Trong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn…
Chương 1386: Cảm ơn anh đã cho em một mái nhà (2)
Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Trình Dĩ An nói ra câu này, tất cả mọi người trong văn phòng bao gồm cả giám đốc Lâm đều chạy đến góp vui.“Chúc mừng nhé! Đúng là chuyện đáng mừng mà!”“Ôi chao, chúng mừng tổng giám đốc, không biết ngài ấy có phát thưởng cho chúng ta không nhỉ?”“Đã định ngày cử hành hôn lễ chưa?”“Vẫn còn nửa năm nữa, đến lúc đó sẽ phát thiệp mời cho mọi người, mọi người có thời gian nhỏ đến dự. Không cần phong bì đầu, chỉ cần đến chung vui là tốt rồi.”Hôm nay, ông cụ Nam và bà cụ Nam quay về. Nam Cảnh Hành hủy hết các cuộc hẹn, buổi tối tan làm đúng giờ, cùng Trình Dĩ An quay về nhà.Vừa bước vào cửa, Trình Dĩ An đã nghe thấy giọng của hai người lạ. Mặc dù có thể nghe ra là giọng của người già, nhưng vô cùng sáng rõ, nghe thôi cũng biết hai ông bà cụ rất khỏe.Trình Dĩ An đứng ở sảnh thay dép đi trong nhà xong, dừng lại một lát, hít thở thật sâu rồi mới cùng Nam Cảnh Hành đi vào trong.Vừa vào phòng khách, cô đã nhìn thấy ông bà cụ ngồi trên ghế sofa. Ông cụ có mái tóc hoa râm, nói chuyện rất lớn tiếng, nghe ông cụ nói chuyện cũng khiến căn nhà trở nên náo nhiệt. Bà cụ lại nhuộm màu hạt dẻ rất thời trang. Ông bà cụ nhìn thấy Trình Dĩ An liền mỉm cười, vẻ mặt tỏ ra thích thú, tò mò chứ không hề ghét bỏ.“Ông nội, bà nội, đây là cháu dâu của ông bà đấy.” Nam Cảnh Hành cười giới thiệu.“Ông nội, bà nội, cháu là Trình Dĩ An”Bà cụ vui mừng nói: “Dĩ An à, mau ngồi xuống, ngồi xuống đi”Khi quay về hướng Nam Cảnh Hành, mặt bà cụ liền biến sắc, “Thằng nhóc thối tha này, kết hôn mới biết báo cho ông bà hả?”Nhìn bà cụ giơ gậy lên rất mạnh, nhưng khi gậy rơi xuống người Nam Cảnh Hành thì lại rất nhẹ. Nam Cảnh Hành cũng rất phối hợp để cho bà cụ đánh.“May mà cháu tìm được cô cháu dâu rất được”. Bà cụ gật đầu.Trình Dĩ An thở phào nhẹ nhõm.Ý kiến của bà cụ và bà Nam giống hệt nhau, chỉ cần cô gái Nam Cảnh Hành chọn có nhân phẩm tốt là được. Còn về những cái khác thì họ không yêu cầu quá khắt khe.Buổi chiều khi ông bà cụ quay về đã được nghe bà Nam nói về chuyện của Trình Dĩ An. Đứa trẻ này sống khổ sở nhưng vẫn thanh cao, thật đáng quý. Sau một buổi tối tiếp xúc, bà cụ cũng càng lúc càng thích Trình Dĩ An.Đến tận khi hai người đi trên đường về nhà, Nam Cảnh Hành mới nói: “Lần này em yên tâm rồi nhé, hai ông bà cũng đều yêu quý em”Nam Cảnh Hành hiểu được sự lo lắng thấp thỏm của Trình Dĩ An, cũng biết dù mình an ủi cô thế nào cũng vô dụng, chi bằng dùng thực tế để chứng minh.Trình Dĩ An gật đầu, “Tất cả là nhờ có anh, cảm ơn anh đã cho em một mái nhà”Nam Cảnh Hành nắm lấy tay cô, “Sau này còn có con của chúng ta nữa. Có con trai, có con gái, còn có cháu nội, cháu ngoại nữa”___HẾT__
Trình Dĩ An nói ra câu này, tất cả mọi người trong văn phòng bao gồm cả giám đốc Lâm đều chạy đến góp vui.
“Chúc mừng nhé! Đúng là chuyện đáng mừng mà!”
“Ôi chao, chúng mừng tổng giám đốc, không biết ngài ấy có phát thưởng cho chúng ta không nhỉ?”
“Đã định ngày cử hành hôn lễ chưa?”
