Tác giả:

“Tôi đã nằm mơ.” Quan Bì Bì nói. Hạ Lan Huề nhướng mày: “Ngay trên cái ghế này? Vào ban ngày sao?” “Đúng vậy.” “Có phải đây gọi là nằm mơ giữa ban ngày không?” “Không, tôi đã ngủ thật.” “Cô mơ thấy gì vậy?” “Biển. Biển lớn và xanh.” Cô cười, những tia nắng sáng chói tỏa trên gương mặt đầy vẻ thích thú của cô, “Hệt như những truyện đồng thoại đã kể. ‘Nước ở nơi sâu nhất của biển rất xanh, xanh như màu hoa của những cánh xa cúc đẹp nhất, và rất trong, trong như những mảnh thủy tinh sáng nhất…’” “Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người ví màu biển với hoa,” Hạ Lan Huề nói, “Có điều, hoa xa cúc giúp tịnh tâm sáng mắt, có một thời ngày nào tôi cũng dùng nó pha trà.” “Thật không?” Bì Bì hỏi lại. Trong trí nhớ, Hạ Lan Huề rất ít uống trà. “Thật. Vì cô thích nghề làm vườn, chắc biết ý nghĩa của hoa xa cúc là gì?” “Không biết… Anh nói đi, tôi nghe.” Khi một người đàn ông nói chuyện với phụ nữ mà nhắc đến hoa, hầu hết là có ý tán tỉnh. Trong lòng Bì Bì thì đã tràn trề hứng thú. Khiến cô không kìm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...