Trong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn…
Chương 1383: Ngoan lắm, bà xã của anh! (1)
Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Nam Cảnh Hành bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ quên rồi à? Khi bọn con mới yêu nhau đã bị truyền thông đưa tin lâu rồi mà.”“Thế cũng không được, yêu đương là yêu đương, kết hôn là kết hôn. Kết hôn vẫn còn bị thọc gậy bánh xe, nói chi là yêu đương, nhất định phải mau đeo nhẫn cưới”Nam Cảnh Hành: “. ”Mẹ anh coi anh vô dụng sao, vợ anh còn có thể bị người khác cướp mất à?Thế là Nam Cảnh Hành ngay lập tức cùng Trình Dĩ An đi chọn nhẫn cưới.Buổi tối khi quay về ăn cơm, trên bàn ăn, bà Nam nói: “Buổi chiều mẹ đã gọi điện cho ông bà nội. Hai ông bà đang ở nhà tổ, ngày mai sẽ quay về, chiều mai sẽ về đến nơi. Tối mai con dẫn Dĩ An quay về ăn cơm, gặp hai ông bà đi.”Trình Dĩ An còn chưa kịp căng thẳng, bà Nam đã cười nói: “Dĩ An, con không cần lo lắng. Hai ông bà nhà chúng ta hiền từ lắm. Đặc biệt là bà cụ, ngày nào cũng nhắc nhở Cảnh Hành mau chóng kết hôn. Buổi chiều biết được hai con đi đăng ký, bà cụ vui mừng vô cùng, còn trách ba mẹ không nói với ông bà sớm”“Hai ông bà đi tránh đông.” Nam Ngô Trạch nói, “Hai ông bà tuổi đã cao, không chịu được mùa đông ở thành phố B. Mặc dù trong phòng có hệ thống sưởi nhưng ra ngoài vẫn quá lạnh. Nhà tổ nhà chúng ta ở thành phố Z ở phía nam, hàng năm cứ vào mùa đông hai ông bà sẽ đi đến đó. Đến Tết, cả nhà ta sẽ cùng đến đó đón Tết”Buổi tối, Trình Dĩ An cùng Nam Cảnh Hành về nhà. Lúc đi theo anh vào cửa nhà, Trình Dĩ An hít thở sâu một hơi. Trước hôm nay đây là nhà của bạn trai cô. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nơi đây là nhà của anh cũng là nhà của cô.“Sao tay em ướt vậy?” Nam Cảnh Hành nhìn cô bật cười.“Em căng thẳng mà” Trình Dĩ An thành thật trả lời.“Vẫn còn căng thẳng? Chúng ta đã kết hôn rồi mà.” Nam Cảnh Hành thích nghi với vai trò mới của mình rất nhanh.“Chính vì như vậy cho nên em mới căng thẳng đỏ”Nam Cảnh Hành còn chưa kịp nói gì, thím Dương đã mở cửa rồi.“Cậu chủ, cô chủ”Trình Dĩ An lần đầu nghe thấy kiểu xưng hô này, cảm thấy khá mới mẻ, sau đó lại cười nói: “Thím Dương, thím cứ gọi tôi là Dĩ An đi”Vừa vào đến nhà, Nam Cảnh Hành đã kéo Trình Dĩ An về phòng ngủ.
Nam Cảnh Hành bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ quên rồi à? Khi bọn con mới yêu nhau đã bị truyền thông đưa tin lâu rồi mà.”
“Thế cũng không được, yêu đương là yêu đương, kết hôn là kết hôn. Kết hôn vẫn còn bị thọc gậy bánh xe, nói chi là yêu đương, nhất định phải mau đeo nhẫn cưới”
Nam Cảnh Hành: “. ”
Mẹ anh coi anh vô dụng sao, vợ anh còn có thể bị người khác cướp mất à?
Thế là Nam Cảnh Hành ngay lập tức cùng Trình Dĩ An đi chọn nhẫn cưới.
Buổi tối khi quay về ăn cơm, trên bàn ăn, bà Nam nói: “Buổi chiều mẹ đã gọi điện cho ông bà nội. Hai ông bà đang ở nhà tổ, ngày mai sẽ quay về, chiều mai sẽ về đến nơi. Tối mai con dẫn Dĩ An quay về ăn cơm, gặp hai ông bà đi.”
