Tác giả:

Hoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa…

Chương 1133: 1133: Đưa Tiễn

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… Hắn theo bản năng nhìn bụng Vân Trân, thái độ vô cùng nghiêm túc.Tốt nhất là nữ nhi.Nếu lại có một tiểu tử hỗn trướng tới, e rằng hắn sẽ điên mất....!Tuy rằng Vương Kỳ Lân không ở vương phủ, nhưng mỗi ngày đều tới ồn ào, hoặc là kéo Vân Trân ra ngoài chơi.Vừa lúc gần đây sự vụ ở Quán Châu nhiều lên, mỗi ngày Triệu Húc đều rất bận, không có bao nhiêu thời gian ở bên Vân Trân.Hắn lo một mình Vân Trân ở trong phủ sẽ buồn chán, nên đành cắn răng đồng ý.Có điều, hắn không dám bất cẩn.Dù Vân Trân đi đâu, ở trong phủ hay cùng Vương Kỳ Lân ra ngoài, hắn đều sẽ phái người đi theo.Sau khi biết Vân Trân mang thai, hắn cũng đã lệnh Ám Thất lần nữa trở về chiếu cố Vân Trân.Ám Thất là một trong số ám vệ được huấn luyện đặc biệt, dù là võ công hay đầu óc đều là một trong những người tốt nhất.Lòng trung thành của gã cũng không cần nghi ngờ.Cho nên có Ám Thất đi theo, Triệu Húc mới thoáng yên tâm....!Chuyện mấy ngày nay ở Tê Thư Trai và huynh đệ Vương gia tới thành Quán Châu, Triệu Húc biết không thể gạt phía Liễu Bạc Viện.Hắn vốn tưởng Liễu Trản Anh sẽ gây chuyện, nhưng kỳ lạ là Liễu Bạc Viện vô cùng an tĩnh.Nhưng càng an tĩnh, Triệu Húc càng bất an, giống như yên lặng trước bão táp....!"Sư phụ? Sư phụ?""Hả?""Người đang xem gì đây? Xem tập trung như vậy, gọi người ngươi cũng không có phản ứng!" Trên chợ, Vương Kỳ Lân kéo tay Vân Trân, hỏi."À, không có gì, chỉ hơi mất tập trung thôi." Vân Trân cúi đầu, xoa đầu nó."Không có gì vậy đi thôi.Chúng ta qua kia đi.Vương Quân Ngọc nói hôm nay trong thành có người biểu diễn xiếc ảo thuật, chúng ta mau qua xem." Nói rồi, Vương Kỳ Lân kéo Vân Trân rẽ vào một con đường khác.Vân Trân đi hai bước, quay đầu, lần nữa nhìn về vị trí kia.Vừa rồi người đứng trước sạp hoa hẳn là Chiến Sơn Hà.Trong tay Chiến Sơn Hà cầm một chậu hoa trắng, chính là nguyên hoa hôm ấy Nhạn Bắc mua trên đường về.Chiến Sơn Hà tới chợ bán nguyên hoa?Chắc là mua cho Liễu Trản Anh.Vân Trân không khỏi tò mò sao Chiến Sơn Hà lại thích Liễu Trản Anh.Dù hiện giờ Liễu Trản Anh đã gả cho Triệu Húc, hơn nữa còn sinh con cho hắn, gã vẫn có thể trước sau như một....!Lại qua hai ngày, Vương Quân Ngọc định đưa Vương Kỳ Lân về huyện Lương Khê.Ngày ly biệt, Vân Trân ngồi xe ngựa, được Triệu Húc bầu bạn, tiễn người tới cổng thành.Vương Kỳ Lân ôm nàng, khóc lóc thảm thiết.Nếu không phải Vương Kỳ Lân còn mặt mũi, có lẽ nó sẽ trực tiếp nằm xuống đất lăn lộn, đòi Vân Trân về cùng họ."Sư phụ, người thật sự không cùng chúng ta về huyện Lương Khê sao? Người không về, vậy ai dạy Lân Nhi y thuật đây? Đại phu ở y quán trăm người cũng không bằng một mình sư phụ..." Đây là lần thứ hai mươi tám Vương Kỳ Lân hỏi vấn đề này.Vân Trân đứng bên xe ngựa, cười nhìn nó."Quán Châu cách huyện Lương Khê không xa, nếu ngươi nhớ sư phụ, cứ xin mẫu thân ngươi an bài, phái người đưa ngươi tới đây.Nhớ kỹ, không được tùy hứng, một mình trốn ra ngoài, khiến mẫu thân và phụ thân ngươi lo lắng." Vân Trân dặn dò."Nhưng...""Nếu là y thuật, mấy ngày nay vi sư đã sửa sang sách y, giao cho Đại ca ngươi, bảo hắn để trên xe ngựa của ngươi.Ngươi thông minh như vậy, vi sư tin ngươi có thể tự đọc hiểu.Chỗ nào không hiểu, có thể thỉnh giáo đại phu ở y quán.Nếu đại phu cũng không hiểu thì nhớ lại, lần sau lúc tới Quán Châu có thể hỏi vi sư.".

