Trong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn…

Chương 1337: Anh nói mà không giữ lời (2)

Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Trên mặt mọi người đều hiện vẻ lúng túng, ai có thể ngờ phòng hiệu đính bình thường họ vẫn xem thường lại được tổng giám đốc xem trọng như vậy.Còn Quan Thu Manh vẫn đứng yên tại chỗ, nghe thấy Nam Cảnh Hành nói thế, sắc mặt cô ta cũng từng đợt xanh xám. Cô ta còn phải đi vòng vo bảy tám con đường mới có thể vào Nam m, Trình Dĩ An lại thông qua Nam Cảnh Hành để vào.Trước đây lúc còn đi học, Trình Dĩ An vẫn luôn đàn áp cô ta. Bây giờ gặp lại, cũng làm trong một công ty, Trình Dĩ An lại một lần nữa đàn áp cô ta. Dựa vào đầu mà nhiều năm như vậy, cô ta vẫn phải thua Trình Dĩ An chứ?Quan Thu Manh càng nghĩ càng giận.Đều là lỗi của Trình Dĩ An!Vừa rồi lúc cô ta nói chuyện với Trình Dĩ An, sao Trình Dĩ An không nói gì?Rõ ràng Trình Dĩ An cố ý che giấu, cố ý xem cô ta mất mặt.Những người khác đều đang ngồi ăn, thời gian Quan Thu Manh bế khay thức ăn cũng đã lâu, tay cũng hơi mỏi, liền trở về tìm những đồng nghiệp trong bộ phận của cô ta. Nhưng những đồng nghiệp đó cũng chế cô ta làm mất mặt, chỗ trống ban đầu sớm đã bị những thứ linh tinh như điện thoại ví tiền chiếm chỗ.Đợi lúc Quan Thu Manh đi đến, vẻ mặt đầy kinh ngạc bê khay đồ ăn, “Đây là...”Phương Giai Viên cùng bộ phận cười lạnh nói: “Không phải cô không tìm thấy chỗ sao? Vậy thử quay lại xem tổng giám đốc có nhường chỗ cho cô không?”Dáng vẻ làm bộ làm tịch vừa rồi của Quan Thu Manh, họ đều thấy rất rõ. Cùng một bộ phận, thường sẽ có một vài trường hợp đấu đá ngấm ngầm, ai nấy dựa vào bản lĩnh bản thân. Nhưng nếu không biết xấu hổ thì lại là một chuyện khác.Nói thật, nữ nhân viên độc thân trong Nam m, có ai không ôm chút mơ mộng về Nam Cảnh Hành chứ? Nhưng trong thời đại mới, là những người phụ nữ hiện đại tự tin, họ vẫn có một chút kiêu ngạo và rất xem trọng thể diện. Có thể tìm được một nửa tương xứng với mình, thậm chí cao hơn bản thân rất nhiều đương nhiên rất tốt. Nhưng nếu không tìm thấy, họ cũng không cưỡng cầu, vì bản thân cũng có thể tự chăm sóc tốt cho mình.

Trên mặt mọi người đều hiện vẻ lúng túng, ai có thể ngờ phòng hiệu đính bình thường họ vẫn xem thường lại được tổng giám đốc xem trọng như vậy.

Còn Quan Thu Manh vẫn đứng yên tại chỗ, nghe thấy Nam Cảnh Hành nói thế, sắc mặt cô ta cũng từng đợt xanh xám. Cô ta còn phải đi vòng vo bảy tám con đường mới có thể vào Nam m, Trình Dĩ An lại thông qua Nam Cảnh Hành để vào.

Trước đây lúc còn đi học, Trình Dĩ An vẫn luôn đàn áp cô ta. Bây giờ gặp lại, cũng làm trong một công ty, Trình Dĩ An lại một lần nữa đàn áp cô ta. Dựa vào đầu mà nhiều năm như vậy, cô ta vẫn phải thua Trình Dĩ An chứ?

Quan Thu Manh càng nghĩ càng giận.

Đều là lỗi của Trình Dĩ An!

Vừa rồi lúc cô ta nói chuyện với Trình Dĩ An, sao Trình Dĩ An không nói gì?

Rõ ràng Trình Dĩ An cố ý che giấu, cố ý xem cô ta mất mặt.

Những người khác đều đang ngồi ăn, thời gian Quan Thu Manh bế khay thức ăn cũng đã lâu, tay cũng hơi mỏi, liền trở về tìm những đồng nghiệp trong bộ phận của cô ta. Nhưng những đồng nghiệp đó cũng chế cô ta làm mất mặt, chỗ trống ban đầu sớm đã bị những thứ linh tinh như điện thoại ví tiền chiếm chỗ.

