“Sở Khuynh Ca, ngươi dám hạ dược bản thế tử! Bản thế tử thà cần một xác chết, cũng sẽ không cần ngươi!” Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy cổ bị nhói như kim châm, rõ ràng đã ngạt thở. Hai mắt nam nhân đỏ tươi, cuối cùng không chống đỡ nổi sức mạnh của thuốc, liền đè lên người nàng. Rất nhanh, cơn đau đớn dưới thân còn hơn cả đau ở cổ. Giống như toàn thân bị cắt thành hai mảnh. Cơn đau đớn trong nháy mắt lan ra toàn thân, không biết đã qua bao lâu, nam nhân đã rời khỏi người nàng. Một chiếc trường bào ôm lấy thân hình cao lớn tuấn tú của hắn. Khuôn mặt tuấn tú đủ khiến cho thiên hạ biến sắc kia, ngoại trừ mồ hôi nhẹ, còn lại toàn là khí tức cực kỳ lạnh lùng. Cửa phòng bị phát đập của hắn làm cho mở toang, bên ngoài có người đã quỳ trên đất. “Thế… Thế tử gia, Cửu Công chúa, nàng… nàng ấy…” “Chết rồi.” Khuôn mặt Phong Li Dạ lãnh đạm, không hề có chút gợn sóng: “Chôn đi!” Tấm lưng lạnh lẽo cùng với hơi thở ảm đạm khiến người ta không khỏi rùng mình. Nhưng mà, chôn… chôn ư? Sắc mặt tất cả mọi…
Chương 416: 416: Thích Khách
Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá VươngTác giả: Tiếu_TiếuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Sở Khuynh Ca, ngươi dám hạ dược bản thế tử! Bản thế tử thà cần một xác chết, cũng sẽ không cần ngươi!” Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy cổ bị nhói như kim châm, rõ ràng đã ngạt thở. Hai mắt nam nhân đỏ tươi, cuối cùng không chống đỡ nổi sức mạnh của thuốc, liền đè lên người nàng. Rất nhanh, cơn đau đớn dưới thân còn hơn cả đau ở cổ. Giống như toàn thân bị cắt thành hai mảnh. Cơn đau đớn trong nháy mắt lan ra toàn thân, không biết đã qua bao lâu, nam nhân đã rời khỏi người nàng. Một chiếc trường bào ôm lấy thân hình cao lớn tuấn tú của hắn. Khuôn mặt tuấn tú đủ khiến cho thiên hạ biến sắc kia, ngoại trừ mồ hôi nhẹ, còn lại toàn là khí tức cực kỳ lạnh lùng. Cửa phòng bị phát đập của hắn làm cho mở toang, bên ngoài có người đã quỳ trên đất. “Thế… Thế tử gia, Cửu Công chúa, nàng… nàng ấy…” “Chết rồi.” Khuôn mặt Phong Li Dạ lãnh đạm, không hề có chút gợn sóng: “Chôn đi!” Tấm lưng lạnh lẽo cùng với hơi thở ảm đạm khiến người ta không khỏi rùng mình. Nhưng mà, chôn… chôn ư? Sắc mặt tất cả mọi… Nam tử áo đen dẫn theo Sở Khuynh Ca, đi về phía trước.Người phía sau lại không có một chút động tĩnh nào, vị ẩn sĩ kia cũng không hề đuổi theo.Trái lại sau khi rời khỏi điện Vô Trần, các thị vệ ngay lập tức cao giọng đuổi theo: “Có thích khách!”Họ không dám náo động ở điện Vô Trần, mà là sau khi rời khỏi điện Vô Trần, mới không kiêng nể gì mà truy bắt.Trong lòng Sở Khuynh Ca phủ thêm nhiều tầng nghi vấn hơn.Rất có thể thật sự có một người vô cùng quan trọng sống trong hậu viện của điện Vô Trần, có lẽ vậy, hoặc là bị nhốt lại.Nhưng, Nam Khánh không muốn để lộ ra, cho nên nếu ở điện Vô Trần xảy ra chuyện, phải sau khi rời khỏi điện Vô Trần mới ầm ĩ lên.