Hắn theo bản năng nhìn bụng Vân Trân, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Tốt nhất là nữ nhi.

Nếu lại có một tiểu tử hỗn trướng tới, e rằng hắn sẽ điên mất.

...!

Tuy rằng Vương Kỳ Lân không ở vương phủ, nhưng mỗi ngày đều tới ồn ào, hoặc là kéo Vân Trân ra ngoài chơi.

Vừa lúc gần đây sự vụ ở Quán Châu nhiều lên, mỗi ngày Triệu Húc đều rất bận, không có bao nhiêu thời gian ở bên Vân Trân.

Hắn lo một mình Vân Trân ở trong phủ sẽ buồn chán, nên đành cắn răng đồng ý.

Có điều, hắn không dám bất cẩn.

Dù Vân Trân đi đâu, ở trong phủ hay cùng Vương Kỳ Lân ra ngoài, hắn đều sẽ phái người đi theo.

Sau khi biết Vân Trân mang thai, hắn cũng đã lệnh Ám Thất lần nữa trở về chiếu cố Vân Trân.

Ám Thất là một trong số ám vệ được huấn luyện đặc biệt, dù là võ công hay đầu óc đều là một trong những người tốt nhất.

Lòng trung thành của gã cũng không cần nghi ngờ.

Cho nên có Ám Thất đi theo, Triệu Húc mới thoáng yên tâm.

...!

Chuyện mấy ngày nay ở Tê Thư Trai và huynh đệ Vương gia tới thành Quán Châu, Triệu Húc biết không thể gạt phía Liễu Bạc Viện.

Hắn vốn tưởng Liễu Trản Anh sẽ gây chuyện, nhưng kỳ lạ là Liễu Bạc Viện vô cùng an tĩnh.

Nhưng càng an tĩnh, Triệu Húc càng bất an, giống như yên lặng trước bão táp.

...!

"Sư phụ? Sư phụ?"

"Hả?"

"Người đang xem gì đây? Xem tập trung như vậy, gọi người ngươi cũng không có phản ứng!" Trên chợ, Vương Kỳ Lân kéo tay Vân Trân, hỏi.

"À, không có gì, chỉ hơi mất tập trung thôi." Vân Trân cúi đầu, xoa đầu nó.

"Không có gì vậy đi thôi.

Chúng ta qua kia đi.

Vương Quân Ngọc nói hôm nay trong thành có người biểu diễn xiếc ảo thuật, chúng ta mau qua xem." Nói rồi, Vương Kỳ Lân kéo Vân Trân rẽ vào một con đường khác.

Vân Trân đi hai bước, quay đầu, lần nữa nhìn về vị trí kia.

Vừa rồi người đứng trước sạp hoa hẳn là Chiến Sơn Hà.

Trong tay Chiến Sơn Hà cầm một chậu hoa trắng, chính là nguyên hoa hôm ấy Nhạn Bắc mua trên đường về.

Chiến Sơn Hà tới chợ bán nguyên hoa?

Chắc là mua cho Liễu Trản Anh.

Vân Trân không khỏi tò mò sao Chiến Sơn Hà lại thích Liễu Trản Anh.

Dù hiện giờ Liễu Trản Anh đã gả cho Triệu Húc, hơn nữa còn sinh con cho hắn, gã vẫn có thể trước sau như một.

...!

Lại qua hai ngày, Vương Quân Ngọc định đưa Vương Kỳ Lân về huyện Lương Khê.

Ngày ly biệt, Vân Trân ngồi xe ngựa, được Triệu Húc bầu bạn, tiễn người tới cổng thành.

Vương Kỳ Lân ôm nàng, khóc lóc thảm thiết.

Nếu không phải Vương Kỳ Lân còn mặt mũi, có lẽ nó sẽ trực tiếp nằm xuống đất lăn lộn, đòi Vân Trân về cùng họ.

"Sư phụ, người thật sự không cùng chúng ta về huyện Lương Khê sao? Người không về, vậy ai dạy Lân Nhi y thuật đây? Đại phu ở y quán trăm người cũng không bằng một mình sư phụ..." Đây là lần thứ hai mươi tám Vương Kỳ Lân hỏi vấn đề này.

Vân Trân đứng bên xe ngựa, cười nhìn nó.

"Quán Châu cách huyện Lương Khê không xa, nếu ngươi nhớ sư phụ, cứ xin mẫu thân ngươi an bài, phái người đưa ngươi tới đây.

Nhớ kỹ, không được tùy hứng, một mình trốn ra ngoài, khiến mẫu thân và phụ thân ngươi lo lắng." Vân Trân dặn dò.

"Nhưng..."

"Nếu là y thuật, mấy ngày nay vi sư đã sửa sang sách y, giao cho Đại ca ngươi, bảo hắn để trên xe ngựa của ngươi.

Ngươi thông minh như vậy, vi sư tin ngươi có thể tự đọc hiểu.

Chỗ nào không hiểu, có thể thỉnh giáo đại phu ở y quán.

Nếu đại phu cũng không hiểu thì nhớ lại, lần sau lúc tới Quán Châu có thể hỏi vi sư.".