Đợi lúc Quan Thu Manh đi đến, vẻ mặt đầy kinh ngạc bê khay đồ ăn, “Đây là...”

Phương Giai Viên cùng bộ phận cười lạnh nói: “Không phải cô không tìm thấy chỗ sao? Vậy thử quay lại xem tổng giám đốc có nhường chỗ cho cô không?”

Dáng vẻ làm bộ làm tịch vừa rồi của Quan Thu Manh, họ đều thấy rất rõ. Cùng một bộ phận, thường sẽ có một vài trường hợp đấu đá ngấm ngầm, ai nấy dựa vào bản lĩnh bản thân. Nhưng nếu không biết xấu hổ thì lại là một chuyện khác.

Nói thật, nữ nhân viên độc thân trong Nam m, có ai không ôm chút mơ mộng về Nam Cảnh Hành chứ? Nhưng trong thời đại mới, là những người phụ nữ hiện đại tự tin, họ vẫn có một chút kiêu ngạo và rất xem trọng thể diện. Có thể tìm được một nửa tương xứng với mình, thậm chí cao hơn bản thân rất nhiều đương nhiên rất tốt. Nhưng nếu không tìm thấy, họ cũng không cưỡng cầu, vì bản thân cũng có thể tự chăm sóc tốt cho mình.

Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Trên mặt mọi người đều hiện vẻ lúng túng, ai có thể ngờ phòng hiệu đính bình thường họ vẫn xem thường lại được tổng giám đốc xem trọng như vậy.Còn Quan Thu Manh vẫn đứng yên tại chỗ, nghe thấy Nam Cảnh Hành nói thế, sắc mặt cô ta cũng từng đợt xanh xám. Cô ta còn phải đi vòng vo bảy tám con đường mới có thể vào Nam m, Trình Dĩ An lại thông qua Nam Cảnh Hành để vào.Trước đây lúc còn đi học, Trình Dĩ An vẫn luôn đàn áp cô ta. Bây giờ gặp lại, cũng làm trong một công ty, Trình Dĩ An lại một lần nữa đàn áp cô ta. Dựa vào đầu mà nhiều năm như vậy, cô ta vẫn phải thua Trình Dĩ An chứ?Quan Thu Manh càng nghĩ càng giận.Đều là lỗi của Trình Dĩ An!Vừa rồi lúc cô ta nói chuyện với Trình Dĩ An, sao Trình Dĩ An không nói gì?Rõ ràng Trình Dĩ An cố ý che giấu, cố ý xem cô ta mất mặt.Những người khác đều đang ngồi ăn, thời gian Quan Thu Manh bế khay thức ăn cũng đã lâu, tay cũng hơi mỏi, liền trở về tìm những đồng nghiệp trong bộ phận của cô ta. Nhưng những đồng nghiệp đó cũng chế cô ta làm mất mặt, chỗ trống ban đầu sớm đã bị những thứ linh tinh như điện thoại ví tiền chiếm chỗ.Đợi lúc Quan Thu Manh đi đến, vẻ mặt đầy kinh ngạc bê khay đồ ăn, “Đây là...”Phương Giai Viên cùng bộ phận cười lạnh nói: “Không phải cô không tìm thấy chỗ sao? Vậy thử quay lại xem tổng giám đốc có nhường chỗ cho cô không?”Dáng vẻ làm bộ làm tịch vừa rồi của Quan Thu Manh, họ đều thấy rất rõ. Cùng một bộ phận, thường sẽ có một vài trường hợp đấu đá ngấm ngầm, ai nấy dựa vào bản lĩnh bản thân. Nhưng nếu không biết xấu hổ thì lại là một chuyện khác.Nói thật, nữ nhân viên độc thân trong Nam m, có ai không ôm chút mơ mộng về Nam Cảnh Hành chứ? Nhưng trong thời đại mới, là những người phụ nữ hiện đại tự tin, họ vẫn có một chút kiêu ngạo và rất xem trọng thể diện. Có thể tìm được một nửa tương xứng với mình, thậm chí cao hơn bản thân rất nhiều đương nhiên rất tốt. Nhưng nếu không tìm thấy, họ cũng không cưỡng cầu, vì bản thân cũng có thể tự chăm sóc tốt cho mình.

Chương 1337: Anh nói mà không giữ lời (2)