Tác giả:

Hoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa…

Chương 1711: 1711: Mục Đích Thật Sự

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… "Đa tạ lão bản." Vân Trân cảm tạ chưởng quầy, cáo từ...."Công việc" của Triệu Húc khẳng định không đơn giản như vẻ bề ngoài.Vân Trân biết Triệu Húc tới đây không phải vì "việc làm".Mấy ngày nay hắn tới tới lui lui trên trấn, quan sát tiểu thương hai bên đường, mọi người trên cơ bản đều biết có người từ nơi khác tới đang tìm việc.Trong mắt người ngoài, Triệu Húc đang gấp gáp kiếm tiền.Nhưng Vân Trân lại mơ hồ cảm thấy hắn đang mượn chuyện "tìm việc làm" để truyền tin cho ai đó."Tìm việc làm" chính là tín hiệu cho bên kia.Rất nhanh, sẽ có người liên lạc với hắn.Vân Trân tới ngoài trấn.Thật ra nàng không dám chắc bản thân rốt cuộc có nên tiếp tục đi theo hay không.Dù hiện tại Triệu Húc đã tìm được hay chưa, nhưng hiển nhiên hắn đã có manh mối.Kế tiếp, hắn có chuyện phải làm, mà Vân Trân còn đi theo cũng thành dư thừa.Nghĩ vậy, Vân Trân không khỏi đi chậm lại.Thật ra nhìn kỹ, trấn nhỏ này hình như cũng rất tốt.Cứ tạm thời ở lại, chờ chiến sự kết thúc lại tính tiếp....Bên này, Triệu Húc vội vàng theo người ta vào núi.Người tới đón hắn cũng không biết thân phận thật sự của hắn, chỉ là phụng lệnh cấp trên tới trấn nhỏ đón người.Tín vật và ám hiệu đều đúng, gã lập tức đưa người lên núi.Đi khoảng hai canh giờ, người dẫn đường phía trước mới dừng lại.Đó là một sơn trại giấu mình trong núi.Dùng cách nói dân gian để hình dung, đây là hang ổ của thổ phỉ.Nhưng hiện tại trong hang ổ này không phải thổ phỉ, mà là quân đội triều đình để lại Nam Hoang.Triệu Húc ở đại sảnh gặp được tướng quân thống lĩnh quân đội này - Liễu Minh Cẩn."Bệ hạ." Khi trong đại sảnh chỉ còn lại Liễu Minh Cẩn và Triệu Húc, Liễu Minh Cẩn liền quỳ một gối trước mặt Triệu Húc."Minh Cẩn, ngươi đứng lên đi." Triệu Húc duỗi tay.Liễu Minh Cẩn đứng dậy."Bệ hạ, thần và năm vạn viện binh ở sơn trại này cuối cùng cũng chờ được bệ hạ." Liễu Minh Cẩn nói."Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Triệu Húc hỏi.Toàn bộ sự việc còn phải kể từ mấy tháng trước, viện binh triều đình phái tới Nam Hoang bại trận.Thống soái viện quân tuy có hơi cố chấp, nhưng cũng là đại tướng có kinh nghiệm.Bằng không, Triệu Húc đã không phái ông ta làm thống soái viện quân lần này.Nhưng sau khi tới Nam hoang, viện quên liên tiếp bại lui.Thậm chí đại tướng kia trực tiếp chết trên chiến trường, dẫn tới cục diện không thể vãn hồi lúc sau.Kế tiếp là Triệu Húc ngự giá thân chinh.Triệu Húc tới Nam Hoang không lâu, hắn mơ hồ đoán được chiến bại trước đó chỉ sợ không đơn giản như vẻ ngoài.Chẳng qua khi ấy hắn chỉ phỏng đoán, không dám xác định.Trước đây không lâu, ám vệ đột nhiên đưa tới một phong mật báo.Mật báo đến từ trung tâm Nam Hoang.Người viết là Liễu Minh Cẩn.Thời điểm viện quân xuất chinh, Liễu Minh Cẩn cũng là tướng lĩnh đi theo.Thời điểm thống soái chết trận, Liễu Minh Cẩn và người của hắn đang ở nơi khác, không có cách nào cứu viện.Tin tức trong mật thư Liễu Minh Cẩn viết chứng minh suy đoán của Triệu Húc..

