Tác giả:

“Sở Khuynh Ca, ngươi dám hạ dược bản thế tử! Bản thế tử thà cần một xác chết, cũng sẽ không cần ngươi!” Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy cổ bị nhói như kim châm, rõ ràng đã ngạt thở. Hai mắt nam nhân đỏ tươi, cuối cùng không chống đỡ nổi sức mạnh của thuốc, liền đè lên người nàng. Rất nhanh, cơn đau đớn dưới thân còn hơn cả đau ở cổ. Giống như toàn thân bị cắt thành hai mảnh. Cơn đau đớn trong nháy mắt lan ra toàn thân, không biết đã qua bao lâu, nam nhân đã rời khỏi người nàng. Một chiếc trường bào ôm lấy thân hình cao lớn tuấn tú của hắn. Khuôn mặt tuấn tú đủ khiến cho thiên hạ biến sắc kia, ngoại trừ mồ hôi nhẹ, còn lại toàn là khí tức cực kỳ lạnh lùng. Cửa phòng bị phát đập của hắn làm cho mở toang, bên ngoài có người đã quỳ trên đất. “Thế… Thế tử gia, Cửu Công chúa, nàng… nàng ấy…” “Chết rồi.” Khuôn mặt Phong Li Dạ lãnh đạm, không hề có chút gợn sóng: “Chôn đi!” Tấm lưng lạnh lẽo cùng với hơi thở ảm đạm khiến người ta không khỏi rùng mình. Nhưng mà, chôn… chôn ư? Sắc mặt tất cả mọi…

