Hoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa…
Chương 804: 804: Trở Về
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… Toàn thân Vân Trân cứng đờ, không quay đầu lại.Đến lúc này, nàng vẫn không biết gì cả.Chỉ sợ, nàng đã bị người ta ám toán, mà đoàn xe hiện tại nàng đang có mặt chính là đội người xuất phát từ trại bệnh dịch đi tìm cái thôn trong truyền thuyết kia.Nhưng nàng không rõ, bản thân tại sao lại ở đây?Ký ức gần nhất của nàng còn dừng lại ở buổi sáng.Nàng từ bên ngoài trở về, vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện có chỗ không đúng.Trong phòng có thuốc mê.Nàng vội ngừng thở, che mũi lại, chạy ra khỏi phòng.Vân Trân cứng đờ thân mình, không có quay đầu lại.Nhưng nàng vừa mới rời khỏi, sau gáy liền tê rần, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh.Nàng nhớ mang máng trước khi ngất đi, nàng nhìn thấy đôi giày của một nữ nhân dưới làn váy màu xám.Cho nên người ám toán nàng là một nữ tử?Sẽ là ai đây?Rất rõ ràng, kẻ đứng sau nhân lúc nàng hôn mê, lén đưa nàng lên xe ngựa, chính là muốn mượn ôn dịch bên ngoài hại chết nàng.Thần không biết, quỷ không hay như thế.Cho dù Triệu Húc phát hiện, e rằng đã không còn kịp.Bên trại bệnh dịch bên kia chắc chắn có người quấy nhiễu, bố trí mê trận.!Mà hiện tại, trong hoàng cung.Liễu Trản Anh mặc một bộ đỏ tím đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn đình viện nơi xa.Đúng lúc này, có cung nữ vội vàng đi lên, thì thầm bên tai nàng ấy vài câu.Liễu Trản Anh nghe xong, cung mày vốn nhíu chặt cuối cùng cũng buông lỏng."Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Liễu Trản Anh phất tay.Cung nữ rời đi.Việc này không thể trách ta, không trách ta được.Là ngươi ép ta.Ta cũng hết cách.Chỉ trách ngươi, nếu lúc trước đã rời đi, vì sao còn trở về?Nếu ngươi không trở về, đã không xảy ra những việc này, ta cũng sẽ không ra tay với ngươi.Ngươi cứ an tâm đi đi.Kiếp sau đầu thai tốt.Còn về A Húc, ta đương nhiên sẽ chăm sóc thay ngươi.!Buổi chiều, Triệu Húc dẫn người từ bên ngoài trở về.Sáng sớm, hắn nhận được tin ở gần kinh thành, có kẻ muốn lợi dụng những người cảm nhiễm gây bất lợi cho phụ hoàng.Triệu Húc nhận được tin, lập tức cùng Liễu Minh Cẩn chạy tới đó.Nhưng khi tới đó, lại phát hiện tin tức có sai lầm.Chỗ đó tuy có người tụ tập, nhưng không phải làm thương lượng tạo phản, mà là một nhóm làm ăn buôn bán bị nhốt bên trong không ra được.Sau đó, hắn cùng Liễu Minh Cẩn dẫn theo người hỗ trợ xử lý, rồi rời đi.Gần tới Lạc Khê biệt viện, Liễu Minh Cẩn và Triệu Húc tách nhau ra.Trước khi đi, Liễu Minh Cẩn đột nhiên gọi hắn.Thấy hắn quay đầu, trong ánh mắt Liễu Minh Cẩn hiện lên một tia áy náy: "Không có gì, chú ý an toàn."Triệu Húc hơi sửng sốt, gật đầu.Mãi đến khi quay lại Lạc Khê biệt viện, cũng chính là trại bệnh dịch lúc này, hắn mới biết khi đó ánh mắt muốn nói lại thôi của Liễu Minh Cẩn có ý nghĩa gì.!Vân Trân đi theo đoàn xe đã được nửa ngày.Nửa ngày này, nàng từ kinh hoảng ban đầu dần bình tĩnh lại.Tuy không biết kẻ hại nàng là ai, nhưng hiện tại con đường nàng đang đi, đoàn xe ngoại trừ Vương thái y và học đồ của ông ta thì chỉ có ngự lâm quân.Nàng muốn đào tẩu, chỉ sợ không phải việc dễ dàng.Hơn nữa hiện giờ ngoại ô kinh thành bị ôn dịch hoành hành.Ở lại đoàn xe, ngược lại sẽ an toàn.Có điều, Vân Trân vẫn hơi lo lắng.Nàng không biết sau khi Triệu Húc biết chuyện này sẽ có phản ứng thế nào..