“Tẩm điện của Nam Dương?” Sở Khuynh Ca nắm chặt lấy vạt áo trước của nam tử áo đen.Mùi hương quen thuộc như thế!Cho dù người này mặc y phục màu đen, đeo khăn che mặt màu đen, Sở Khuynh Ca cũng đã nhận ra người này là ai.Rốt cuộc là bản thân hắn muốn tới điện Vô Trần, hay là vì nàng mà tới?Có điều, rõ ràng bây giờ hắn đi không tính là nhanh, giống như cố ý đợi thị vệ đuổi kịp.Còn về, hướng đi của hắn… Tên này, muốn vu oan cho Nam Dương!Hai người trèo vào từ điện Dục Dương nơi Nam Dương ở, tạt qua hậu viện một vòng, ngay lập tức lại nhảy ra từ bức tường cao!Thị vệ của điện Dục Dương bị kinh động, đội quân của cấm vệ quân do Bàng Xung thống lĩnh chỉ huy cũng xông vào từ bên ngoài.Rất nhanh đã quấy rầy đến Nam Dương, nàng ta vừa nhìn thấy tình thế đã tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hỏa: “Rõ ràng là muốn vu oan cho bổn công chúa, không nhìn thấy sao? Cút! Đi nơi khác tìm!”Đương nhiên Bàng Xung biết nàng ta là bị vu oan, nhưng quả thật hắc y nhân đi vào điện Dục Dương.Vẻ mặt hắn ta tỏ vẻ lúng túng: “Trưởng công chúa…”“Chỗ của bổn công chúa, bổn công chúa tự mình tìm, cút!”“Vâng, công chúa!” Bàng Xung lập tức mang theo đội quân tiếp tục tìm kiếm.Bên ngoài loạn cả lên.Điện Vĩnh An mà Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca ở, bây giờ lòng người hoảng loạn.Có thị vệ đang bắt thích khách, điều đáng sợ là, không thấy công chúa nhà bọn họ đâu nữa!Biết được nha đầu chết tiệt kia không ở đây, Mục Uyên vừa lo lắng vừa tức giận.Quả nhiên là không thể yên lòng về nàng vào ban đêm, trong cung ầm ĩ có thích khách, không phải nàng thì còn có thể là ai?Hai người đang muốn ra ngoài đi tìm, lại thấy một hắc y nhân dẫn theo một nữ tử thân hình nhỏ nhắn trèo tường vào.“Ai đó…” Giọng nói của Lam Vũ bị chính mình cố gắng nuốt lại.Bởi vì, chân của Mục Uyên suýt chút nữa đã đạp hắn ta xuống đất.Bên ngoài, thị vệ mà Bàng Xung dẫn theo đã đến ngoài cửa điện Vĩnh Hoà.“Canh giữ!” Phong Ly Dạ liếc hai người kia một cái rồi lập tức dẫn theo Sở Khuynh Ca, đẩy cửa phòng Sở Khuynh Ca ra.Cánh cửa bị đóng sầm lại, ngọn nến bên trong trong nháy mắt bị dập tắt.Cùng lúc đó, Bàng Xung dẫn theo đội quân xông vào.“Có việc gì?” Lam Vũ đón tiếp.Bàng Xung nhìn bốn phía xung quanh, trầm giọng nói: “Đêm nay trong cung có thích khách, có người nhìn thấy thích khách ẩn nấp trong điện Vĩnh An, vì sự an toàn của Thế tử gia và công chúa, vẫn là mời Thế tử gia và công chúa ra đây gặp mặt!”Một đám thuộc hạ khác của hắn ta đã xông đến bên ngoài Đông Sương phòng nơi Phong Ly Dạ ở.Ở đó, Phong Tứ và Phong Tảo đang canh giữ.Mục Uyên chỉ là đứng canh giữ ngoài cửa phòng Sở Khuynh Ca, không nói chuyện, cũng không có bất cứ phản ứng gì.Lam Vũ bước lên trên một bước, nói: “Xin lỗi, công chúa nhà bọn ta đã đi nghỉ rồi, an nguy của công chúa, tự có ta và Mục thị vệ chịu trách nhiệm, không cần các hạ phải lo lắng.”Đây là không đồng ý cho hắn ta tiến vào tìm kiếm?Sắc mặt Bàng Xung trầm xuống, không vui nói: “Sự an nguy của tất cả mọi người trong cung, tự có ta phụ trách, vẫn mong các hạ đừng ngăn cản.”“Công chúa bọn ta thân thể đáng giá ngàn vàng, há nào lại dễ dàng để các hạ mạo phạm?” Lam Vũ cũng một một bước không nhường!“Càng huống chi, là kẻ nào chính mắt nhìn thấy thích khách vào điện Vĩnh An? Cho dù thích khách vào điện Vĩnh An, lại là kẻ nào nhìn thấy thích khách tiến vào phòng ngủ của công chúa? Các hạ cứ muốn xông vào khuê phòng của công chúa, chẳng lẽ là muốn làm hỏng thanh danh của công chúa?”.
