Hoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa…
Chương 177: Gặp Mặt Ban Đêm Cáo Từ
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… "A..." Ngay lúc này, Quả Nhi ở đối diện nàng ngáp một cái.Vân Trân nghiêng đầu: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi.Những việc còn lại cứ để ta là được.""Ta vẫn chưa buồn ngủ, sao có thể để một mình ngươi làm?" Quả Nhi nhéo cái mũi, nói.Vân Trân nghe vậy, đè tay nàng ấy lại, lấy hết đồ từ trong tay nàng ấy: "Khi nãy ta đi theo nương nương và thiếu gia ra sảnh ngoài hầu hạ, một mình ngươi đã làm không ít.Bởi vậy, những việc còn lại cứ giao cho ta.Dù sao cũng không còn nhiều việc, ta lại nhanh nhẹn, có khi ngươi chưa ngủ ta đã về phòng rồi."Quả Nhi thật sự rất buồn ngủ, thấy nàng kiên trì, liền cao hứng rời đi: "Vậy ta trở về giúp ngươi xem Hắc đại nhân.""Được! Đi đường chú ý một chút." Vân Trân gật đầu.Từ khi vào phủ, Hắc đại nhân không biết đã chạy đi đâu.Có điều, nó xưa nay hung hãn, Vân Trân cũng không quá lo nó bị bắt nạt.Quả Nhi đi rồi, Vân Trân lấy đồ trang trí mang từ Nam Hoang về ra khỏi rương, sau đó lau khô, đặt lên giá.Qua hai canh giờ, Vân Trân đứng thẳng duỗi người."Cuối cùng cũng xong!"Vân Trân đấm bả vai, lại kiểm tra một lần, lúc này mới đóng cửa sổ, cầm giá nến rời đi.Không bao lâu, nàng liền gặp Ngụy Thư Tĩnh mới từ bên ngoài trở về."Ngụy đại ca?" Vân Trân nhìn y, "Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?""Ta tới để từ biệt muội." Ngụy Thư Tĩnh nói.Vân Trân nghi hoặc.Ngụy Thư Tĩnh giải thích: "Ta dù sao cũng là ngoại nam, không hợp ở Thính Tuyết Hiên, cho nên trước cơm chiều, ta nhờ người quen hỗ trợ tìm nơi ở tạm thời bên ngoài, bây giờ đặc biệt đi tìm muội để nói một tiếng." Tới đây, Ngụy Thư Tĩnh dừng lại, ánh mắt lo lắng, "Khoảng thời gian này ta không ở vương phủ, muội phải tự bảo vệ mình, thà bị lãng quên cũng không thể ra mặt, có biết không?""Muội sẽ chú ý." Vân Trân gật đầu."Còn nữa..." Ngụy Thư Tĩnh hơi do dự, "Lần đó từ núi Xích Phong trở về, những gì ta nói đều là thật lòng.Dù là khi nào cũng đều có thể thực hiện, cho nên muội...""Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài cứ nói muốn tìm thứ gì, sáng mai chắc chắn sẽ có.Nguyên Bảo nhất định..."Ngụy Thư Tĩnh còn chưa nói hết, giọng của Nguyên Bảo liền ở chỗ ngoặt truyền đến, theo đó, Triệu Húc và Nguyên Bảo xuất hiện trước mặt bọn họ."...!Nguyên Bảo nhất định...!A..." Vừa thấy Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh, Nguyên Bảo lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn họ, "Trân Nhi, ngươi và Ngụy thiếu hiệp ở đây làm gì?"Vân Trân không trả lời, thân thể hơi cứng đờ.Đối diện, Triệu Húc trầm mặc đứng ở đó.Nửa mặt hắn giấu trong bóng ma, khiến người ta không rõ thái độ của hắn lúc này.Ngụy Thư Tĩnh cũng không nói gì.Bầu không khí có chút đọng lại.Có điều, Nguyên Bảo hiển nhiên không chú ý tới, còn quay đầu hỏi Triệu Húc: "Thiếu gia, ngài nói xem bọn họ đã trễ thế này còn ở đây làm gì?" Nói tới đây, Nguyên Bảo hơi dừng lại, chỉ vào chỗ tay hai người đang đan xen nhau, "A! Ngươi, các ngươi, thì ra các ngươi ở đây hẹn hò!"Dứt lời, Vân Trân mới cảm giác trên mu bàn tay mình hơi ấm nóng, vội rút tay về."Thì ra các ngươi..." Đối diện, Nguyên Bảo ra dáng "Ta hiểu rồi", làm mặt quỷ với Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh."Nguyên Bảo, câm miệng!"Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng quát.Lập tức, nơi này trở nên an tĩnh..