"Đa tạ lão bản." Vân Trân cảm tạ chưởng quầy, cáo từ.

...

"Công việc" của Triệu Húc khẳng định không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Vân Trân biết Triệu Húc tới đây không phải vì "việc làm".

Mấy ngày nay hắn tới tới lui lui trên trấn, quan sát tiểu thương hai bên đường, mọi người trên cơ bản đều biết có người từ nơi khác tới đang tìm việc.

Trong mắt người ngoài, Triệu Húc đang gấp gáp kiếm tiền.

Nhưng Vân Trân lại mơ hồ cảm thấy hắn đang mượn chuyện "tìm việc làm" để truyền tin cho ai đó.

"Tìm việc làm" chính là tín hiệu cho bên kia.

Rất nhanh, sẽ có người liên lạc với hắn.

Vân Trân tới ngoài trấn.

Thật ra nàng không dám chắc bản thân rốt cuộc có nên tiếp tục đi theo hay không.

Dù hiện tại Triệu Húc đã tìm được hay chưa, nhưng hiển nhiên hắn đã có manh mối.

Kế tiếp, hắn có chuyện phải làm, mà Vân Trân còn đi theo cũng thành dư thừa.

Nghĩ vậy, Vân Trân không khỏi đi chậm lại.

Thật ra nhìn kỹ, trấn nhỏ này hình như cũng rất tốt.

Cứ tạm thời ở lại, chờ chiến sự kết thúc lại tính tiếp.

...

Bên này, Triệu Húc vội vàng theo người ta vào núi.

Người tới đón hắn cũng không biết thân phận thật sự của hắn, chỉ là phụng lệnh cấp trên tới trấn nhỏ đón người.

Tín vật và ám hiệu đều đúng, gã lập tức đưa người lên núi.

Đi khoảng hai canh giờ, người dẫn đường phía trước mới dừng lại.

Đó là một sơn trại giấu mình trong núi.

Dùng cách nói dân gian để hình dung, đây là hang ổ của thổ phỉ.

Nhưng hiện tại trong hang ổ này không phải thổ phỉ, mà là quân đội triều đình để lại Nam Hoang.

Triệu Húc ở đại sảnh gặp được tướng quân thống lĩnh quân đội này - Liễu Minh Cẩn.

"Bệ hạ." Khi trong đại sảnh chỉ còn lại Liễu Minh Cẩn và Triệu Húc, Liễu Minh Cẩn liền quỳ một gối trước mặt Triệu Húc.

"Minh Cẩn, ngươi đứng lên đi." Triệu Húc duỗi tay.

Liễu Minh Cẩn đứng dậy.

"Bệ hạ, thần và năm vạn viện binh ở sơn trại này cuối cùng cũng chờ được bệ hạ." Liễu Minh Cẩn nói.

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Triệu Húc hỏi.

Toàn bộ sự việc còn phải kể từ mấy tháng trước, viện binh triều đình phái tới Nam Hoang bại trận.

Thống soái viện quân tuy có hơi cố chấp, nhưng cũng là đại tướng có kinh nghiệm.

Bằng không, Triệu Húc đã không phái ông ta làm thống soái viện quân lần này.

Nhưng sau khi tới Nam hoang, viện quên liên tiếp bại lui.

Thậm chí đại tướng kia trực tiếp chết trên chiến trường, dẫn tới cục diện không thể vãn hồi lúc sau.

Kế tiếp là Triệu Húc ngự giá thân chinh.

Triệu Húc tới Nam Hoang không lâu, hắn mơ hồ đoán được chiến bại trước đó chỉ sợ không đơn giản như vẻ ngoài.

Chẳng qua khi ấy hắn chỉ phỏng đoán, không dám xác định.

Trước đây không lâu, ám vệ đột nhiên đưa tới một phong mật báo.

Mật báo đến từ trung tâm Nam Hoang.

Người viết là Liễu Minh Cẩn.

Thời điểm viện quân xuất chinh, Liễu Minh Cẩn cũng là tướng lĩnh đi theo.

Thời điểm thống soái chết trận, Liễu Minh Cẩn và người của hắn đang ở nơi khác, không có cách nào cứu viện.

Tin tức trong mật thư Liễu Minh Cẩn viết chứng minh suy đoán của Triệu Húc..