Nam tử áo đen dẫn theo Sở Khuynh Ca, đi về phía trước.
Người phía sau lại không có một chút động tĩnh nào, vị ẩn sĩ kia cũng không hề đuổi theo.
Trái lại sau khi rời khỏi điện Vô Trần, các thị vệ ngay lập tức cao giọng đuổi theo: “Có thích khách!”
Họ không dám náo động ở điện Vô Trần, mà là sau khi rời khỏi điện Vô Trần, mới không kiêng nể gì mà truy bắt.
Trong lòng Sở Khuynh Ca phủ thêm nhiều tầng nghi vấn hơn.
Rất có thể thật sự có một người vô cùng quan trọng sống trong hậu viện của điện Vô Trần, có lẽ vậy, hoặc là bị nhốt lại.
Nhưng, Nam Khánh không muốn để lộ ra, cho nên nếu ở điện Vô Trần xảy ra chuyện, phải sau khi rời khỏi điện Vô Trần mới ầm ĩ lên.
“Tẩm điện của Nam Dương?” Sở Khuynh Ca nắm chặt lấy vạt áo trước của nam tử áo đen.
Mùi hương quen thuộc như thế!
Cho dù người này mặc y phục màu đen, đeo khăn che mặt màu đen, Sở Khuynh Ca cũng đã nhận ra người này là ai.
Rốt cuộc là bản thân hắn muốn tới điện Vô Trần, hay là vì nàng mà tới?
Có điều, rõ ràng bây giờ hắn đi không tính là nhanh, giống như cố ý đợi thị vệ đuổi kịp.
Còn về, hướng đi của hắn… Tên này, muốn vu oan cho Nam Dương!
Hai người trèo vào từ điện Dục Dương nơi Nam Dương ở, tạt qua hậu viện một vòng, ngay lập tức lại nhảy ra từ bức tường cao!
Thị vệ của điện Dục Dương bị kinh động, đội quân của cấm vệ quân do Bàng Xung thống lĩnh chỉ huy cũng xông vào từ bên ngoài.
Rất nhanh đã quấy rầy đến Nam Dương, nàng ta vừa nhìn thấy tình thế đã tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hỏa: “Rõ ràng là muốn vu oan cho bổn công chúa, không nhìn thấy sao? Cút! Đi nơi khác tìm!”
Đương nhiên Bàng Xung biết nàng ta là bị vu oan, nhưng quả thật hắc y nhân đi vào điện Dục Dương.
Vẻ mặt hắn ta tỏ vẻ lúng túng: “Trưởng công chúa…”
“Chỗ của bổn công chúa, bổn công chúa tự mình tìm, cút!”
“Vâng, công chúa!” Bàng Xung lập tức mang theo đội quân tiếp tục tìm kiếm.
Bên ngoài loạn cả lên.
Điện Vĩnh An mà Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca ở, bây giờ lòng người hoảng loạn.
Có thị vệ đang bắt thích khách, điều đáng sợ là, không thấy công chúa nhà bọn họ đâu nữa!
Biết được nha đầu chết tiệt kia không ở đây, Mục Uyên vừa lo lắng vừa tức giận.
Quả nhiên là không thể yên lòng về nàng vào ban đêm, trong cung ầm ĩ có thích khách, không phải nàng thì còn có thể là ai?
Hai người đang muốn ra ngoài đi tìm, lại thấy một hắc y nhân dẫn theo một nữ tử thân hình nhỏ nhắn trèo tường vào.
“Ai đó…” Giọng nói của Lam Vũ bị chính mình cố gắng nuốt lại.
Bởi vì, chân của Mục Uyên suýt chút nữa đã đạp hắn ta xuống đất.
Bên ngoài, thị vệ mà Bàng Xung dẫn theo đã đến ngoài cửa điện Vĩnh Hoà.
“Canh giữ!” Phong Ly Dạ liếc hai người kia một cái rồi lập tức dẫn theo Sở Khuynh Ca, đẩy cửa phòng Sở Khuynh Ca ra.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, ngọn nến bên trong trong nháy mắt bị dập tắt.
Cùng lúc đó, Bàng Xung dẫn theo đội quân xông vào.
“Có việc gì?” Lam Vũ đón tiếp.
Bàng Xung nhìn bốn phía xung quanh, trầm giọng nói: “Đêm nay trong cung có thích khách, có người nhìn thấy thích khách ẩn nấp trong điện Vĩnh An, vì sự an toàn của Thế tử gia và công chúa, vẫn là mời Thế tử gia và công chúa ra đây gặp mặt!”