Chương 207: 207: Nữ Hoàng Nước Nam Tấn Bệnh Nặng

Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá VươngTác giả: Tiếu_TiếuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Sở Khuynh Ca, ngươi dám hạ dược bản thế tử! Bản thế tử thà cần một xác chết, cũng sẽ không cần ngươi!” Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy cổ bị nhói như kim châm, rõ ràng đã ngạt thở. Hai mắt nam nhân đỏ tươi, cuối cùng không chống đỡ nổi sức mạnh của thuốc, liền đè lên người nàng. Rất nhanh, cơn đau đớn dưới thân còn hơn cả đau ở cổ. Giống như toàn thân bị cắt thành hai mảnh. Cơn đau đớn trong nháy mắt lan ra toàn thân, không biết đã qua bao lâu, nam nhân đã rời khỏi người nàng. Một chiếc trường bào ôm lấy thân hình cao lớn tuấn tú của hắn. Khuôn mặt tuấn tú đủ khiến cho thiên hạ biến sắc kia, ngoại trừ mồ hôi nhẹ, còn lại toàn là khí tức cực kỳ lạnh lùng. Cửa phòng bị phát đập của hắn làm cho mở toang, bên ngoài có người đã quỳ trên đất. “Thế… Thế tử gia, Cửu Công chúa, nàng… nàng ấy…” “Chết rồi.” Khuôn mặt Phong Li Dạ lãnh đạm, không hề có chút gợn sóng: “Chôn đi!” Tấm lưng lạnh lẽo cùng với hơi thở ảm đạm khiến người ta không khỏi rùng mình. Nhưng mà, chôn… chôn ư? Sắc mặt tất cả mọi… Thái hậu cũng không để Sở Vi Vân chờ trong phòng quá lâu.Nhưng mà thời gian khoảng một chén trà bà ta đã đi ra rồi.Nhìn thấy Yến Lưu Nguyệt đang canh giữ ngoài viện, thái hậu cùng ma ma đi qua đó.“Tham kiến thái hậu nương nương.” Yến Lưu Nguyệt cúi người.“Lưu Nguyệt, đã hơn một năm rồi ai gia chưa gặp ngươi, gần đây… hốc hác quá!”Thái hậu thở dài một hơi: “Ai gia biết trong lòng ngươi khổ sở nhưng chuyện cũng đã qua nhiều năm, cũng nên buông xuống được rồi.”Yến Lưu Nguyệt không nói lời nào, lời này, bà ta không muốn để ý tới.Thái hậu cũng biết, chút khúc mắc này không thể một sớm một chiều mà hóa giải được.Giọng bà ta rất dịu dàng: “Hoàng thất chúng ta có lỗi với ngươi, có lỗi với Phong gia nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tiếp tục nghĩ đến chỉ khiến mọi người đau khổ thôi.”Cuối cùng Yến Lưu Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn bà ta, thản nhiên nói: “Thái hậu dạy dỗ chí phải, Lưu Nguyệt đã hiểu rõ.”Thái hậu còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn.Bà ta nói: “Đúng rồi, sau khi Khuynh Ca trở về, ai gia chưa từng gặp lại nó, hôm nay nó có ở trong phủ không? Ai gia muốn đi thăm nó.”“Bẩm thái hậu, công chúa sáng sớm đã ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa hồi phủ nữa.”Thái hậu suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ mỉm cười: “Nha đầu này vẫn ham chơi như vậy, vậy… được rồi, bảo nó có thời gian thì hồi cung, ở bên cạnh lão nhân gia ta.”“Vâng, thái hậu.”Mặc dù lời nói của Yến Lưu Nguyệt cũng xem như là kính trọng nhưng thái độ cũng không niềm nở: “Lưu Nguyệt cung tiễn thái hậu.”Ý tứ là, hạ lệnh đuổi khách.Thái hậu bất đắc dĩ, chỉ đành vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nữa sứ giả Nam Tấn sẽ tới hoàng thành, lần này bọn họ đến đây chỉ e là muốn đón Vân Nhi trở về.”“Đón Vân Nhi trở về Nam Tấn sao?” Chuyện này ngược lại khiến Yến Lưu Nguyệt có chút kinh ngạc.“Đây là suy đoán của ai gia.”“Sao thái hậu lại đoán như vậy?” Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhắc tới chuyện muốn đón Sở Vi Vân trở về, tại sao chứ?“Thân thể Nữ hoàng nước Nam Tấn không ổn, vài năm trước đây, binh quyền trưởng công chúa Nam Dương nắm trong tay tăng lên, mà ai gia nghe nói, chính kiến của hai người không hợp nhau lắm.“Lưu Nguyệt hiểu rõ.” Nói cái gì mà sức khỏe nữ hoàng nước Nam Tấn không tốt, chỉ sợ là bệnh nặng rồi.Trước đó, quyền lực trưởng công chúa Nam Dương nắm trong tay đã rất lớn rồi, chỉ e quyền lực càng ngày càng lớn.Trước đây, nữ hoàng bệ hạ thích Nam Tinh nhưng đáng tiếc là Nam Tinh không quan tâm đến thiên hạ này, rời nhà sống cuộc sống tiêu diêu tự tại.Nữ hoàng cũng bởi vì thân thể còn khỏe mạnh có thể nắm quyền thế trong tay, hơn nữa tức giận vì Nam Tinh rời nhà ra đi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng đón nữ nhi của Nam Tinh trở về.Bây giờ, chỉ e nữ hoàng biết cơ thể mình không ổn nữa rồi.Lúc này không dẫn nữ nhi của Nam Tinh trở về, giúp mình cầm quyền, sau này, thiên hạ Nam Tấn, ắt sẽ bị Nam Dương nắm giữ.Nữ hoàng bệ hạ đối với đích nữ Nam Dương của mình lại đề phòng như vậy.“Thái hậu, Lưu Nguyệt tiễn người.”Thái hậu tới, tin tức này, lúc Xảo Nhi đi lấy đồ ăn cho công chúa thì nghe thấy được.Đặt đồ ăn xuống đi ra cửa, kỳ lạ là hôm nay không có người canh giữ.Nàng ấy muốn đi bẩm báo với thái hậu, nói cho thái hậu tất cả những đối đãi mà công chúa đã gặp phải ở đây.Sau khi thái hậu biết được, chắc chắn sẽ đón công chúa đi, để công chúa sống những ngày tiêu diêu tự tại như trước!Nhưng nàng ấy vừa từ trong đình viện đi ra, vừa vặn nhìn thấy xe ngựa của thái hậu từ xa, đang định lao qua đó, đột nhiên, sau lưng nàng ấy căng chặt, cơ thể không hiểu sao cứng lại, không thể động đậy!.