"A..." Ngay lúc này, Quả Nhi ở đối diện nàng ngáp một cái.
Vân Trân nghiêng đầu: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Những việc còn lại cứ để ta là được."
"Ta vẫn chưa buồn ngủ, sao có thể để một mình ngươi làm?" Quả Nhi nhéo cái mũi, nói.
Vân Trân nghe vậy, đè tay nàng ấy lại, lấy hết đồ từ trong tay nàng ấy: "Khi nãy ta đi theo nương nương và thiếu gia ra sảnh ngoài hầu hạ, một mình ngươi đã làm không ít.
Bởi vậy, những việc còn lại cứ giao cho ta.
Dù sao cũng không còn nhiều việc, ta lại nhanh nhẹn, có khi ngươi chưa ngủ ta đã về phòng rồi."
Quả Nhi thật sự rất buồn ngủ, thấy nàng kiên trì, liền cao hứng rời đi: "Vậy ta trở về giúp ngươi xem Hắc đại nhân."
"Được! Đi đường chú ý một chút." Vân Trân gật đầu.
Từ khi vào phủ, Hắc đại nhân không biết đã chạy đi đâu.
Có điều, nó xưa nay hung hãn, Vân Trân cũng không quá lo nó bị bắt nạt.
Quả Nhi đi rồi, Vân Trân lấy đồ trang trí mang từ Nam Hoang về ra khỏi rương, sau đó lau khô, đặt lên giá.
Qua hai canh giờ, Vân Trân đứng thẳng duỗi người.
"Cuối cùng cũng xong!"
Vân Trân đấm bả vai, lại kiểm tra một lần, lúc này mới đóng cửa sổ, cầm giá nến rời đi.
Không bao lâu, nàng liền gặp Ngụy Thư Tĩnh mới từ bên ngoài trở về.
"Ngụy đại ca?" Vân Trân nhìn y, "Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
"Ta tới để từ biệt muội." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Vân Trân nghi hoặc.
Ngụy Thư Tĩnh giải thích: "Ta dù sao cũng là ngoại nam, không hợp ở Thính Tuyết Hiên, cho nên trước cơm chiều, ta nhờ người quen hỗ trợ tìm nơi ở tạm thời bên ngoài, bây giờ đặc biệt đi tìm muội để nói một tiếng." Tới đây, Ngụy Thư Tĩnh dừng lại, ánh mắt lo lắng, "Khoảng thời gian này ta không ở vương phủ, muội phải tự bảo vệ mình, thà bị lãng quên cũng không thể ra mặt, có biết không?"
"Muội sẽ chú ý." Vân Trân gật đầu.
"Còn nữa..." Ngụy Thư Tĩnh hơi do dự, "Lần đó từ núi Xích Phong trở về, những gì ta nói đều là thật lòng.
Dù là khi nào cũng đều có thể thực hiện, cho nên muội..."
"Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài cứ nói muốn tìm thứ gì, sáng mai chắc chắn sẽ có.
Nguyên Bảo nhất định..."
Ngụy Thư Tĩnh còn chưa nói hết, giọng của Nguyên Bảo liền ở chỗ ngoặt truyền đến, theo đó, Triệu Húc và Nguyên Bảo xuất hiện trước mặt bọn họ.
"...!Nguyên Bảo nhất định...!A..." Vừa thấy Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh, Nguyên Bảo lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn họ, "Trân Nhi, ngươi và Ngụy thiếu hiệp ở đây làm gì?"
Vân Trân không trả lời, thân thể hơi cứng đờ.
Đối diện, Triệu Húc trầm mặc đứng ở đó.
Nửa mặt hắn giấu trong bóng ma, khiến người ta không rõ thái độ của hắn lúc này.
Ngụy Thư Tĩnh cũng không nói gì.
Bầu không khí có chút đọng lại.
Có điều, Nguyên Bảo hiển nhiên không chú ý tới, còn quay đầu hỏi Triệu Húc: "Thiếu gia, ngài nói xem bọn họ đã trễ thế này còn ở đây làm gì?" Nói tới đây, Nguyên Bảo hơi dừng lại, chỉ vào chỗ tay hai người đang đan xen nhau, "A! Ngươi, các ngươi, thì ra các ngươi ở đây hẹn hò!"
Dứt lời, Vân Trân mới cảm giác trên mu bàn tay mình hơi ấm nóng, vội rút tay về.
"Thì ra các ngươi..." Đối diện, Nguyên Bảo ra dáng "Ta hiểu rồi", làm mặt quỷ với Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh.
"Nguyên Bảo, câm miệng!"
Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng quát.