Một đám thuộc hạ khác của hắn ta đã xông đến bên ngoài Đông Sương phòng nơi Phong Ly Dạ ở.
Ở đó, Phong Tứ và Phong Tảo đang canh giữ.
Mục Uyên chỉ là đứng canh giữ ngoài cửa phòng Sở Khuynh Ca, không nói chuyện, cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Lam Vũ bước lên trên một bước, nói: “Xin lỗi, công chúa nhà bọn ta đã đi nghỉ rồi, an nguy của công chúa, tự có ta và Mục thị vệ chịu trách nhiệm, không cần các hạ phải lo lắng.
”
Đây là không đồng ý cho hắn ta tiến vào tìm kiếm?
Sắc mặt Bàng Xung trầm xuống, không vui nói: “Sự an nguy của tất cả mọi người trong cung, tự có ta phụ trách, vẫn mong các hạ đừng ngăn cản.
”
“Công chúa bọn ta thân thể đáng giá ngàn vàng, há nào lại dễ dàng để các hạ mạo phạm?” Lam Vũ cũng một một bước không nhường!
“Càng huống chi, là kẻ nào chính mắt nhìn thấy thích khách vào điện Vĩnh An? Cho dù thích khách vào điện Vĩnh An, lại là kẻ nào nhìn thấy thích khách tiến vào phòng ngủ của công chúa? Các hạ cứ muốn xông vào khuê phòng của công chúa, chẳng lẽ là muốn làm hỏng thanh danh của công chúa?”.
Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá VươngTác giả: Tiếu_TiếuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Sở Khuynh Ca, ngươi dám hạ dược bản thế tử! Bản thế tử thà cần một xác chết, cũng sẽ không cần ngươi!” Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy cổ bị nhói như kim châm, rõ ràng đã ngạt thở. Hai mắt nam nhân đỏ tươi, cuối cùng không chống đỡ nổi sức mạnh của thuốc, liền đè lên người nàng. Rất nhanh, cơn đau đớn dưới thân còn hơn cả đau ở cổ. Giống như toàn thân bị cắt thành hai mảnh. Cơn đau đớn trong nháy mắt lan ra toàn thân, không biết đã qua bao lâu, nam nhân đã rời khỏi người nàng. Một chiếc trường bào ôm lấy thân hình cao lớn tuấn tú của hắn. Khuôn mặt tuấn tú đủ khiến cho thiên hạ biến sắc kia, ngoại trừ mồ hôi nhẹ, còn lại toàn là khí tức cực kỳ lạnh lùng. Cửa phòng bị phát đập của hắn làm cho mở toang, bên ngoài có người đã quỳ trên đất. “Thế… Thế tử gia, Cửu Công chúa, nàng… nàng ấy…” “Chết rồi.” Khuôn mặt Phong Li Dạ lãnh đạm, không hề có chút gợn sóng: “Chôn đi!” Tấm lưng lạnh lẽo cùng với hơi thở ảm đạm khiến người ta không khỏi rùng mình. Nhưng mà, chôn… chôn ư? Sắc mặt tất cả mọi… Nam tử áo đen dẫn theo Sở Khuynh Ca, đi về phía trước.Người phía sau lại không có một chút động tĩnh nào, vị ẩn sĩ kia cũng không hề đuổi theo.Trái lại sau khi rời khỏi điện Vô Trần, các thị vệ ngay lập tức cao giọng đuổi theo: “Có thích khách!”Họ không dám náo động ở điện Vô Trần, mà là sau khi rời khỏi điện Vô Trần, mới không kiêng nể gì mà truy bắt.Trong lòng Sở Khuynh Ca phủ thêm nhiều tầng nghi vấn hơn.Rất có thể thật sự có một người vô cùng quan trọng sống trong hậu viện của điện Vô Trần, có lẽ vậy, hoặc là bị nhốt lại.Nhưng, Nam Khánh không muốn để lộ ra, cho nên nếu ở điện Vô Trần xảy ra chuyện, phải sau khi rời khỏi điện Vô Trần mới ầm ĩ lên.