Tác giả:

Hoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa…

Chương 1721: 1721: Gặp Lại Cố Nhân

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… Huống chi đến cuối cùng, nhẫn ban chỉ kia không giúp được gì cho Triệu Húc.Lúc này, Vân Trân mới thật sự ý thức được rằng Triệu Húc của hiện tại đã không còn là Triệu Húc của bốn năm trước.Triệu Húc của hiện tại thật ra đã không cần nàng hỗ trợ cũng có thể làm rất tốt.Mà nàng vẫn nên an tĩnh rời đi, biến mất khỏi cuộc sống sau này của hắn như vậy....Qua nửa tháng, lại có tin tức mới truyền đến trấn nhỏ.Người Cổ Tát đầu hàng.Cổ Tát Cưu bị bắt.Chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc.Nam Hoang được thái bình.Sau khi nghe tin này, Vân Trân liền biết, nàng nên đi rồi.Nếu bên ngoài hiện giờ đã thái bình, vậy nàng nên rời khỏi đây, lần nữa tìm điểm dừng chân mới.Có lẽ nàng sẽ về Tây Năm gặp bằng hữu cũ ở đó.Có lẽ nàng sẽ lang thang không có mục tiêu, nói không chừng còn có thể gặp được sư phụ.Bốn năm trước, trước khi lên đảo, nàng có viết cho sư phụ một phong thư.Trong thư, nàng không nói mình đi đâu, chỉ báo bình an, để lão nhân gia không lo lắng.Sau này, nàng hoàn toàn mất liên lạc với sư phụ.Sau khi rời khỏi đảo, nàng lại tới Nhung, rồi tới Nam Hoang.Đam Mỹ SắcCũng không biết mấy năm nay sư phụ thế nào.Nếu có thể gặp lại cũng tốt....Vân Trân lặng lẽ lên kế hoạch.Nhưng tất cả kế hoạch của nàng ngay ngày nàng định rời đi bị một người đột nhiên đến phá hỏng.Đó là một người vốn không nên xuất hiện ở đây.Nhưng cố tình, hắn lại xuất hiện, hơn nữa còn đứng trước mặt Vân Trân.Vân Trân ngơ ngác nhìn Triệu Húc bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình.Triệu Húc cũng nhìn nàng.Tuy khoảng thời gian trước Vân Trân luôn đi theo sau hắn.Nhưng khi đó vì không cho Triệu Húc phát hiện, nàng đều đi theo từ xa, không giống hiện tại gần gũi nhìn nhau, nhìn rõ đối phương như vậy, ngay cả mỗi chi tiết trên mặt đối phương đều có thể thấy rõ.Cảm giác này rất hư ảo, như cảnh trong mơ, chỉ cần lên tiếng, mộng sẽ tỉnh lại.Nhưng Vân Trân biết đây không phải mơ.Bởi vì nàng sẽ không có giấc mơ như vậy.Thời gian bốn năm đã làm Triệu Húc thay đổi rất nhiều, dù là khí chất hay dung mạo đều có sự thay đổi.Nhưng Vân Trân biết, đây là Triệu Húc.Triệu Húc thật sự đang đứng trước mặt nàng.Nhất thời, nàng quên mất phản ứng lại, quên nên dùng thái độ gì đối mặt với hắn.Dù sao giữa họ đã có khoảng cách bốn năm.Từ lúc biết nhau, bọn họ chưa từng chia xa thời gian dài như vậy.Mà cố tình, bốn năm nay với Triệu Húc lại là thời gian thay đổi nhiều nhất.Vân Trân nhìn hắn, quên cả nói chuyện.Nàng không biết bản thân nên dùng thái độ của người xa lạ đối mặt với hắn; hay như bằng hữu gặp lại, làm bộ vui vẻ; hoặc là tiếp tục nói những lời tuyệt tình như bốn năm trước ở khách đ**m kia...Có điều, Triệu Húc hình như bình tĩnh hơn nàng tưởng tượng.Trong lúc nàng còn ngây ngốc, Triệu Húc lấy ra một túi tiền, từ bên trong lấy ra một cái nhẫn ban chỉ đưa cho Vân Trân."Tại sao lại đưa nó cho ta?" Triệu Húc giơ nhẫn ban chỉ trước mặt Vân Trân.Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, bình tĩnh hỏi..