Thái hậu cũng không để Sở Vi Vân chờ trong phòng quá lâu.

Nhưng mà thời gian khoảng một chén trà bà ta đã đi ra rồi.

Nhìn thấy Yến Lưu Nguyệt đang canh giữ ngoài viện, thái hậu cùng ma ma đi qua đó.

“Tham kiến thái hậu nương nương.

” Yến Lưu Nguyệt cúi người.

“Lưu Nguyệt, đã hơn một năm rồi ai gia chưa gặp ngươi, gần đây… hốc hác quá!”

Thái hậu thở dài một hơi: “Ai gia biết trong lòng ngươi khổ sở nhưng chuyện cũng đã qua nhiều năm, cũng nên buông xuống được rồi.

Yến Lưu Nguyệt không nói lời nào, lời này, bà ta không muốn để ý tới.

Thái hậu cũng biết, chút khúc mắc này không thể một sớm một chiều mà hóa giải được.

Giọng bà ta rất dịu dàng: “Hoàng thất chúng ta có lỗi với ngươi, có lỗi với Phong gia nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tiếp tục nghĩ đến chỉ khiến mọi người đau khổ thôi.

Cuối cùng Yến Lưu Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn bà ta, thản nhiên nói: “Thái hậu dạy dỗ chí phải, Lưu Nguyệt đã hiểu rõ.

Thái hậu còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn.

Bà ta nói: “Đúng rồi, sau khi Khuynh Ca trở về, ai gia chưa từng gặp lại nó, hôm nay nó có ở trong phủ không? Ai gia muốn đi thăm nó.

“Bẩm thái hậu, công chúa sáng sớm đã ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa hồi phủ nữa.

Thái hậu suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ mỉm cười: “Nha đầu này vẫn ham chơi như vậy, vậy… được rồi, bảo nó có thời gian thì hồi cung, ở bên cạnh lão nhân gia ta.

“Vâng, thái hậu.

Mặc dù lời nói của Yến Lưu Nguyệt cũng xem như là kính trọng nhưng thái độ cũng không niềm nở: “Lưu Nguyệt cung tiễn thái hậu.

Ý tứ là, hạ lệnh đuổi khách.

Thái hậu bất đắc dĩ, chỉ đành vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nữa sứ giả Nam Tấn sẽ tới hoàng thành, lần này bọn họ đến đây chỉ e là muốn đón Vân Nhi trở về.

“Đón Vân Nhi trở về Nam Tấn sao?” Chuyện này ngược lại khiến Yến Lưu Nguyệt có chút kinh ngạc.

“Đây là suy đoán của ai gia.

“Sao thái hậu lại đoán như vậy?” Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhắc tới chuyện muốn đón Sở Vi Vân trở về, tại sao chứ?

“Thân thể Nữ hoàng nước Nam Tấn không ổn, vài năm trước đây, binh quyền trưởng công chúa Nam Dương nắm trong tay tăng lên, mà ai gia nghe nói, chính kiến của hai người không hợp nhau lắm.

“Lưu Nguyệt hiểu rõ.

” Nói cái gì mà sức khỏe nữ hoàng nước Nam Tấn không tốt, chỉ sợ là bệnh nặng rồi.

Trước đó, quyền lực trưởng công chúa Nam Dương nắm trong tay đã rất lớn rồi, chỉ e quyền lực càng ngày càng lớn.

Trước đây, nữ hoàng bệ hạ thích Nam Tinh nhưng đáng tiếc là Nam Tinh không quan tâm đến thiên hạ này, rời nhà sống cuộc sống tiêu diêu tự tại.

Nữ hoàng cũng bởi vì thân thể còn khỏe mạnh có thể nắm quyền thế trong tay, hơn nữa tức giận vì Nam Tinh rời nhà ra đi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng đón nữ nhi của Nam Tinh trở về.

