Trong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn…

Chương 1370: Dọn qua sống cùng anh có được không (2)?

Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Nam Cảnh Hành cuối cùng cũng phản ứng lại, trong lúc ngẩn ngơ dường như vừa nghe thấy Trình Dĩ An nói từ “vàng”Anh không nghe nhầm chứ?Trình Dĩ An chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô liền không kiếm được mà bật cười, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lông ngực anh, “Sao anh lại sững ra thế?”Nam Cảnh Hành nắm lấy ngón tay tinh nghịch của cô, để sang một bên, không cho cô làm loạn.“Lúc nãy em đã đồng ý với anh, đúng không? Dọn qua sống cùng với anh?” Nam Cảnh Hành nhìn thẳng vào cổ.“Nói đi, nếu không anh không cho em dậy đâu, khi nào nói rồi thì anh mới đưa em đi làm.”Trình Dĩ An đành phải đầu hàng, “Em đồng ý với anh.”Sau đó, còn không cam tâm nói: “Lúc nãy rõ ràng là anh không nghe thấy, lại còn bắt em nói lại lần nữa.”Nam Cảnh Hành hào hứng mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi có một cái.“Vậy tối nay em cùng anh trở về, ngày mai anh cùng em đến trường thu dọn hết đồ đạc của em trong ký túc xá sang đây”Trình Dĩ An gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Sau khi em dọn qua thì không còn đường lui nữa đâu. Nếu sau này anh chán em, muốn đuổi em đi, em sẽ rất thê thảm đấy.”“Anh sẽ không đuổi em đi, em phải ở đây kết hôn sinh con, sinh con xong, nếu cảm thấy nhà nhỏ, chúng ta sẽ mua nhà to hơnmột chút. Nếu em thích ở đây hơn, chúng ta cứ việc ở đây. Tóm lại, anh ở đâu thì em sẽ ở đó. Hoặc nói một cách khách, em ở đâu thì anh sẽ ở đó. Sau này đừng nói như vậy nữa.” Nam Cảnh Hành nghiêm túc nói, “Anh biết trong lòng em vẫn có chút vướng mắc, nói thẳng ra là vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh”“Không phải” Trình Dĩ An buồn bã nói, “Có lẽ cũng là vì những chuyện đã xảy ra nên em không thể khiến mình tự tin lên được.”Nam Cảnh Hành thở dài, ôm cô vào lòng, “Là anh chưa khiến em thật sự thoải mái. Em yên tâm đi, không cần phải lo lắng chuyện gì cả”Trình Dĩ An ôm chặt Nam Cảnh Hành, “Có lời này của anh, em không cần lo lắng gì nữa.”Nam Cảnh Hành nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo đến bên môi, hôn kỹ lưỡng từng đốt ngón tay của cô.Trình Dĩ An nhìn anh, anh tốt như vậy, làm nhiều chuyện vì có như vậy, có thể bao dung cho cổ, ưu tiên mọi thứ cho cô. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu được, bản thân mình có gì tốt mà đáng để anh làm vậy.

Nam Cảnh Hành cuối cùng cũng phản ứng lại, trong lúc ngẩn ngơ dường như vừa nghe thấy Trình Dĩ An nói từ “vàng”

Anh không nghe nhầm chứ?

Trình Dĩ An chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô liền không kiếm được mà bật cười, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lông ngực anh, “Sao anh lại sững ra thế?”

Nam Cảnh Hành nắm lấy ngón tay tinh nghịch của cô, để sang một bên, không cho cô làm loạn.

“Lúc nãy em đã đồng ý với anh, đúng không? Dọn qua sống cùng với anh?” Nam Cảnh Hành nhìn thẳng vào cổ.

“Nói đi, nếu không anh không cho em dậy đâu, khi nào nói rồi thì anh mới đưa em đi làm.”

Trình Dĩ An đành phải đầu hàng, “Em đồng ý với anh.”

Sau đó, còn không cam tâm nói: “Lúc nãy rõ ràng là anh không nghe thấy, lại còn bắt em nói lại lần nữa.”

Nam Cảnh Hành hào hứng mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi có một cái.

“Vậy tối nay em cùng anh trở về, ngày mai anh cùng em đến trường thu dọn hết đồ đạc của em trong ký túc xá sang đây”

Trình Dĩ An gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Sau khi em dọn qua thì không còn đường lui nữa đâu. Nếu sau này anh chán em, muốn đuổi em đi, em sẽ rất thê thảm đấy.”