Toàn thân Vân Trân cứng đờ, không quay đầu lại.
Đến lúc này, nàng vẫn không biết gì cả.
Chỉ sợ, nàng đã bị người ta ám toán, mà đoàn xe hiện tại nàng đang có mặt chính là đội người xuất phát từ trại bệnh dịch đi tìm cái thôn trong truyền thuyết kia.
Nhưng nàng không rõ, bản thân tại sao lại ở đây?
Ký ức gần nhất của nàng còn dừng lại ở buổi sáng.
Nàng từ bên ngoài trở về, vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện có chỗ không đúng.
Trong phòng có thuốc mê.
Nàng vội ngừng thở, che mũi lại, chạy ra khỏi phòng.
Vân Trân cứng đờ thân mình, không có quay đầu lại.
Nhưng nàng vừa mới rời khỏi, sau gáy liền tê rần, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh.
Nàng nhớ mang máng trước khi ngất đi, nàng nhìn thấy đôi giày của một nữ nhân dưới làn váy màu xám.
Cho nên người ám toán nàng là một nữ tử?
Sẽ là ai đây?
Rất rõ ràng, kẻ đứng sau nhân lúc nàng hôn mê, lén đưa nàng lên xe ngựa, chính là muốn mượn ôn dịch bên ngoài hại chết nàng.
Thần không biết, quỷ không hay như thế.
Cho dù Triệu Húc phát hiện, e rằng đã không còn kịp.
Bên trại bệnh dịch bên kia chắc chắn có người quấy nhiễu, bố trí mê trận.
!
Mà hiện tại, trong hoàng cung.
Liễu Trản Anh mặc một bộ đỏ tím đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn đình viện nơi xa.
Đúng lúc này, có cung nữ vội vàng đi lên, thì thầm bên tai nàng ấy vài câu.
Liễu Trản Anh nghe xong, cung mày vốn nhíu chặt cuối cùng cũng buông lỏng.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.
" Liễu Trản Anh phất tay.
Cung nữ rời đi.
Việc này không thể trách ta, không trách ta được.
Là ngươi ép ta.
Ta cũng hết cách.
Chỉ trách ngươi, nếu lúc trước đã rời đi, vì sao còn trở về?
Nếu ngươi không trở về, đã không xảy ra những việc này, ta cũng sẽ không ra tay với ngươi.
Ngươi cứ an tâm đi đi.
Kiếp sau đầu thai tốt.
Còn về A Húc, ta đương nhiên sẽ chăm sóc thay ngươi.
!
Buổi chiều, Triệu Húc dẫn người từ bên ngoài trở về.
Sáng sớm, hắn nhận được tin ở gần kinh thành, có kẻ muốn lợi dụng những người cảm nhiễm gây bất lợi cho phụ hoàng.
Triệu Húc nhận được tin, lập tức cùng Liễu Minh Cẩn chạy tới đó.
Nhưng khi tới đó, lại phát hiện tin tức có sai lầm.
Chỗ đó tuy có người tụ tập, nhưng không phải làm thương lượng tạo phản, mà là một nhóm làm ăn buôn bán bị nhốt bên trong không ra được.
Sau đó, hắn cùng Liễu Minh Cẩn dẫn theo người hỗ trợ xử lý, rồi rời đi.
Gần tới Lạc Khê biệt viện, Liễu Minh Cẩn và Triệu Húc tách nhau ra.
Trước khi đi, Liễu Minh Cẩn đột nhiên gọi hắn.
Thấy hắn quay đầu, trong ánh mắt Liễu Minh Cẩn hiện lên một tia áy náy: "Không có gì, chú ý an toàn.
"
Triệu Húc hơi sửng sốt, gật đầu.
Mãi đến khi quay lại Lạc Khê biệt viện, cũng chính là trại bệnh dịch lúc này, hắn mới biết khi đó ánh mắt muốn nói lại thôi của Liễu Minh Cẩn có ý nghĩa gì.
!
Vân Trân đi theo đoàn xe đã được nửa ngày.
Nửa ngày này, nàng từ kinh hoảng ban đầu dần bình tĩnh lại.
Tuy không biết kẻ hại nàng là ai, nhưng hiện tại con đường nàng đang đi, đoàn xe ngoại trừ Vương thái y và học đồ của ông ta thì chỉ có ngự lâm quân.
Nàng muốn đào tẩu, chỉ sợ không phải việc dễ dàng.
Hơn nữa hiện giờ ngoại ô kinh thành bị ôn dịch hoành hành.
Ở lại đoàn xe, ngược lại sẽ an toàn.
Có điều, Vân Trân vẫn hơi lo lắng.
Nàng không biết sau khi Triệu Húc biết chuyện này sẽ có phản ứng thế nào.