Bây giờ, chỉ e nữ hoàng biết cơ thể mình không ổn nữa rồi.

Lúc này không dẫn nữ nhi của Nam Tinh trở về, giúp mình cầm quyền, sau này, thiên hạ Nam Tấn, ắt sẽ bị Nam Dương nắm giữ.

Nữ hoàng bệ hạ đối với đích nữ Nam Dương của mình lại đề phòng như vậy.

“Thái hậu, Lưu Nguyệt tiễn người.

Thái hậu tới, tin tức này, lúc Xảo Nhi đi lấy đồ ăn cho công chúa thì nghe thấy được.

Đặt đồ ăn xuống đi ra cửa, kỳ lạ là hôm nay không có người canh giữ.

Nàng ấy muốn đi bẩm báo với thái hậu, nói cho thái hậu tất cả những đối đãi mà công chúa đã gặp phải ở đây.

Sau khi thái hậu biết được, chắc chắn sẽ đón công chúa đi, để công chúa sống những ngày tiêu diêu tự tại như trước!

Nhưng nàng ấy vừa từ trong đình viện đi ra, vừa vặn nhìn thấy xe ngựa của thái hậu từ xa, đang định lao qua đó, đột nhiên, sau lưng nàng ấy căng chặt, cơ thể không hiểu sao cứng lại, không thể động đậy!.

Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá VươngTác giả: Tiếu_TiếuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Sở Khuynh Ca, ngươi dám hạ dược bản thế tử! Bản thế tử thà cần một xác chết, cũng sẽ không cần ngươi!” Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy cổ bị nhói như kim châm, rõ ràng đã ngạt thở. Hai mắt nam nhân đỏ tươi, cuối cùng không chống đỡ nổi sức mạnh của thuốc, liền đè lên người nàng. Rất nhanh, cơn đau đớn dưới thân còn hơn cả đau ở cổ. Giống như toàn thân bị cắt thành hai mảnh. Cơn đau đớn trong nháy mắt lan ra toàn thân, không biết đã qua bao lâu, nam nhân đã rời khỏi người nàng. Một chiếc trường bào ôm lấy thân hình cao lớn tuấn tú của hắn. Khuôn mặt tuấn tú đủ khiến cho thiên hạ biến sắc kia, ngoại trừ mồ hôi nhẹ, còn lại toàn là khí tức cực kỳ lạnh lùng. Cửa phòng bị phát đập của hắn làm cho mở toang, bên ngoài có người đã quỳ trên đất. “Thế… Thế tử gia, Cửu Công chúa, nàng… nàng ấy…” “Chết rồi.” Khuôn mặt Phong Li Dạ lãnh đạm, không hề có chút gợn sóng: “Chôn đi!” Tấm lưng lạnh lẽo cùng với hơi thở ảm đạm khiến người ta không khỏi rùng mình. Nhưng mà, chôn… chôn ư? Sắc mặt tất cả mọi… Thái hậu cũng không để Sở Vi Vân chờ trong phòng quá lâu.Nhưng mà thời gian khoảng một chén trà bà ta đã đi ra rồi.Nhìn thấy Yến Lưu Nguyệt đang canh giữ ngoài viện, thái hậu cùng ma ma đi qua đó.“Tham kiến thái hậu nương nương.” Yến Lưu Nguyệt cúi người.“Lưu Nguyệt, đã hơn một năm rồi ai gia chưa gặp ngươi, gần đây… hốc hác quá!”Thái hậu thở dài một hơi: “Ai gia biết trong lòng ngươi khổ sở nhưng chuyện cũng đã qua nhiều năm, cũng nên buông xuống được rồi.”Yến Lưu Nguyệt không nói lời nào, lời này, bà ta không muốn để ý tới.Thái hậu cũng biết, chút khúc mắc này không thể một sớm một chiều mà hóa giải được.Giọng bà ta rất dịu dàng: “Hoàng thất chúng ta có lỗi với ngươi, có lỗi với Phong gia nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tiếp tục nghĩ đến chỉ khiến mọi người đau khổ thôi.”Cuối cùng Yến Lưu Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn bà ta, thản nhiên nói: “Thái hậu dạy dỗ chí phải, Lưu Nguyệt đã hiểu rõ.”Thái hậu còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn.Bà ta nói: “Đúng rồi, sau khi Khuynh Ca trở về, ai gia chưa từng gặp lại nó, hôm nay nó có ở trong phủ không? Ai gia muốn đi thăm nó.”“Bẩm thái hậu, công chúa sáng sớm đã ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa hồi phủ nữa.”Thái hậu suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ mỉm cười: “Nha đầu này vẫn ham chơi như vậy, vậy… được rồi, bảo nó có thời gian thì hồi cung, ở bên cạnh lão nhân gia ta.”“Vâng, thái hậu.”Mặc dù lời nói của Yến Lưu Nguyệt cũng xem như là kính trọng nhưng thái độ cũng không niềm nở: “Lưu Nguyệt cung tiễn thái hậu.”Ý tứ là, hạ lệnh đuổi khách.Thái hậu bất đắc dĩ, chỉ đành vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nữa sứ giả Nam Tấn sẽ tới hoàng thành, lần này bọn họ đến đây chỉ e là muốn đón Vân Nhi trở về.”“Đón Vân Nhi trở về Nam Tấn sao?” Chuyện này ngược lại khiến Yến Lưu Nguyệt có chút kinh ngạc.“Đây là suy đoán của ai gia.”“Sao thái hậu lại đoán như vậy?” Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhắc tới chuyện muốn đón Sở Vi Vân trở về, tại sao chứ?“Thân thể Nữ hoàng nước Nam Tấn không ổn, vài năm trước đây, binh quyền trưởng công chúa Nam Dương nắm trong tay tăng lên, mà ai gia nghe nói, chính kiến của hai người không hợp nhau lắm.“Lưu Nguyệt hiểu rõ.” Nói cái gì mà sức khỏe nữ hoàng nước Nam Tấn không tốt, chỉ sợ là bệnh nặng rồi.Trước đó, quyền lực trưởng công chúa Nam Dương nắm trong tay đã rất lớn rồi, chỉ e quyền lực càng ngày càng lớn.Trước đây, nữ hoàng bệ hạ thích Nam Tinh nhưng đáng tiếc là Nam Tinh không quan tâm đến thiên hạ này, rời nhà sống cuộc sống tiêu diêu tự tại.Nữ hoàng cũng bởi vì thân thể còn khỏe mạnh có thể nắm quyền thế trong tay, hơn nữa tức giận vì Nam Tinh rời nhà ra đi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng đón nữ nhi của Nam Tinh trở về.Bây giờ, chỉ e nữ hoàng biết cơ thể mình không ổn nữa rồi.Lúc này không dẫn nữ nhi của Nam Tinh trở về, giúp mình cầm quyền, sau này, thiên hạ Nam Tấn, ắt sẽ bị Nam Dương nắm giữ.Nữ hoàng bệ hạ đối với đích nữ Nam Dương của mình lại đề phòng như vậy.“Thái hậu, Lưu Nguyệt tiễn người.”Thái hậu tới, tin tức này, lúc Xảo Nhi đi lấy đồ ăn cho công chúa thì nghe thấy được.Đặt đồ ăn xuống đi ra cửa, kỳ lạ là hôm nay không có người canh giữ.Nàng ấy muốn đi bẩm báo với thái hậu, nói cho thái hậu tất cả những đối đãi mà công chúa đã gặp phải ở đây.Sau khi thái hậu biết được, chắc chắn sẽ đón công chúa đi, để công chúa sống những ngày tiêu diêu tự tại như trước!Nhưng nàng ấy vừa từ trong đình viện đi ra, vừa vặn nhìn thấy xe ngựa của thái hậu từ xa, đang định lao qua đó, đột nhiên, sau lưng nàng ấy căng chặt, cơ thể không hiểu sao cứng lại, không thể động đậy!.

Chương 207: 207: Nữ Hoàng Nước Nam Tấn Bệnh Nặng