“Anh sẽ không đuổi em đi, em phải ở đây kết hôn sinh con, sinh con xong, nếu cảm thấy nhà nhỏ, chúng ta sẽ mua nhà to hơn

một chút. Nếu em thích ở đây hơn, chúng ta cứ việc ở đây. Tóm lại, anh ở đâu thì em sẽ ở đó. Hoặc nói một cách khách, em ở đâu thì anh sẽ ở đó. Sau này đừng nói như vậy nữa.” Nam Cảnh Hành nghiêm túc nói, “Anh biết trong lòng em vẫn có chút vướng mắc, nói thẳng ra là vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh”

“Không phải” Trình Dĩ An buồn bã nói, “Có lẽ cũng là vì những chuyện đã xảy ra nên em không thể khiến mình tự tin lên được.”

Nam Cảnh Hành thở dài, ôm cô vào lòng, “Là anh chưa khiến em thật sự thoải mái. Em yên tâm đi, không cần phải lo lắng chuyện gì cả”

Trình Dĩ An ôm chặt Nam Cảnh Hành, “Có lời này của anh, em không cần lo lắng gì nữa.”

Nam Cảnh Hành nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo đến bên môi, hôn kỹ lưỡng từng đốt ngón tay của cô.

Trình Dĩ An nhìn anh, anh tốt như vậy, làm nhiều chuyện vì có như vậy, có thể bao dung cho cổ, ưu tiên mọi thứ cho cô. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu được, bản thân mình có gì tốt mà đáng để anh làm vậy.

Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Nam Cảnh Hành cuối cùng cũng phản ứng lại, trong lúc ngẩn ngơ dường như vừa nghe thấy Trình Dĩ An nói từ “vàng”Anh không nghe nhầm chứ?Trình Dĩ An chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô liền không kiếm được mà bật cười, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lông ngực anh, “Sao anh lại sững ra thế?”Nam Cảnh Hành nắm lấy ngón tay tinh nghịch của cô, để sang một bên, không cho cô làm loạn.“Lúc nãy em đã đồng ý với anh, đúng không? Dọn qua sống cùng với anh?” Nam Cảnh Hành nhìn thẳng vào cổ.“Nói đi, nếu không anh không cho em dậy đâu, khi nào nói rồi thì anh mới đưa em đi làm.”Trình Dĩ An đành phải đầu hàng, “Em đồng ý với anh.”Sau đó, còn không cam tâm nói: “Lúc nãy rõ ràng là anh không nghe thấy, lại còn bắt em nói lại lần nữa.”Nam Cảnh Hành hào hứng mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi có một cái.“Vậy tối nay em cùng anh trở về, ngày mai anh cùng em đến trường thu dọn hết đồ đạc của em trong ký túc xá sang đây”Trình Dĩ An gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Sau khi em dọn qua thì không còn đường lui nữa đâu. Nếu sau này anh chán em, muốn đuổi em đi, em sẽ rất thê thảm đấy.”“Anh sẽ không đuổi em đi, em phải ở đây kết hôn sinh con, sinh con xong, nếu cảm thấy nhà nhỏ, chúng ta sẽ mua nhà to hơnmột chút. Nếu em thích ở đây hơn, chúng ta cứ việc ở đây. Tóm lại, anh ở đâu thì em sẽ ở đó. Hoặc nói một cách khách, em ở đâu thì anh sẽ ở đó. Sau này đừng nói như vậy nữa.” Nam Cảnh Hành nghiêm túc nói, “Anh biết trong lòng em vẫn có chút vướng mắc, nói thẳng ra là vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh”“Không phải” Trình Dĩ An buồn bã nói, “Có lẽ cũng là vì những chuyện đã xảy ra nên em không thể khiến mình tự tin lên được.”Nam Cảnh Hành thở dài, ôm cô vào lòng, “Là anh chưa khiến em thật sự thoải mái. Em yên tâm đi, không cần phải lo lắng chuyện gì cả”Trình Dĩ An ôm chặt Nam Cảnh Hành, “Có lời này của anh, em không cần lo lắng gì nữa.”Nam Cảnh Hành nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo đến bên môi, hôn kỹ lưỡng từng đốt ngón tay của cô.Trình Dĩ An nhìn anh, anh tốt như vậy, làm nhiều chuyện vì có như vậy, có thể bao dung cho cổ, ưu tiên mọi thứ cho cô. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu được, bản thân mình có gì tốt mà đáng để anh làm vậy.

Chương 1370: Dọn qua sống cùng anh có được không (2)?