Trong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn…
Chương 1358: Nếu còn có cơ hội, cô ta nhất định sẽ còn tiếp tục (2)
Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Liên Thắng Lợi cười, “Giám đốc Nam quả thật là... trường giang sóng sau xô sóng trước”Nam Cảnh Hành giả vờ nghe không hiểu sự mỉa mai của ông, “Quả khen”Mục đích đến lần này của Liên Thắng Lợi chỉ có thể xem như đạt thành một nửa, còn Nam Cảnh Hành rõ ràng đã đạt được mục đích nên rất hài lòng.Ra khỏi Nam m, Liên Thắng Lợi trầm ngâm thở dài. Hà họ Nam có người thừa kế ưu tú như Nam Cảnh Hành. Còn nhà ông lại chỉ có mỗi đứa con trời đánh Liên Bách Nghê. Ông không cầu mong cô ta có năng lực, làm một nữ cường, giỏi hơn cả con trai, chỉ cần cô ta không cản trở ống là được. Ai ngờ đến cả chuyện này Liên Bách Nghề cũng không làm được.Ông còn hi vọng tìm được một người con rể có năng lực, giúp Liên Bách Nghê quản lý cũng ổn. Nhưng Liên Bách Nghề như vậy, làm gì có người giỏi giang ưu tú cảm thấy thích cô ta?Liên Thắng Lợi phiền não lại thở dài.Buổi trưa, Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An cùng đi ăn cơm.“Hôm nay Cát Đại Trạng liên lạc với anh, nói Hạ Kính Bắc muốn giải quyết riêng” Nam Cảnh Hình nói, “Em nghĩ thế nào?”“Giải quyết riêng?” Trình Dĩ An thấy kỳ lạ, “Sao đột nhiên ông ta trở nên thoải mái như vậy?”“Có lẽ là thật sự không tìm được cách nào khác.” Nam Cảnh Hành nói, không mang chuyện uy h**p Hạ Kính Bắc ra nói với Trình Dĩ An, “Ông ta tìm em giải quyết riêng, có lẽ là cảm thấy em sẽ không ép ông ta quá đáng”“Em thật sự không muốn ép ống ta như vậy. Em chỉ muốn lấy lại những gì của ba mẹ em, mà những thứ đó đã sớm bị ông ta đem bán, em cũng biết những thứ đó không thể nào lấy lại, nhưng phần còn lại thì nhất định phải lấy.” Trình Dĩ An nói.“Như vậy có dễ dàng cho ông ta quá không? Những thứ ông ta bản đi trước đó, quy thành tiến bắt ông ta trả là được, không trả được thì cứ lấy cho đến khi nhà ông ta không còn gì” Nam Cảnh Hành nói.Biết anh đang trút giận thay cố, Trình Dĩ An liền gật đầu nói: “Em nghe anh”Vì thế, ăn trưa xong, Nam Cảnh Hành liền mang câu trả lời của anh và Trình Dĩ An nói với Cát Đại Trạng.Trình Dĩ An nhìn đồng hồ rồi nói: “Em trở về làm việc trước đây”“Đợi đã.” Khi Nam Cảnh Hành nắm chặt tay cô, kéo cô trở lại, nhưng không cẩn thận khiến đùi cô bị đập vào góc bàn.
Liên Thắng Lợi cười, “Giám đốc Nam quả thật là... trường giang sóng sau xô sóng trước”
Nam Cảnh Hành giả vờ nghe không hiểu sự mỉa mai của ông, “Quả khen”
Mục đích đến lần này của Liên Thắng Lợi chỉ có thể xem như đạt thành một nửa, còn Nam Cảnh Hành rõ ràng đã đạt được mục đích nên rất hài lòng.
Ra khỏi Nam m, Liên Thắng Lợi trầm ngâm thở dài. Hà họ Nam có người thừa kế ưu tú như Nam Cảnh Hành. Còn nhà ông lại chỉ có mỗi đứa con trời đánh Liên Bách Nghê. Ông không cầu mong cô ta có năng lực, làm một nữ cường, giỏi hơn cả con trai, chỉ cần cô ta không cản trở ống là được. Ai ngờ đến cả chuyện này Liên Bách Nghề cũng không làm được.
Ông còn hi vọng tìm được một người con rể có năng lực, giúp Liên Bách Nghê quản lý cũng ổn. Nhưng Liên Bách Nghề như vậy, làm gì có người giỏi giang ưu tú cảm thấy thích cô ta?
Liên Thắng Lợi phiền não lại thở dài.
Buổi trưa, Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An cùng đi ăn cơm.
“Hôm nay Cát Đại Trạng liên lạc với anh, nói Hạ Kính Bắc muốn giải quyết riêng” Nam Cảnh Hình nói, “Em nghĩ thế nào?”
