Tác giả:

Hoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa…

Chương 1813: 1813: Nguyên Nhân

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… "Hừ!" Triệu Húc hừ lạnh một tiếng.Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía phòng của Vân Trân, trong đầu bỗng nghĩ tới đai lưng phát hiện trong gối đầu của nàng.Đầu tiên là gối đầu đến từ Tái Bắc có giấu đai lưng của nam nhân, hiện tại lại là bạch nguyên hoa.Trân Nhi, nàng rốt cuộc có ý gì?Chẳng lẽ trong lòng nàng còn nhớ thương y sao?Mấy năm rời đi, nàng đã trải qua những gì?Chẳng lẽ trẫm thật sự không thể sao?Sau một lát, Triệu Húc phất tay áo bỏ đi.Mãi đến buổi chiều, khi Vân Trân tỉnh lại, mới biết giữa trưa Triệu Húc đã tới Tê Phượng Cung."Ngươi nói bệ hạ tới chỗ trồng bạch nguyên hoa kia thì dừng lại, sau đó bỏ đi?" Vân Trân ngồi trước bàn trang điểm, phía sau, Thanh Hà giúp nàng bối tóc."Hồi nương nương, đúng vậy." Thanh Hà đáp."Ngài ấy có nói gì không?" Vân Trân cầm trâm cài đầu, suy tư.Thanh Hà kể lại cuộc đối thoại giữa Triệu Húc và cung nhân cho Vân Trân nghe.Vân Trân nghe xong, lộ vẻ hoảng hốt.Chỉ vì bạch nguyên hoa kia tới từ tái ngoại, Triệu Húc thay đổi ý định vào trong cung của nàng sao?Tái ngoại, tái ngoại!Là vì người kia à?Nghĩ đến đây, Vân Trân lại cảm thấy buồn cười.Dù sao giữa nàng và người kia từ rất nhiều năm trước chỉ còn tình cảm huynh muội, tình nghĩa bằng hữu.Bọn họ có thể tình như huynh muội thủ túc, cũng có thể là bằng hữu vào sinh ra tử, càng có thể gọi là tri kỷ, nhưng nàng và y mãi không thể trở thành tình nhân.Huống chi nhiều năm trôi qua như vậy, nàng hiện giờ đã là Hoàng Quý Phi của Triệu Húc, có A Linh, mà người kia cũng đã trở thành vương của Bắc đình, có con dân cần y bảo vệ.Giữa bọn họ đã không còn chỉ là khoảng cách.Hai người bọn họ đã không thể nghĩa vô phản cố (*) như trước đây.(*) Nghĩa vô phản cố (义无反顾): vì chính nghĩa mà không quay đầu nhìn lại.Năm năm trước, nàng rời khỏi kinh thành ngay trong đêm, Ngụy Thư Tĩnh nhận được tin, tới cứu nàng.Đó là lần cuối cùng y vì nàng mà nghĩa vô phản cố, làm ra chuyện mạo hiểm, xúc động như thế.Khoảnh khắc ấy, y lại trở về làm Ngụy Thư Tĩnh, chủ không phải vương của Bắc đình, Độc Cô Thương Vân.Nhưng Vân Trân tin chắc y sẽ là một vị vương rất tốt, y sẽ làm tốt chuyện Độc Cô Thương Vân nên làm, trách nhiệm cần gánh vác.Hiện tại, người ở tái ngoại không còn là Ngụy Thư Tĩnh, mà là Độc Cô Thương Vân.Ngụy Thư Tĩnh là người trong giang hồ, là hiệp khách, là đệ tử có thiên phú nhất của chưởng môn núi Kình Thương, là người thật lòng đối tốt với Vân Trân, có thể vì Vân Trân mà không màng tất cả.Còn Độc Cô Thương Vân thì sao?Độc Cô Thương Vân là vương của bộ lạc Sư Thứu ở phương Bắc, là vương của Bắc đình.Y không còn là người trong giang hồ, không còn là hiệp khách, không còn là đệ tử của núi Kình Thương, càng không còn là người có thể vì một câu của Vân Trân, chỉ vì lo lắng cho nàng mà không màng nguy hiểm, không màng đại cục.Ngụy Thư Tĩnh là quá khứ của Độc Cô Thương Vân, là thiếu niên tự do tự tại, không lo không nghĩ.Nhưng năm đó, khi y lựa chọn bảo vệ bọn họ, lựa chọn bảo vệ bí mật kia mà rời xa quê hương, rời khỏi Vân Hán Quốc!Ngụy Thư Tĩnh đã không còn.Dưới bầu trời này chỉ có Độc Cô Thương Vân.Chuyện năm năm trước y vì cứu nàng mà không ngại ngàn dặm về Vân Hán Quốc sẽ không xảy ra nữa..

"Hừ!" Triệu Húc hừ lạnh một tiếng.