Trình Dĩ An còn chưa kịp căng thẳng, bà Nam đã cười nói: “Dĩ An, con không cần lo lắng. Hai ông bà nhà chúng ta hiền từ lắm. Đặc biệt là bà cụ, ngày nào cũng nhắc nhở Cảnh Hành mau chóng kết hôn. Buổi chiều biết được hai con đi đăng ký, bà cụ vui mừng vô cùng, còn trách ba mẹ không nói với ông bà sớm”
“Hai ông bà đi tránh đông.” Nam Ngô Trạch nói, “Hai ông bà tuổi đã cao, không chịu được mùa đông ở thành phố B. Mặc dù trong phòng có hệ thống sưởi nhưng ra ngoài vẫn quá lạnh. Nhà tổ nhà chúng ta ở thành phố Z ở phía nam, hàng năm cứ vào mùa đông hai ông bà sẽ đi đến đó. Đến Tết, cả nhà ta sẽ cùng đến đó đón Tết”
Buổi tối, Trình Dĩ An cùng Nam Cảnh Hành về nhà. Lúc đi theo anh vào cửa nhà, Trình Dĩ An hít thở sâu một hơi. Trước hôm nay đây là nhà của bạn trai cô. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nơi đây là nhà của anh cũng là nhà của cô.
“Sao tay em ướt vậy?” Nam Cảnh Hành nhìn cô bật cười.
“Em căng thẳng mà” Trình Dĩ An thành thật trả lời.
“Vẫn còn căng thẳng? Chúng ta đã kết hôn rồi mà.” Nam Cảnh Hành thích nghi với vai trò mới của mình rất nhanh.
“Chính vì như vậy cho nên em mới căng thẳng đỏ”
Nam Cảnh Hành còn chưa kịp nói gì, thím Dương đã mở cửa rồi.
“Cậu chủ, cô chủ”
Trình Dĩ An lần đầu nghe thấy kiểu xưng hô này, cảm thấy khá mới mẻ, sau đó lại cười nói: “Thím Dương, thím cứ gọi tôi là Dĩ An đi”
Vừa vào đến nhà, Nam Cảnh Hành đã kéo Trình Dĩ An về phòng ngủ.
Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Nam Cảnh Hành bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ quên rồi à? Khi bọn con mới yêu nhau đã bị truyền thông đưa tin lâu rồi mà.”“Thế cũng không được, yêu đương là yêu đương, kết hôn là kết hôn. Kết hôn vẫn còn bị thọc gậy bánh xe, nói chi là yêu đương, nhất định phải mau đeo nhẫn cưới”Nam Cảnh Hành: “. ”Mẹ anh coi anh vô dụng sao, vợ anh còn có thể bị người khác cướp mất à?Thế là Nam Cảnh Hành ngay lập tức cùng Trình Dĩ An đi chọn nhẫn cưới.Buổi tối khi quay về ăn cơm, trên bàn ăn, bà Nam nói: “Buổi chiều mẹ đã gọi điện cho ông bà nội. Hai ông bà đang ở nhà tổ, ngày mai sẽ quay về, chiều mai sẽ về đến nơi. Tối mai con dẫn Dĩ An quay về ăn cơm, gặp hai ông bà đi.”Trình Dĩ An còn chưa kịp căng thẳng, bà Nam đã cười nói: “Dĩ An, con không cần lo lắng. Hai ông bà nhà chúng ta hiền từ lắm. Đặc biệt là bà cụ, ngày nào cũng nhắc nhở Cảnh Hành mau chóng kết hôn. Buổi chiều biết được hai con đi đăng ký, bà cụ vui mừng vô cùng, còn trách ba mẹ không nói với ông bà sớm”“Hai ông bà đi tránh đông.” Nam Ngô Trạch nói, “Hai ông bà tuổi đã cao, không chịu được mùa đông ở thành phố B. Mặc dù trong phòng có hệ thống sưởi nhưng ra ngoài vẫn quá lạnh. Nhà tổ nhà chúng ta ở thành phố Z ở phía nam, hàng năm cứ vào mùa đông hai ông bà sẽ đi đến đó. Đến Tết, cả nhà ta sẽ cùng đến đó đón Tết”Buổi tối, Trình Dĩ An cùng Nam Cảnh Hành về nhà. Lúc đi theo anh vào cửa nhà, Trình Dĩ An hít thở sâu một hơi. Trước hôm nay đây là nhà của bạn trai cô. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nơi đây là nhà của anh cũng là nhà của cô.“Sao tay em ướt vậy?” Nam Cảnh Hành nhìn cô bật cười.“Em căng thẳng mà” Trình Dĩ An thành thật trả lời.“Vẫn còn căng thẳng? Chúng ta đã kết hôn rồi mà.” Nam Cảnh Hành thích nghi với vai trò mới của mình rất nhanh.“Chính vì như vậy cho nên em mới căng thẳng đỏ”Nam Cảnh Hành còn chưa kịp nói gì, thím Dương đã mở cửa rồi.“Cậu chủ, cô chủ”Trình Dĩ An lần đầu nghe thấy kiểu xưng hô này, cảm thấy khá mới mẻ, sau đó lại cười nói: “Thím Dương, thím cứ gọi tôi là Dĩ An đi”Vừa vào đến nhà, Nam Cảnh Hành đã kéo Trình Dĩ An về phòng ngủ.