“Giải quyết riêng?” Trình Dĩ An thấy kỳ lạ, “Sao đột nhiên ông ta trở nên thoải mái như vậy?”
“Có lẽ là thật sự không tìm được cách nào khác.” Nam Cảnh Hành nói, không mang chuyện uy h**p Hạ Kính Bắc ra nói với Trình Dĩ An, “Ông ta tìm em giải quyết riêng, có lẽ là cảm thấy em sẽ không ép ông ta quá đáng”
“Em thật sự không muốn ép ống ta như vậy. Em chỉ muốn lấy lại những gì của ba mẹ em, mà những thứ đó đã sớm bị ông ta đem bán, em cũng biết những thứ đó không thể nào lấy lại, nhưng phần còn lại thì nhất định phải lấy.” Trình Dĩ An nói.
“Như vậy có dễ dàng cho ông ta quá không? Những thứ ông ta bản đi trước đó, quy thành tiến bắt ông ta trả là được, không trả được thì cứ lấy cho đến khi nhà ông ta không còn gì” Nam Cảnh Hành nói.
Biết anh đang trút giận thay cố, Trình Dĩ An liền gật đầu nói: “Em nghe anh”
Vì thế, ăn trưa xong, Nam Cảnh Hành liền mang câu trả lời của anh và Trình Dĩ An nói với Cát Đại Trạng.
Trình Dĩ An nhìn đồng hồ rồi nói: “Em trở về làm việc trước đây”
“Đợi đã.” Khi Nam Cảnh Hành nắm chặt tay cô, kéo cô trở lại, nhưng không cẩn thận khiến đùi cô bị đập vào góc bàn.
Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Liên Thắng Lợi cười, “Giám đốc Nam quả thật là... trường giang sóng sau xô sóng trước”Nam Cảnh Hành giả vờ nghe không hiểu sự mỉa mai của ông, “Quả khen”Mục đích đến lần này của Liên Thắng Lợi chỉ có thể xem như đạt thành một nửa, còn Nam Cảnh Hành rõ ràng đã đạt được mục đích nên rất hài lòng.Ra khỏi Nam m, Liên Thắng Lợi trầm ngâm thở dài. Hà họ Nam có người thừa kế ưu tú như Nam Cảnh Hành. Còn nhà ông lại chỉ có mỗi đứa con trời đánh Liên Bách Nghê. Ông không cầu mong cô ta có năng lực, làm một nữ cường, giỏi hơn cả con trai, chỉ cần cô ta không cản trở ống là được. Ai ngờ đến cả chuyện này Liên Bách Nghề cũng không làm được.Ông còn hi vọng tìm được một người con rể có năng lực, giúp Liên Bách Nghê quản lý cũng ổn. Nhưng Liên Bách Nghề như vậy, làm gì có người giỏi giang ưu tú cảm thấy thích cô ta?Liên Thắng Lợi phiền não lại thở dài.Buổi trưa, Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An cùng đi ăn cơm.“Hôm nay Cát Đại Trạng liên lạc với anh, nói Hạ Kính Bắc muốn giải quyết riêng” Nam Cảnh Hình nói, “Em nghĩ thế nào?”“Giải quyết riêng?” Trình Dĩ An thấy kỳ lạ, “Sao đột nhiên ông ta trở nên thoải mái như vậy?”“Có lẽ là thật sự không tìm được cách nào khác.” Nam Cảnh Hành nói, không mang chuyện uy h**p Hạ Kính Bắc ra nói với Trình Dĩ An, “Ông ta tìm em giải quyết riêng, có lẽ là cảm thấy em sẽ không ép ông ta quá đáng”“Em thật sự không muốn ép ống ta như vậy. Em chỉ muốn lấy lại những gì của ba mẹ em, mà những thứ đó đã sớm bị ông ta đem bán, em cũng biết những thứ đó không thể nào lấy lại, nhưng phần còn lại thì nhất định phải lấy.” Trình Dĩ An nói.“Như vậy có dễ dàng cho ông ta quá không? Những thứ ông ta bản đi trước đó, quy thành tiến bắt ông ta trả là được, không trả được thì cứ lấy cho đến khi nhà ông ta không còn gì” Nam Cảnh Hành nói.Biết anh đang trút giận thay cố, Trình Dĩ An liền gật đầu nói: “Em nghe anh”Vì thế, ăn trưa xong, Nam Cảnh Hành liền mang câu trả lời của anh và Trình Dĩ An nói với Cát Đại Trạng.Trình Dĩ An nhìn đồng hồ rồi nói: “Em trở về làm việc trước đây”“Đợi đã.” Khi Nam Cảnh Hành nắm chặt tay cô, kéo cô trở lại, nhưng không cẩn thận khiến đùi cô bị đập vào góc bàn.