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía phòng của Vân Trân, trong đầu bỗng nghĩ tới đai lưng phát hiện trong gối đầu của nàng.

Đầu tiên là gối đầu đến từ Tái Bắc có giấu đai lưng của nam nhân, hiện tại lại là bạch nguyên hoa.

Trân Nhi, nàng rốt cuộc có ý gì?

Chẳng lẽ trong lòng nàng còn nhớ thương y sao?

Mấy năm rời đi, nàng đã trải qua những gì?

Chẳng lẽ trẫm thật sự không thể sao?

Sau một lát, Triệu Húc phất tay áo bỏ đi.

Mãi đến buổi chiều, khi Vân Trân tỉnh lại, mới biết giữa trưa Triệu Húc đã tới Tê Phượng Cung.

"Ngươi nói bệ hạ tới chỗ trồng bạch nguyên hoa kia thì dừng lại, sau đó bỏ đi?" Vân Trân ngồi trước bàn trang điểm, phía sau, Thanh Hà giúp nàng bối tóc.

"Hồi nương nương, đúng vậy.

" Thanh Hà đáp.

"Ngài ấy có nói gì không?" Vân Trân cầm trâm cài đầu, suy tư.

Thanh Hà kể lại cuộc đối thoại giữa Triệu Húc và cung nhân cho Vân Trân nghe.

Vân Trân nghe xong, lộ vẻ hoảng hốt.

Chỉ vì bạch nguyên hoa kia tới từ tái ngoại, Triệu Húc thay đổi ý định vào trong cung của nàng sao?

Tái ngoại, tái ngoại!

Là vì người kia à?

Nghĩ đến đây, Vân Trân lại cảm thấy buồn cười.

Dù sao giữa nàng và người kia từ rất nhiều năm trước chỉ còn tình cảm huynh muội, tình nghĩa bằng hữu.

Bọn họ có thể tình như huynh muội thủ túc, cũng có thể là bằng hữu vào sinh ra tử, càng có thể gọi là tri kỷ, nhưng nàng và y mãi không thể trở thành tình nhân.

Huống chi nhiều năm trôi qua như vậy, nàng hiện giờ đã là Hoàng Quý Phi của Triệu Húc, có A Linh, mà người kia cũng đã trở thành vương của Bắc đình, có con dân cần y bảo vệ.

Giữa bọn họ đã không còn chỉ là khoảng cách.

Hai người bọn họ đã không thể nghĩa vô phản cố (*) như trước đây.

(*) Nghĩa vô phản cố (义无反顾): vì chính nghĩa mà không quay đầu nhìn lại.

Năm năm trước, nàng rời khỏi kinh thành ngay trong đêm, Ngụy Thư Tĩnh nhận được tin, tới cứu nàng.

Đó là lần cuối cùng y vì nàng mà nghĩa vô phản cố, làm ra chuyện mạo hiểm, xúc động như thế.

Khoảnh khắc ấy, y lại trở về làm Ngụy Thư Tĩnh, chủ không phải vương của Bắc đình, Độc Cô Thương Vân.

Nhưng Vân Trân tin chắc y sẽ là một vị vương rất tốt, y sẽ làm tốt chuyện Độc Cô Thương Vân nên làm, trách nhiệm cần gánh vác.

Hiện tại, người ở tái ngoại không còn là Ngụy Thư Tĩnh, mà là Độc Cô Thương Vân.

Ngụy Thư Tĩnh là người trong giang hồ, là hiệp khách, là đệ tử có thiên phú nhất của chưởng môn núi Kình Thương, là người thật lòng đối tốt với Vân Trân, có thể vì Vân Trân mà không màng tất cả.

Còn Độc Cô Thương Vân thì sao?

Độc Cô Thương Vân là vương của bộ lạc Sư Thứu ở phương Bắc, là vương của Bắc đình.

Y không còn là người trong giang hồ, không còn là hiệp khách, không còn là đệ tử của núi Kình Thương, càng không còn là người có thể vì một câu của Vân Trân, chỉ vì lo lắng cho nàng mà không màng nguy hiểm, không màng đại cục.

Ngụy Thư Tĩnh là quá khứ của Độc Cô Thương Vân, là thiếu niên tự do tự tại, không lo không nghĩ.

Nhưng năm đó, khi y lựa chọn bảo vệ bọn họ, lựa chọn bảo vệ bí mật kia mà rời xa quê hương, rời khỏi Vân Hán Quốc!

Ngụy Thư Tĩnh đã không còn.

Dưới bầu trời này chỉ có Độc Cô Thương Vân.

Chuyện năm năm trước y vì cứu nàng mà không ngại ngàn dặm về Vân Hán Quốc sẽ không xảy ra nữa.

.

Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý PhiTác giả: Linh Tiểu TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình. Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có. Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt. Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường. Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không? Lý Chấp trả lời qua loa có lệ. Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi. Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ. Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã. Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa… "Hừ!" Triệu Húc hừ lạnh một tiếng.Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía phòng của Vân Trân, trong đầu bỗng nghĩ tới đai lưng phát hiện trong gối đầu của nàng.Đầu tiên là gối đầu đến từ Tái Bắc có giấu đai lưng của nam nhân, hiện tại lại là bạch nguyên hoa.Trân Nhi, nàng rốt cuộc có ý gì?Chẳng lẽ trong lòng nàng còn nhớ thương y sao?Mấy năm rời đi, nàng đã trải qua những gì?Chẳng lẽ trẫm thật sự không thể sao?Sau một lát, Triệu Húc phất tay áo bỏ đi.Mãi đến buổi chiều, khi Vân Trân tỉnh lại, mới biết giữa trưa Triệu Húc đã tới Tê Phượng Cung."Ngươi nói bệ hạ tới chỗ trồng bạch nguyên hoa kia thì dừng lại, sau đó bỏ đi?" Vân Trân ngồi trước bàn trang điểm, phía sau, Thanh Hà giúp nàng bối tóc."Hồi nương nương, đúng vậy." Thanh Hà đáp."Ngài ấy có nói gì không?" Vân Trân cầm trâm cài đầu, suy tư.Thanh Hà kể lại cuộc đối thoại giữa Triệu Húc và cung nhân cho Vân Trân nghe.Vân Trân nghe xong, lộ vẻ hoảng hốt.Chỉ vì bạch nguyên hoa kia tới từ tái ngoại, Triệu Húc thay đổi ý định vào trong cung của nàng sao?Tái ngoại, tái ngoại!Là vì người kia à?Nghĩ đến đây, Vân Trân lại cảm thấy buồn cười.Dù sao giữa nàng và người kia từ rất nhiều năm trước chỉ còn tình cảm huynh muội, tình nghĩa bằng hữu.Bọn họ có thể tình như huynh muội thủ túc, cũng có thể là bằng hữu vào sinh ra tử, càng có thể gọi là tri kỷ, nhưng nàng và y mãi không thể trở thành tình nhân.Huống chi nhiều năm trôi qua như vậy, nàng hiện giờ đã là Hoàng Quý Phi của Triệu Húc, có A Linh, mà người kia cũng đã trở thành vương của Bắc đình, có con dân cần y bảo vệ.Giữa bọn họ đã không còn chỉ là khoảng cách.Hai người bọn họ đã không thể nghĩa vô phản cố (*) như trước đây.(*) Nghĩa vô phản cố (义无反顾): vì chính nghĩa mà không quay đầu nhìn lại.Năm năm trước, nàng rời khỏi kinh thành ngay trong đêm, Ngụy Thư Tĩnh nhận được tin, tới cứu nàng.Đó là lần cuối cùng y vì nàng mà nghĩa vô phản cố, làm ra chuyện mạo hiểm, xúc động như thế.Khoảnh khắc ấy, y lại trở về làm Ngụy Thư Tĩnh, chủ không phải vương của Bắc đình, Độc Cô Thương Vân.Nhưng Vân Trân tin chắc y sẽ là một vị vương rất tốt, y sẽ làm tốt chuyện Độc Cô Thương Vân nên làm, trách nhiệm cần gánh vác.Hiện tại, người ở tái ngoại không còn là Ngụy Thư Tĩnh, mà là Độc Cô Thương Vân.Ngụy Thư Tĩnh là người trong giang hồ, là hiệp khách, là đệ tử có thiên phú nhất của chưởng môn núi Kình Thương, là người thật lòng đối tốt với Vân Trân, có thể vì Vân Trân mà không màng tất cả.Còn Độc Cô Thương Vân thì sao?Độc Cô Thương Vân là vương của bộ lạc Sư Thứu ở phương Bắc, là vương của Bắc đình.Y không còn là người trong giang hồ, không còn là hiệp khách, không còn là đệ tử của núi Kình Thương, càng không còn là người có thể vì một câu của Vân Trân, chỉ vì lo lắng cho nàng mà không màng nguy hiểm, không màng đại cục.Ngụy Thư Tĩnh là quá khứ của Độc Cô Thương Vân, là thiếu niên tự do tự tại, không lo không nghĩ.Nhưng năm đó, khi y lựa chọn bảo vệ bọn họ, lựa chọn bảo vệ bí mật kia mà rời xa quê hương, rời khỏi Vân Hán Quốc!Ngụy Thư Tĩnh đã không còn.Dưới bầu trời này chỉ có Độc Cô Thương Vân.Chuyện năm năm trước y vì cứu nàng mà không ngại ngàn dặm về Vân Hán Quốc sẽ không xảy ra nữa..

Chương 1813: 1813: Nguyên Nhân