Trong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn…

Chương 1379: Chào mừng em về nhà! (2)

Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… “Em vẫn chưa đi xem phòng của ba mẹ em” Nam Cảnh Hành nói.Đi đến phòng ngủ của ba mẹ, vừa vào trong đôi mắt Trình Dĩ An lập tức rưng rưng.“Đây... Không phải... Không phải đều bị bán rồi sao?” Trình Dĩ An không dám tin nhìn những thứ bày trong phòng, lẩm bẩm một mình.“Anh cũng từ trong những bức ảnh của em tìm thấy những cái này, có cái không có trong ảnh, anh không cách nào đi tìm. Chỉ cần là những đồ đạc có trong ảnh, anh đều tìm đến người mua lúc trước. Có người mua xong đã bán lại, quay mấy vòng cuối cùng cũng tìm lại được” Nam Cảnh Hành nhìn bài trí trong phòng, “Anh nghĩ, chắc có thể tìm về bảy, tám phần”Trình Dĩ An lại đi đến phòng làm việc, cũng thấy tình trạng như vậy. Có những thứ là ba Trình Dĩ An viết như câu đối, thơ ca, yết hậu ngữ... bị đem bán đều được anh tìm về.“Cảm ơn anh” Trình Dĩ An không nên nổi nước mắt. “Anh không tìm lại được hết, thật đáng tiếc” Nam Cảnh Hành vẫn cảm thấy không hài lòng, vì không làm được điều tốt nhất cho cô.Trình Dĩ An lắc đầu, “Không đầu, như vậy đã tốt lắm rồi. Vốn dĩ em đã chuẩn bị sẵn tâm lý không tìm lại được cái gì, có thể lấy lại căn nhà hồi nhỏ em từng sống đã đủ rồi. Còn về những thứ khác, chúng ở trong tim em là được. Em thực sự... thực sự không ngờ, trong nhà vẫn còn có thể nguyên vẹn như vậy. Nếu như anh tự trách vì không tìm được hết thì em lại càng khó chịu” Trình Dĩ An nắm chặt lấy tay anh.Nam Cảnh Hành mỉm cười, không băn khoăn chuyện này nữa, “Đi thăm phòng ngủ của em đi”Trình Dĩ An lập tức gật đầu, cổ lau nước mắt kéo tay Nam Cảnh Hành đi đến phòng ngủ của mình.Cô đẩy cửa ra, không ngoài dự đoán, phòng ngủ của cô vẫn y như hồi nhỏ. Chiếc giường đơn hợp với tuổi của cô khi đó, bên cạnh giường là bàn học. Thứ chiếm diện tích lớn nhất trong phòng chính là tủ sách, nó chiếm nguyên cả một mặt tường. Trình Dĩ An từ nhỏ đã rất thích đọc sách. Mặc dù cô không quá hứng thú với khảo cổ nhưng cũng thích đọc sách lịch sử. Vì vậy, trong tủ sách của cô xếp đầy những quyển sách dày cộp.“Từ trong ảnh của em cũng không thể nào nhìn thấy hết sách cho nên anh chỉ có thể bổ sung những thứ này”

“Em vẫn chưa đi xem phòng của ba mẹ em” Nam Cảnh Hành nói.

Đi đến phòng ngủ của ba mẹ, vừa vào trong đôi mắt Trình Dĩ An lập tức rưng rưng.

“Đây... Không phải... Không phải đều bị bán rồi sao?” Trình Dĩ An không dám tin nhìn những thứ bày trong phòng, lẩm bẩm một mình.

“Anh cũng từ trong những bức ảnh của em tìm thấy những cái này, có cái không có trong ảnh, anh không cách nào đi tìm. Chỉ cần là những đồ đạc có trong ảnh, anh đều tìm đến người mua lúc trước. Có người mua xong đã bán lại, quay mấy vòng cuối cùng cũng tìm lại được” Nam Cảnh Hành nhìn bài trí trong phòng, “Anh nghĩ, chắc có thể tìm về bảy, tám phần”

Trình Dĩ An lại đi đến phòng làm việc, cũng thấy tình trạng như vậy. Có những thứ là ba Trình Dĩ An viết như câu đối, thơ ca, yết hậu ngữ... bị đem bán đều được anh tìm về.

“Cảm ơn anh” Trình Dĩ An không nên nổi nước mắt. “Anh không tìm lại được hết, thật đáng tiếc” Nam Cảnh Hành vẫn cảm thấy không hài lòng, vì không làm được điều tốt nhất cho cô.