Lập tức, nơi này trở nên an tĩnh..
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… "A..." Ngay lúc này, Quả Nhi ở đối diện nàng ngáp một cái.Vân Trân nghiêng đầu: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi.Những việc còn lại cứ để ta là được.""Ta vẫn chưa buồn ngủ, sao có thể để một mình ngươi làm?" Quả Nhi nhéo cái mũi, nói.Vân Trân nghe vậy, đè tay nàng ấy lại, lấy hết đồ từ trong tay nàng ấy: "Khi nãy ta đi theo nương nương và thiếu gia ra sảnh ngoài hầu hạ, một mình ngươi đã làm không ít.Bởi vậy, những việc còn lại cứ giao cho ta.Dù sao cũng không còn nhiều việc, ta lại nhanh nhẹn, có khi ngươi chưa ngủ ta đã về phòng rồi."Quả Nhi thật sự rất buồn ngủ, thấy nàng kiên trì, liền cao hứng rời đi: "Vậy ta trở về giúp ngươi xem Hắc đại nhân.""Được! Đi đường chú ý một chút." Vân Trân gật đầu.Từ khi vào phủ, Hắc đại nhân không biết đã chạy đi đâu.Có điều, nó xưa nay hung hãn, Vân Trân cũng không quá lo nó bị bắt nạt.Quả Nhi đi rồi, Vân Trân lấy đồ trang trí mang từ Nam Hoang về ra khỏi rương, sau đó lau khô, đặt lên giá.Qua hai canh giờ, Vân Trân đứng thẳng duỗi người."Cuối cùng cũng xong!"Vân Trân đấm bả vai, lại kiểm tra một lần, lúc này mới đóng cửa sổ, cầm giá nến rời đi.Không bao lâu, nàng liền gặp Ngụy Thư Tĩnh mới từ bên ngoài trở về."Ngụy đại ca?" Vân Trân nhìn y, "Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?""Ta tới để từ biệt muội." Ngụy Thư Tĩnh nói.Vân Trân nghi hoặc.Ngụy Thư Tĩnh giải thích: "Ta dù sao cũng là ngoại nam, không hợp ở Thính Tuyết Hiên, cho nên trước cơm chiều, ta nhờ người quen hỗ trợ tìm nơi ở tạm thời bên ngoài, bây giờ đặc biệt đi tìm muội để nói một tiếng." Tới đây, Ngụy Thư Tĩnh dừng lại, ánh mắt lo lắng, "Khoảng thời gian này ta không ở vương phủ, muội phải tự bảo vệ mình, thà bị lãng quên cũng không thể ra mặt, có biết không?""Muội sẽ chú ý." Vân Trân gật đầu."Còn nữa..." Ngụy Thư Tĩnh hơi do dự, "Lần đó từ núi Xích Phong trở về, những gì ta nói đều là thật lòng.Dù là khi nào cũng đều có thể thực hiện, cho nên muội...""Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài cứ nói muốn tìm thứ gì, sáng mai chắc chắn sẽ có.Nguyên Bảo nhất định..."Ngụy Thư Tĩnh còn chưa nói hết, giọng của Nguyên Bảo liền ở chỗ ngoặt truyền đến, theo đó, Triệu Húc và Nguyên Bảo xuất hiện trước mặt bọn họ."...!Nguyên Bảo nhất định...!A..." Vừa thấy Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh, Nguyên Bảo lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn họ, "Trân Nhi, ngươi và Ngụy thiếu hiệp ở đây làm gì?"Vân Trân không trả lời, thân thể hơi cứng đờ.Đối diện, Triệu Húc trầm mặc đứng ở đó.Nửa mặt hắn giấu trong bóng ma, khiến người ta không rõ thái độ của hắn lúc này.Ngụy Thư Tĩnh cũng không nói gì.Bầu không khí có chút đọng lại.Có điều, Nguyên Bảo hiển nhiên không chú ý tới, còn quay đầu hỏi Triệu Húc: "Thiếu gia, ngài nói xem bọn họ đã trễ thế này còn ở đây làm gì?" Nói tới đây, Nguyên Bảo hơi dừng lại, chỉ vào chỗ tay hai người đang đan xen nhau, "A! Ngươi, các ngươi, thì ra các ngươi ở đây hẹn hò!"Dứt lời, Vân Trân mới cảm giác trên mu bàn tay mình hơi ấm nóng, vội rút tay về."Thì ra các ngươi..." Đối diện, Nguyên Bảo ra dáng "Ta hiểu rồi", làm mặt quỷ với Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh."Nguyên Bảo, câm miệng!"Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng quát.Lập tức, nơi này trở nên an tĩnh..