“Vẫn còn nửa năm nữa, đến lúc đó sẽ phát thiệp mời cho mọi người, mọi người có thời gian nhỏ đến dự. Không cần phong bì đầu, chỉ cần đến chung vui là tốt rồi.”
Hôm nay, ông cụ Nam và bà cụ Nam quay về. Nam Cảnh Hành hủy hết các cuộc hẹn, buổi tối tan làm đúng giờ, cùng Trình Dĩ An quay về nhà.
Vừa bước vào cửa, Trình Dĩ An đã nghe thấy giọng của hai người lạ. Mặc dù có thể nghe ra là giọng của người già, nhưng vô cùng sáng rõ, nghe thôi cũng biết hai ông bà cụ rất khỏe.
Trình Dĩ An đứng ở sảnh thay dép đi trong nhà xong, dừng lại một lát, hít thở thật sâu rồi mới cùng Nam Cảnh Hành đi vào trong.
Vừa vào phòng khách, cô đã nhìn thấy ông bà cụ ngồi trên ghế sofa. Ông cụ có mái tóc hoa râm, nói chuyện rất lớn tiếng, nghe ông cụ nói chuyện cũng khiến căn nhà trở nên náo nhiệt. Bà cụ lại nhuộm màu hạt dẻ rất thời trang. Ông bà cụ nhìn thấy Trình Dĩ An liền mỉm cười, vẻ mặt tỏ ra thích thú, tò mò chứ không hề ghét bỏ.
“Ông nội, bà nội, đây là cháu dâu của ông bà đấy.” Nam Cảnh Hành cười giới thiệu.
“Ông nội, bà nội, cháu là Trình Dĩ An”
Bà cụ vui mừng nói: “Dĩ An à, mau ngồi xuống, ngồi xuống đi”
Khi quay về hướng Nam Cảnh Hành, mặt bà cụ liền biến sắc, “Thằng nhóc thối tha này, kết hôn mới biết báo cho ông bà hả?”
Nhìn bà cụ giơ gậy lên rất mạnh, nhưng khi gậy rơi xuống người Nam Cảnh Hành thì lại rất nhẹ. Nam Cảnh Hành cũng rất phối hợp để cho bà cụ đánh.
“May mà cháu tìm được cô cháu dâu rất được”. Bà cụ gật đầu.
Trình Dĩ An thở phào nhẹ nhõm.
Ý kiến của bà cụ và bà Nam giống hệt nhau, chỉ cần cô gái Nam Cảnh Hành chọn có nhân phẩm tốt là được. Còn về những cái khác thì họ không yêu cầu quá khắt khe.
Buổi chiều khi ông bà cụ quay về đã được nghe bà Nam nói về chuyện của Trình Dĩ An. Đứa trẻ này sống khổ sở nhưng vẫn thanh cao, thật đáng quý. Sau một buổi tối tiếp xúc, bà cụ cũng càng lúc càng thích Trình Dĩ An.
Đến tận khi hai người đi trên đường về nhà, Nam Cảnh Hành mới nói: “Lần này em yên tâm rồi nhé, hai ông bà cũng đều yêu quý em”
Nam Cảnh Hành hiểu được sự lo lắng thấp thỏm của Trình Dĩ An, cũng biết dù mình an ủi cô thế nào cũng vô dụng, chi bằng dùng thực tế để chứng minh.