Trình Dĩ An lắc đầu, “Không đầu, như vậy đã tốt lắm rồi. Vốn dĩ em đã chuẩn bị sẵn tâm lý không tìm lại được cái gì, có thể lấy lại căn nhà hồi nhỏ em từng sống đã đủ rồi. Còn về những thứ khác, chúng ở trong tim em là được. Em thực sự... thực sự không ngờ, trong nhà vẫn còn có thể nguyên vẹn như vậy. Nếu như anh tự trách vì không tìm được hết thì em lại càng khó chịu” Trình Dĩ An nắm chặt lấy tay anh.

Nam Cảnh Hành mỉm cười, không băn khoăn chuyện này nữa, “Đi thăm phòng ngủ của em đi”

Trình Dĩ An lập tức gật đầu, cổ lau nước mắt kéo tay Nam Cảnh Hành đi đến phòng ngủ của mình.

Cô đẩy cửa ra, không ngoài dự đoán, phòng ngủ của cô vẫn y như hồi nhỏ. Chiếc giường đơn hợp với tuổi của cô khi đó, bên cạnh giường là bàn học. Thứ chiếm diện tích lớn nhất trong phòng chính là tủ sách, nó chiếm nguyên cả một mặt tường. Trình Dĩ An từ nhỏ đã rất thích đọc sách. Mặc dù cô không quá hứng thú với khảo cổ nhưng cũng thích đọc sách lịch sử. Vì vậy, trong tủ sách của cô xếp đầy những quyển sách dày cộp.

“Từ trong ảnh của em cũng không thể nào nhìn thấy hết sách cho nên anh chỉ có thể bổ sung những thứ này”

Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… “Em vẫn chưa đi xem phòng của ba mẹ em” Nam Cảnh Hành nói.Đi đến phòng ngủ của ba mẹ, vừa vào trong đôi mắt Trình Dĩ An lập tức rưng rưng.“Đây... Không phải... Không phải đều bị bán rồi sao?” Trình Dĩ An không dám tin nhìn những thứ bày trong phòng, lẩm bẩm một mình.“Anh cũng từ trong những bức ảnh của em tìm thấy những cái này, có cái không có trong ảnh, anh không cách nào đi tìm. Chỉ cần là những đồ đạc có trong ảnh, anh đều tìm đến người mua lúc trước. Có người mua xong đã bán lại, quay mấy vòng cuối cùng cũng tìm lại được” Nam Cảnh Hành nhìn bài trí trong phòng, “Anh nghĩ, chắc có thể tìm về bảy, tám phần”Trình Dĩ An lại đi đến phòng làm việc, cũng thấy tình trạng như vậy. Có những thứ là ba Trình Dĩ An viết như câu đối, thơ ca, yết hậu ngữ... bị đem bán đều được anh tìm về.“Cảm ơn anh” Trình Dĩ An không nên nổi nước mắt. “Anh không tìm lại được hết, thật đáng tiếc” Nam Cảnh Hành vẫn cảm thấy không hài lòng, vì không làm được điều tốt nhất cho cô.Trình Dĩ An lắc đầu, “Không đầu, như vậy đã tốt lắm rồi. Vốn dĩ em đã chuẩn bị sẵn tâm lý không tìm lại được cái gì, có thể lấy lại căn nhà hồi nhỏ em từng sống đã đủ rồi. Còn về những thứ khác, chúng ở trong tim em là được. Em thực sự... thực sự không ngờ, trong nhà vẫn còn có thể nguyên vẹn như vậy. Nếu như anh tự trách vì không tìm được hết thì em lại càng khó chịu” Trình Dĩ An nắm chặt lấy tay anh.Nam Cảnh Hành mỉm cười, không băn khoăn chuyện này nữa, “Đi thăm phòng ngủ của em đi”Trình Dĩ An lập tức gật đầu, cổ lau nước mắt kéo tay Nam Cảnh Hành đi đến phòng ngủ của mình.Cô đẩy cửa ra, không ngoài dự đoán, phòng ngủ của cô vẫn y như hồi nhỏ. Chiếc giường đơn hợp với tuổi của cô khi đó, bên cạnh giường là bàn học. Thứ chiếm diện tích lớn nhất trong phòng chính là tủ sách, nó chiếm nguyên cả một mặt tường. Trình Dĩ An từ nhỏ đã rất thích đọc sách. Mặc dù cô không quá hứng thú với khảo cổ nhưng cũng thích đọc sách lịch sử. Vì vậy, trong tủ sách của cô xếp đầy những quyển sách dày cộp.“Từ trong ảnh của em cũng không thể nào nhìn thấy hết sách cho nên anh chỉ có thể bổ sung những thứ này”

Chương 1379: Chào mừng em về nhà! (2)