.
Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… Toàn thân Vân Trân cứng đờ, không quay đầu lại.Đến lúc này, nàng vẫn không biết gì cả.Chỉ sợ, nàng đã bị người ta ám toán, mà đoàn xe hiện tại nàng đang có mặt chính là đội người xuất phát từ trại bệnh dịch đi tìm cái thôn trong truyền thuyết kia.Nhưng nàng không rõ, bản thân tại sao lại ở đây?Ký ức gần nhất của nàng còn dừng lại ở buổi sáng.Nàng từ bên ngoài trở về, vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện có chỗ không đúng.Trong phòng có thuốc mê.Nàng vội ngừng thở, che mũi lại, chạy ra khỏi phòng.Vân Trân cứng đờ thân mình, không có quay đầu lại.Nhưng nàng vừa mới rời khỏi, sau gáy liền tê rần, sau đó nàng hôn mê bất tỉnh.Nàng nhớ mang máng trước khi ngất đi, nàng nhìn thấy đôi giày của một nữ nhân dưới làn váy màu xám.Cho nên người ám toán nàng là một nữ tử?Sẽ là ai đây?Rất rõ ràng, kẻ đứng sau nhân lúc nàng hôn mê, lén đưa nàng lên xe ngựa, chính là muốn mượn ôn dịch bên ngoài hại chết nàng.Thần không biết, quỷ không hay như thế.Cho dù Triệu Húc phát hiện, e rằng đã không còn kịp.Bên trại bệnh dịch bên kia chắc chắn có người quấy nhiễu, bố trí mê trận.!Mà hiện tại, trong hoàng cung.Liễu Trản Anh mặc một bộ đỏ tím đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn đình viện nơi xa.Đúng lúc này, có cung nữ vội vàng đi lên, thì thầm bên tai nàng ấy vài câu.Liễu Trản Anh nghe xong, cung mày vốn nhíu chặt cuối cùng cũng buông lỏng."Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Liễu Trản Anh phất tay.Cung nữ rời đi.Việc này không thể trách ta, không trách ta được.Là ngươi ép ta.Ta cũng hết cách.Chỉ trách ngươi, nếu lúc trước đã rời đi, vì sao còn trở về?Nếu ngươi không trở về, đã không xảy ra những việc này, ta cũng sẽ không ra tay với ngươi.Ngươi cứ an tâm đi đi.Kiếp sau đầu thai tốt.Còn về A Húc, ta đương nhiên sẽ chăm sóc thay ngươi.!Buổi chiều, Triệu Húc dẫn người từ bên ngoài trở về.Sáng sớm, hắn nhận được tin ở gần kinh thành, có kẻ muốn lợi dụng những người cảm nhiễm gây bất lợi cho phụ hoàng.Triệu Húc nhận được tin, lập tức cùng Liễu Minh Cẩn chạy tới đó.Nhưng khi tới đó, lại phát hiện tin tức có sai lầm.Chỗ đó tuy có người tụ tập, nhưng không phải làm thương lượng tạo phản, mà là một nhóm làm ăn buôn bán bị nhốt bên trong không ra được.Sau đó, hắn cùng Liễu Minh Cẩn dẫn theo người hỗ trợ xử lý, rồi rời đi.Gần tới Lạc Khê biệt viện, Liễu Minh Cẩn và Triệu Húc tách nhau ra.Trước khi đi, Liễu Minh Cẩn đột nhiên gọi hắn.Thấy hắn quay đầu, trong ánh mắt Liễu Minh Cẩn hiện lên một tia áy náy: "Không có gì, chú ý an toàn."Triệu Húc hơi sửng sốt, gật đầu.Mãi đến khi quay lại Lạc Khê biệt viện, cũng chính là trại bệnh dịch lúc này, hắn mới biết khi đó ánh mắt muốn nói lại thôi của Liễu Minh Cẩn có ý nghĩa gì.!Vân Trân đi theo đoàn xe đã được nửa ngày.Nửa ngày này, nàng từ kinh hoảng ban đầu dần bình tĩnh lại.Tuy không biết kẻ hại nàng là ai, nhưng hiện tại con đường nàng đang đi, đoàn xe ngoại trừ Vương thái y và học đồ của ông ta thì chỉ có ngự lâm quân.Nàng muốn đào tẩu, chỉ sợ không phải việc dễ dàng.Hơn nữa hiện giờ ngoại ô kinh thành bị ôn dịch hoành hành.Ở lại đoàn xe, ngược lại sẽ an toàn.Có điều, Vân Trân vẫn hơi lo lắng.Nàng không biết sau khi Triệu Húc biết chuyện này sẽ có phản ứng thế nào..