Huống chi đến cuối cùng, nhẫn ban chỉ kia không giúp được gì cho Triệu Húc.

Lúc này, Vân Trân mới thật sự ý thức được rằng Triệu Húc của hiện tại đã không còn là Triệu Húc của bốn năm trước.

Triệu Húc của hiện tại thật ra đã không cần nàng hỗ trợ cũng có thể làm rất tốt.

Mà nàng vẫn nên an tĩnh rời đi, biến mất khỏi cuộc sống sau này của hắn như vậy.

...

Qua nửa tháng, lại có tin tức mới truyền đến trấn nhỏ.

Người Cổ Tát đầu hàng.

Cổ Tát Cưu bị bắt.

Chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc.

Nam Hoang được thái bình.

Sau khi nghe tin này, Vân Trân liền biết, nàng nên đi rồi.

Nếu bên ngoài hiện giờ đã thái bình, vậy nàng nên rời khỏi đây, lần nữa tìm điểm dừng chân mới.

Có lẽ nàng sẽ về Tây Năm gặp bằng hữu cũ ở đó.

Có lẽ nàng sẽ lang thang không có mục tiêu, nói không chừng còn có thể gặp được sư phụ.

Bốn năm trước, trước khi lên đảo, nàng có viết cho sư phụ một phong thư.

Trong thư, nàng không nói mình đi đâu, chỉ báo bình an, để lão nhân gia không lo lắng.

Sau này, nàng hoàn toàn mất liên lạc với sư phụ.

Sau khi rời khỏi đảo, nàng lại tới Nhung, rồi tới Nam Hoang.

Đam Mỹ Sắc

Cũng không biết mấy năm nay sư phụ thế nào.

Nếu có thể gặp lại cũng tốt.

...

Vân Trân lặng lẽ lên kế hoạch.

Nhưng tất cả kế hoạch của nàng ngay ngày nàng định rời đi bị một người đột nhiên đến phá hỏng.

Đó là một người vốn không nên xuất hiện ở đây.

Nhưng cố tình, hắn lại xuất hiện, hơn nữa còn đứng trước mặt Vân Trân.

Vân Trân ngơ ngác nhìn Triệu Húc bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình.

Triệu Húc cũng nhìn nàng.

Tuy khoảng thời gian trước Vân Trân luôn đi theo sau hắn.

Nhưng khi đó vì không cho Triệu Húc phát hiện, nàng đều đi theo từ xa, không giống hiện tại gần gũi nhìn nhau, nhìn rõ đối phương như vậy, ngay cả mỗi chi tiết trên mặt đối phương đều có thể thấy rõ.

Cảm giác này rất hư ảo, như cảnh trong mơ, chỉ cần lên tiếng, mộng sẽ tỉnh lại.

Nhưng Vân Trân biết đây không phải mơ.

Bởi vì nàng sẽ không có giấc mơ như vậy.

Thời gian bốn năm đã làm Triệu Húc thay đổi rất nhiều, dù là khí chất hay dung mạo đều có sự thay đổi.

Nhưng Vân Trân biết, đây là Triệu Húc.

Triệu Húc thật sự đang đứng trước mặt nàng.

Nhất thời, nàng quên mất phản ứng lại, quên nên dùng thái độ gì đối mặt với hắn.

Dù sao giữa họ đã có khoảng cách bốn năm.

Từ lúc biết nhau, bọn họ chưa từng chia xa thời gian dài như vậy.

Mà cố tình, bốn năm nay với Triệu Húc lại là thời gian thay đổi nhiều nhất.

Vân Trân nhìn hắn, quên cả nói chuyện.

Nàng không biết bản thân nên dùng thái độ của người xa lạ đối mặt với hắn; hay như bằng hữu gặp lại, làm bộ vui vẻ; hoặc là tiếp tục nói những lời tuyệt tình như bốn năm trước ở khách đ**m kia...

Có điều, Triệu Húc hình như bình tĩnh hơn nàng tưởng tượng.

Trong lúc nàng còn ngây ngốc, Triệu Húc lấy ra một túi tiền, từ bên trong lấy ra một cái nhẫn ban chỉ đưa cho Vân Trân.

"Tại sao lại đưa nó cho ta?" Triệu Húc giơ nhẫn ban chỉ trước mặt Vân Trân.