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… Hắn theo bản năng nhìn bụng Vân Trân, thái độ vô cùng nghiêm túc.Tốt nhất là nữ nhi.Nếu lại có một tiểu tử hỗn trướng tới, e rằng hắn sẽ điên mất....!Tuy rằng Vương Kỳ Lân không ở vương phủ, nhưng mỗi ngày đều tới ồn ào, hoặc là kéo Vân Trân ra ngoài chơi.Vừa lúc gần đây sự vụ ở Quán Châu nhiều lên, mỗi ngày Triệu Húc đều rất bận, không có bao nhiêu thời gian ở bên Vân Trân.Hắn lo một mình Vân Trân ở trong phủ sẽ buồn chán, nên đành cắn răng đồng ý.Có điều, hắn không dám bất cẩn.Dù Vân Trân đi đâu, ở trong phủ hay cùng Vương Kỳ Lân ra ngoài, hắn đều sẽ phái người đi theo.Sau khi biết Vân Trân mang thai, hắn cũng đã lệnh Ám Thất lần nữa trở về chiếu cố Vân Trân.Ám Thất là một trong số ám vệ được huấn luyện đặc biệt, dù là võ công hay đầu óc đều là một trong những người tốt nhất.Lòng trung thành của gã cũng không cần nghi ngờ.Cho nên có Ám Thất đi theo, Triệu Húc mới thoáng yên tâm....!Chuyện mấy ngày nay ở Tê Thư Trai và huynh đệ Vương gia tới thành Quán Châu, Triệu Húc biết không thể gạt phía Liễu Bạc Viện.Hắn vốn tưởng Liễu Trản Anh sẽ gây chuyện, nhưng kỳ lạ là Liễu Bạc Viện vô cùng an tĩnh.Nhưng càng an tĩnh, Triệu Húc càng bất an, giống như yên lặng trước bão táp....!"Sư phụ? Sư phụ?""Hả?""Người đang xem gì đây? Xem tập trung như vậy, gọi người ngươi cũng không có phản ứng!" Trên chợ, Vương Kỳ Lân kéo tay Vân Trân, hỏi."À, không có gì, chỉ hơi mất tập trung thôi." Vân Trân cúi đầu, xoa đầu nó."Không có gì vậy đi thôi.Chúng ta qua kia đi.Vương Quân Ngọc nói hôm nay trong thành có người biểu diễn xiếc ảo thuật, chúng ta mau qua xem." Nói rồi, Vương Kỳ Lân kéo Vân Trân rẽ vào một con đường khác.Vân Trân đi hai bước, quay đầu, lần nữa nhìn về vị trí kia.Vừa rồi người đứng trước sạp hoa hẳn là Chiến Sơn Hà.Trong tay Chiến Sơn Hà cầm một chậu hoa trắng, chính là nguyên hoa hôm ấy Nhạn Bắc mua trên đường về.Chiến Sơn Hà tới chợ bán nguyên hoa?Chắc là mua cho Liễu Trản Anh.Vân Trân không khỏi tò mò sao Chiến Sơn Hà lại thích Liễu Trản Anh.Dù hiện giờ Liễu Trản Anh đã gả cho Triệu Húc, hơn nữa còn sinh con cho hắn, gã vẫn có thể trước sau như một....!Lại qua hai ngày, Vương Quân Ngọc định đưa Vương Kỳ Lân về huyện Lương Khê.Ngày ly biệt, Vân Trân ngồi xe ngựa, được Triệu Húc bầu bạn, tiễn người tới cổng thành.Vương Kỳ Lân ôm nàng, khóc lóc thảm thiết.Nếu không phải Vương Kỳ Lân còn mặt mũi, có lẽ nó sẽ trực tiếp nằm xuống đất lăn lộn, đòi Vân Trân về cùng họ."Sư phụ, người thật sự không cùng chúng ta về huyện Lương Khê sao? Người không về, vậy ai dạy Lân Nhi y thuật đây? Đại phu ở y quán trăm người cũng không bằng một mình sư phụ..." Đây là lần thứ hai mươi tám Vương Kỳ Lân hỏi vấn đề này.Vân Trân đứng bên xe ngựa, cười nhìn nó."Quán Châu cách huyện Lương Khê không xa, nếu ngươi nhớ sư phụ, cứ xin mẫu thân ngươi an bài, phái người đưa ngươi tới đây.Nhớ kỹ, không được tùy hứng, một mình trốn ra ngoài, khiến mẫu thân và phụ thân ngươi lo lắng." Vân Trân dặn dò."Nhưng...""Nếu là y thuật, mấy ngày nay vi sư đã sửa sang sách y, giao cho Đại ca ngươi, bảo hắn để trên xe ngựa của ngươi.Ngươi thông minh như vậy, vi sư tin ngươi có thể tự đọc hiểu.Chỗ nào không hiểu, có thể thỉnh giáo đại phu ở y quán.Nếu đại phu cũng không hiểu thì nhớ lại, lần sau lúc tới Quán Châu có thể hỏi vi sư.".

Chương 1133: 1133: Đưa Tiễn