“Tẩm điện của Nam Dương?” Sở Khuynh Ca nắm chặt lấy vạt áo trước của nam tử áo đen.Mùi hương quen thuộc như thế!Cho dù người này mặc y phục màu đen, đeo khăn che mặt màu đen, Sở Khuynh Ca cũng đã nhận ra người này là ai.Rốt cuộc là bản thân hắn muốn tới điện Vô Trần, hay là vì nàng mà tới?Có điều, rõ ràng bây giờ hắn đi không tính là nhanh, giống như cố ý đợi thị vệ đuổi kịp.Còn về, hướng đi của hắn… Tên này, muốn vu oan cho Nam Dương!Hai người trèo vào từ điện Dục Dương nơi Nam Dương ở, tạt qua hậu viện một vòng, ngay lập tức lại nhảy ra từ bức tường cao!Thị vệ của điện Dục Dương bị kinh động, đội quân của cấm vệ quân do Bàng Xung thống lĩnh chỉ huy cũng xông vào từ bên ngoài.Rất nhanh đã quấy rầy đến Nam Dương, nàng ta vừa nhìn thấy tình thế đã tức giận đến mức đỉnh đầu bốc hỏa: “Rõ ràng là muốn vu oan cho bổn công chúa, không nhìn thấy sao? Cút! Đi nơi khác tìm!”Đương nhiên Bàng Xung biết nàng ta là bị vu oan, nhưng quả thật hắc y nhân đi vào điện Dục Dương.Vẻ mặt hắn ta tỏ vẻ lúng túng: “Trưởng công chúa…”“Chỗ của bổn công chúa, bổn công chúa tự mình tìm, cút!”“Vâng, công chúa!” Bàng Xung lập tức mang theo đội quân tiếp tục tìm kiếm.Bên ngoài loạn cả lên.Điện Vĩnh An mà Phong Ly Dạ và Sở Khuynh Ca ở, bây giờ lòng người hoảng loạn.Có thị vệ đang bắt thích khách, điều đáng sợ là, không thấy công chúa nhà bọn họ đâu nữa!Biết được nha đầu chết tiệt kia không ở đây, Mục Uyên vừa lo lắng vừa tức giận.Quả nhiên là không thể yên lòng về nàng vào ban đêm, trong cung ầm ĩ có thích khách, không phải nàng thì còn có thể là ai?Hai người đang muốn ra ngoài đi tìm, lại thấy một hắc y nhân dẫn theo một nữ tử thân hình nhỏ nhắn trèo tường vào.“Ai đó…” Giọng nói của Lam Vũ bị chính mình cố gắng nuốt lại.Bởi vì, chân của Mục Uyên suýt chút nữa đã đạp hắn ta xuống đất.Bên ngoài, thị vệ mà Bàng Xung dẫn theo đã đến ngoài cửa điện Vĩnh Hoà.“Canh giữ!” Phong Ly Dạ liếc hai người kia một cái rồi lập tức dẫn theo Sở Khuynh Ca, đẩy cửa phòng Sở Khuynh Ca ra.Cánh cửa bị đóng sầm lại, ngọn nến bên trong trong nháy mắt bị dập tắt.Cùng lúc đó, Bàng Xung dẫn theo đội quân xông vào.“Có việc gì?” Lam Vũ đón tiếp.Bàng Xung nhìn bốn phía xung quanh, trầm giọng nói: “Đêm nay trong cung có thích khách, có người nhìn thấy thích khách ẩn nấp trong điện Vĩnh An, vì sự an toàn của Thế tử gia và công chúa, vẫn là mời Thế tử gia và công chúa ra đây gặp mặt!”Một đám thuộc hạ khác của hắn ta đã xông đến bên ngoài Đông Sương phòng nơi Phong Ly Dạ ở.Ở đó, Phong Tứ và Phong Tảo đang canh giữ.Mục Uyên chỉ là đứng canh giữ ngoài cửa phòng Sở Khuynh Ca, không nói chuyện, cũng không có bất cứ phản ứng gì.Lam Vũ bước lên trên một bước, nói: “Xin lỗi, công chúa nhà bọn ta đã đi nghỉ rồi, an nguy của công chúa, tự có ta và Mục thị vệ chịu trách nhiệm, không cần các hạ phải lo lắng.”Đây là không đồng ý cho hắn ta tiến vào tìm kiếm?Sắc mặt Bàng Xung trầm xuống, không vui nói: “Sự an nguy của tất cả mọi người trong cung, tự có ta phụ trách, vẫn mong các hạ đừng ngăn cản.”“Công chúa bọn ta thân thể đáng giá ngàn vàng, há nào lại dễ dàng để các hạ mạo phạm?” Lam Vũ cũng một một bước không nhường!“Càng huống chi, là kẻ nào chính mắt nhìn thấy thích khách vào điện Vĩnh An? Cho dù thích khách vào điện Vĩnh An, lại là kẻ nào nhìn thấy thích khách tiến vào phòng ngủ của công chúa? Các hạ cứ muốn xông vào khuê phòng của công chúa, chẳng lẽ là muốn làm hỏng thanh danh của công chúa?”.