Trình Dĩ An gật đầu, “Tất cả là nhờ có anh, cảm ơn anh đã cho em một mái nhà”
Nam Cảnh Hành nắm lấy tay cô, “Sau này còn có con của chúng ta nữa. Có con trai, có con gái, còn có cháu nội, cháu ngoại nữa”
___HẾT__
Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool NgầuTác giả: Hoàng Nhã Thần HiTruyện Ngôn TìnhTrong căn phòng tối đen như mực với vách tường loang lổ, trên sàn nhà xi măng lạnh lẽo nước tiêu vung vãi khắp nơi. Trong đông nước bản ở chân tường rải rác mây hộp mì ăn liên, vỏ chai nước suôi cùng rác rưởi, bôc ra mùi chua lòm. Ở giữa bãi nước bẩn như thế có một thằng bé đang ngồi, phần quần dưới mông đều ướt hêt, không phân biệt được là dính nước bản hay là cứt đái. Một người đàn ông khuất sáng đi tới, mặt mũi gã ta chỉ có những đường nét chung chung không rõ ràng, còn lại là một mảnh đen kịt, chỉ thây gã ta đưa tay cởi thăt luring ra. Tới rồi, lại tới rồi, mỗi lần như thế bọn chúng đều đi tiểu vào mặt thằng bé. Thằng bé nhắm chặt hai mắt và môi lại, chuẩn bị nghênh đón mùi khai thổi quen thuộc... Sợ Chiêu Dương đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy từ trên giường, dồn dập thở dôc. Bốn giờ sáng, ánh sáng mờ mờ bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa sổ đã có thể thấy rõ tảt cả bên trong căn phòng ngủ. Lại gặp ác mộng rồi Hô hấp của Sở Chiêu Dương dần ổn định trở lại, anh vùi đầu vào đôi bàn… Trình Dĩ An nói ra câu này, tất cả mọi người trong văn phòng bao gồm cả giám đốc Lâm đều chạy đến góp vui.“Chúc mừng nhé! Đúng là chuyện đáng mừng mà!”“Ôi chao, chúng mừng tổng giám đốc, không biết ngài ấy có phát thưởng cho chúng ta không nhỉ?”“Đã định ngày cử hành hôn lễ chưa?”“Vẫn còn nửa năm nữa, đến lúc đó sẽ phát thiệp mời cho mọi người, mọi người có thời gian nhỏ đến dự. Không cần phong bì đầu, chỉ cần đến chung vui là tốt rồi.”Hôm nay, ông cụ Nam và bà cụ Nam quay về. Nam Cảnh Hành hủy hết các cuộc hẹn, buổi tối tan làm đúng giờ, cùng Trình Dĩ An quay về nhà.Vừa bước vào cửa, Trình Dĩ An đã nghe thấy giọng của hai người lạ. Mặc dù có thể nghe ra là giọng của người già, nhưng vô cùng sáng rõ, nghe thôi cũng biết hai ông bà cụ rất khỏe.Trình Dĩ An đứng ở sảnh thay dép đi trong nhà xong, dừng lại một lát, hít thở thật sâu rồi mới cùng Nam Cảnh Hành đi vào trong.Vừa vào phòng khách, cô đã nhìn thấy ông bà cụ ngồi trên ghế sofa. Ông cụ có mái tóc hoa râm, nói chuyện rất lớn tiếng, nghe ông cụ nói chuyện cũng khiến căn nhà trở nên náo nhiệt. Bà cụ lại nhuộm màu hạt dẻ rất thời trang. Ông bà cụ nhìn thấy Trình Dĩ An liền mỉm cười, vẻ mặt tỏ ra thích thú, tò mò chứ không hề ghét bỏ.“Ông nội, bà nội, đây là cháu dâu của ông bà đấy.” Nam Cảnh Hành cười giới thiệu.“Ông nội, bà nội, cháu là Trình Dĩ An”Bà cụ vui mừng nói: “Dĩ An à, mau ngồi xuống, ngồi xuống đi”Khi quay về hướng Nam Cảnh Hành, mặt bà cụ liền biến sắc, “Thằng nhóc thối tha này, kết hôn mới biết báo cho ông bà hả?”Nhìn bà cụ giơ gậy lên rất mạnh, nhưng khi gậy rơi xuống người Nam Cảnh Hành thì lại rất nhẹ. Nam Cảnh Hành cũng rất phối hợp để cho bà cụ đánh.“May mà cháu tìm được cô cháu dâu rất được”. Bà cụ gật đầu.Trình Dĩ An thở phào nhẹ nhõm.Ý kiến của bà cụ và bà Nam giống hệt nhau, chỉ cần cô gái Nam Cảnh Hành chọn có nhân phẩm tốt là được. Còn về những cái khác thì họ không yêu cầu quá khắt khe.Buổi chiều khi ông bà cụ quay về đã được nghe bà Nam nói về chuyện của Trình Dĩ An. Đứa trẻ này sống khổ sở nhưng vẫn thanh cao, thật đáng quý. Sau một buổi tối tiếp xúc, bà cụ cũng càng lúc càng thích Trình Dĩ An.Đến tận khi hai người đi trên đường về nhà, Nam Cảnh Hành mới nói: “Lần này em yên tâm rồi nhé, hai ông bà cũng đều yêu quý em”Nam Cảnh Hành hiểu được sự lo lắng thấp thỏm của Trình Dĩ An, cũng biết dù mình an ủi cô thế nào cũng vô dụng, chi bằng dùng thực tế để chứng minh.Trình Dĩ An gật đầu, “Tất cả là nhờ có anh, cảm ơn anh đã cho em một mái nhà”Nam Cảnh Hành nắm lấy tay cô, “Sau này còn có con của chúng ta nữa. Có con trai, có con gái, còn có cháu nội, cháu ngoại nữa”___HẾT__