khoác, hơi nhướng mày: “Em thích cái này sao?”Thiếu nữ ngước mặt lên nhìn anh, gật gật đầu.“Cái đó tặng cho em.” Thần Hi đi về phía cô, mắt nhìn áo khoác. Thiếu niên đương nhiên không biết quần áo của mình đối với fan có ý nghĩa gì, vì đối phương thích nên thuận tiện tặng cho cô.Dụ Sở lại dường như rất vui vẻ, cầm góc áo nhướng mày nói: “Ca ca, kiểu áo giống như vậy đều đã bán hết, lần trước em không cướp được.”“Phải không.”Thần Hi cũng không hiểu vì sao lại muốn mua cái giống như vậy, hơi nhướng mày, “Cho nên hiện tại tặng cho em.”Thân ảnh thon dài của thiếu niên đứng trước mặt Dụ Sở, rũ mắt nhìn xuống, giúp cô cài nút áo khoác.Khi Thần Hi buông tay, tầm mắt đối diện cùng thiếu nữ, mới bỗng nhiên phát hiện khoảng cách hai người quá gần. Vì thế lại hơi hơi lui về phía sau, mím môi nghiêng mặt đi, sờ sờ tai mèo của mình.Dụ Sở thấy từ sau khi trở về, hai tai mèo của thiếu niên vẫn luôn dựng ở trên đầu, liền hỏi: “Tình huống như thế nào tai mèo mới xuất hiện a?”“……”Thần Hi cự tuyệt trả lời.Thiếu niên quay đầu đi nhìn về phía cửa phòng, giọng nói trầm thấp: “Sắp 10 giờ rồi.”Dụ Sở nhìn về phía đồng hồ, quả nhiên sắp đến 10 giờ, nên nhanh chóng về nhà.*Thần Hi lái xe đưa Dụ Sở đến bên ngoài tiểu khu, ngừng xe, thiếu nữ đẩy cửa ra đi xuống, quay đầu nhìn về phía anh.Thần Hi dừng lại hai giây, khẽ thở dài, ấn huyệt thái dương.……Thật sự muốn mình ở lại sao.Thiếu niên cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn chống đỡ ghế, nghiêng người hướng về phía ghế phụ, một con mèo nhỏ từ trên ghế xe nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào trong lòng ngực thiếu nữ.Dụ Sở duỗi tay tiếp được mèo nhỏ, đóng cửa xe, cười tủm tỉm mà sờ sờ đầu nó, vuốt vuốt hai tai mèo, mèo nhỏ cúi đầu, thấp gọng “Meoo” một tiếng, móng vuốt phấn nộn có chút cứng đờ mà đặt trên cánh tay cô, bị ôm đi vào trong nhà.Tiểu fan còn ríu rít: “Lúc biến thành mèo có phải không thể nói chuyện hay không a.”“Meoo……”Mèo nhỏ mềm mại kêu một tiếng, Dụ Sở gật gật đầu, lẩm bẩm: “Cũng đúng, nếu mèo biết nói chuyện, kia cũng quá kỳ quái.”“…… Meoo.”Dụ Sở đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa, rón ra rón rén đi qua phòng khách.Trở lại phòng của mình.Khóa cửa.Cô thở phào nhẹ nhõm, buông mèo nhỏ ra, đầu ngón tay không chút để ý s* s**ng cái đuôi nó. Mèo con co lại thành một quả bóng nhỏ, cúi đầu, đem đuôi thu về bên người mình, nghe thấy cô như suy tư gì mà hỏi: “Ca ca, lúc anh hình người có thể có đuôi mèo hay không a?”Mèo nhỏ dừng lại, nhanh chóng lắc lắc đầu nhỏ.“A không có cái đuôi sao.” Dụ Sở không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát.====211006Thông báo dời truyện sẽ được cập nhật ở fanpage Xóm trọ của Chan (https://www.facebook.com/profile.php?id=100073416759479)

Chương 47: Thần tượng là mèo (47)