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… "Đa tạ lão bản." Vân Trân cảm tạ chưởng quầy, cáo từ...."Công việc" của Triệu Húc khẳng định không đơn giản như vẻ bề ngoài.Vân Trân biết Triệu Húc tới đây không phải vì "việc làm".Mấy ngày nay hắn tới tới lui lui trên trấn, quan sát tiểu thương hai bên đường, mọi người trên cơ bản đều biết có người từ nơi khác tới đang tìm việc.Trong mắt người ngoài, Triệu Húc đang gấp gáp kiếm tiền.Nhưng Vân Trân lại mơ hồ cảm thấy hắn đang mượn chuyện "tìm việc làm" để truyền tin cho ai đó."Tìm việc làm" chính là tín hiệu cho bên kia.Rất nhanh, sẽ có người liên lạc với hắn.Vân Trân tới ngoài trấn.Thật ra nàng không dám chắc bản thân rốt cuộc có nên tiếp tục đi theo hay không.Dù hiện tại Triệu Húc đã tìm được hay chưa, nhưng hiển nhiên hắn đã có manh mối.Kế tiếp, hắn có chuyện phải làm, mà Vân Trân còn đi theo cũng thành dư thừa.Nghĩ vậy, Vân Trân không khỏi đi chậm lại.Thật ra nhìn kỹ, trấn nhỏ này hình như cũng rất tốt.Cứ tạm thời ở lại, chờ chiến sự kết thúc lại tính tiếp....Bên này, Triệu Húc vội vàng theo người ta vào núi.Người tới đón hắn cũng không biết thân phận thật sự của hắn, chỉ là phụng lệnh cấp trên tới trấn nhỏ đón người.Tín vật và ám hiệu đều đúng, gã lập tức đưa người lên núi.Đi khoảng hai canh giờ, người dẫn đường phía trước mới dừng lại.Đó là một sơn trại giấu mình trong núi.Dùng cách nói dân gian để hình dung, đây là hang ổ của thổ phỉ.Nhưng hiện tại trong hang ổ này không phải thổ phỉ, mà là quân đội triều đình để lại Nam Hoang.Triệu Húc ở đại sảnh gặp được tướng quân thống lĩnh quân đội này - Liễu Minh Cẩn."Bệ hạ." Khi trong đại sảnh chỉ còn lại Liễu Minh Cẩn và Triệu Húc, Liễu Minh Cẩn liền quỳ một gối trước mặt Triệu Húc."Minh Cẩn, ngươi đứng lên đi." Triệu Húc duỗi tay.Liễu Minh Cẩn đứng dậy."Bệ hạ, thần và năm vạn viện binh ở sơn trại này cuối cùng cũng chờ được bệ hạ." Liễu Minh Cẩn nói."Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Triệu Húc hỏi.Toàn bộ sự việc còn phải kể từ mấy tháng trước, viện binh triều đình phái tới Nam Hoang bại trận.Thống soái viện quân tuy có hơi cố chấp, nhưng cũng là đại tướng có kinh nghiệm.Bằng không, Triệu Húc đã không phái ông ta làm thống soái viện quân lần này.Nhưng sau khi tới Nam hoang, viện quên liên tiếp bại lui.Thậm chí đại tướng kia trực tiếp chết trên chiến trường, dẫn tới cục diện không thể vãn hồi lúc sau.Kế tiếp là Triệu Húc ngự giá thân chinh.Triệu Húc tới Nam Hoang không lâu, hắn mơ hồ đoán được chiến bại trước đó chỉ sợ không đơn giản như vẻ ngoài.Chẳng qua khi ấy hắn chỉ phỏng đoán, không dám xác định.Trước đây không lâu, ám vệ đột nhiên đưa tới một phong mật báo.Mật báo đến từ trung tâm Nam Hoang.Người viết là Liễu Minh Cẩn.Thời điểm viện quân xuất chinh, Liễu Minh Cẩn cũng là tướng lĩnh đi theo.Thời điểm thống soái chết trận, Liễu Minh Cẩn và người của hắn đang ở nơi khác, không có cách nào cứu viện.Tin tức trong mật thư Liễu Minh Cẩn viết chứng minh suy đoán của Triệu Húc..

Chương 1711: 1711: Mục Đích Thật Sự