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, bình tĩnh hỏi..

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… Huống chi đến cuối cùng, nhẫn ban chỉ kia không giúp được gì cho Triệu Húc.Lúc này, Vân Trân mới thật sự ý thức được rằng Triệu Húc của hiện tại đã không còn là Triệu Húc của bốn năm trước.Triệu Húc của hiện tại thật ra đã không cần nàng hỗ trợ cũng có thể làm rất tốt.Mà nàng vẫn nên an tĩnh rời đi, biến mất khỏi cuộc sống sau này của hắn như vậy....Qua nửa tháng, lại có tin tức mới truyền đến trấn nhỏ.Người Cổ Tát đầu hàng.Cổ Tát Cưu bị bắt.Chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc.Nam Hoang được thái bình.Sau khi nghe tin này, Vân Trân liền biết, nàng nên đi rồi.Nếu bên ngoài hiện giờ đã thái bình, vậy nàng nên rời khỏi đây, lần nữa tìm điểm dừng chân mới.Có lẽ nàng sẽ về Tây Năm gặp bằng hữu cũ ở đó.Có lẽ nàng sẽ lang thang không có mục tiêu, nói không chừng còn có thể gặp được sư phụ.Bốn năm trước, trước khi lên đảo, nàng có viết cho sư phụ một phong thư.Trong thư, nàng không nói mình đi đâu, chỉ báo bình an, để lão nhân gia không lo lắng.Sau này, nàng hoàn toàn mất liên lạc với sư phụ.Sau khi rời khỏi đảo, nàng lại tới Nhung, rồi tới Nam Hoang.Đam Mỹ SắcCũng không biết mấy năm nay sư phụ thế nào.Nếu có thể gặp lại cũng tốt....Vân Trân lặng lẽ lên kế hoạch.Nhưng tất cả kế hoạch của nàng ngay ngày nàng định rời đi bị một người đột nhiên đến phá hỏng.Đó là một người vốn không nên xuất hiện ở đây.Nhưng cố tình, hắn lại xuất hiện, hơn nữa còn đứng trước mặt Vân Trân.Vân Trân ngơ ngác nhìn Triệu Húc bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình.Triệu Húc cũng nhìn nàng.Tuy khoảng thời gian trước Vân Trân luôn đi theo sau hắn.Nhưng khi đó vì không cho Triệu Húc phát hiện, nàng đều đi theo từ xa, không giống hiện tại gần gũi nhìn nhau, nhìn rõ đối phương như vậy, ngay cả mỗi chi tiết trên mặt đối phương đều có thể thấy rõ.Cảm giác này rất hư ảo, như cảnh trong mơ, chỉ cần lên tiếng, mộng sẽ tỉnh lại.Nhưng Vân Trân biết đây không phải mơ.Bởi vì nàng sẽ không có giấc mơ như vậy.Thời gian bốn năm đã làm Triệu Húc thay đổi rất nhiều, dù là khí chất hay dung mạo đều có sự thay đổi.Nhưng Vân Trân biết, đây là Triệu Húc.Triệu Húc thật sự đang đứng trước mặt nàng.Nhất thời, nàng quên mất phản ứng lại, quên nên dùng thái độ gì đối mặt với hắn.Dù sao giữa họ đã có khoảng cách bốn năm.Từ lúc biết nhau, bọn họ chưa từng chia xa thời gian dài như vậy.Mà cố tình, bốn năm nay với Triệu Húc lại là thời gian thay đổi nhiều nhất.Vân Trân nhìn hắn, quên cả nói chuyện.Nàng không biết bản thân nên dùng thái độ của người xa lạ đối mặt với hắn; hay như bằng hữu gặp lại, làm bộ vui vẻ; hoặc là tiếp tục nói những lời tuyệt tình như bốn năm trước ở khách đ**m kia...Có điều, Triệu Húc hình như bình tĩnh hơn nàng tưởng tượng.Trong lúc nàng còn ngây ngốc, Triệu Húc lấy ra một túi tiền, từ bên trong lấy ra một cái nhẫn ban chỉ đưa cho Vân Trân."Tại sao lại đưa nó cho ta?" Triệu Húc giơ nhẫn ban chỉ trước mặt Vân Trân.Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, bình tĩnh hỏi..

Chương 1721: 1721: Gặp Lại Cố Nhân