Tác giả:

Yêu chính là mê muội mọi nơi mọi lúc, hóa ra em cũng đắm chìm trong đó! ----- Lời tựa ----- Lâm Triệt mơ màng bò dậy khỏi giường. Đầu cô choáng váng giống như không phải của mình, lòng bàn tay chạm vào ga giường sang trọng hoa lệ, không phải đồ cũ mà cô thường dùng, đèn trên đỉnh đầu cũng không phải đèn tiets kiệm năng lượng cô quen nhìn thấy, trên người cô đau đớn giống như mới vừa bị cái gì đó cán qua, nâng cổ tay lên, bên trên toàn là những dấu vết xanh xanh tím tím. Đây không phải là đang mơ chứ! Cô che miệng, không muốn để cho mình kêu lên thành tiếng, vén chăn lên, thấy chính mình nằm bên trong không mảnh vải che thân, gần như muốn thét chói tai. Ánh mắt Lâm Triệt đảo vòng hai cái, quả quyết xốc chăn, xuống giường nhặt lại quần áo đang nằm hỗn độn khắp nơi, tùy tiện mặc vào, muốn chạy thẳng ra ngoài không dám quay đầu lại. Bỗng nhiên sau gáy bị người nào đó túm lấy! "A! Buông ra, buông ra! " Lâm Triệt dùng cả tay và chân phản kháng lại. Tay người đàn ông túm lấy cổ cô, không hề…

Chương 142: Có Phải Em Cảm Thấy Rất Thất Vọng

Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết LòngTác giả: Mộc Y YTruyện Ngôn TìnhYêu chính là mê muội mọi nơi mọi lúc, hóa ra em cũng đắm chìm trong đó! ----- Lời tựa ----- Lâm Triệt mơ màng bò dậy khỏi giường. Đầu cô choáng váng giống như không phải của mình, lòng bàn tay chạm vào ga giường sang trọng hoa lệ, không phải đồ cũ mà cô thường dùng, đèn trên đỉnh đầu cũng không phải đèn tiets kiệm năng lượng cô quen nhìn thấy, trên người cô đau đớn giống như mới vừa bị cái gì đó cán qua, nâng cổ tay lên, bên trên toàn là những dấu vết xanh xanh tím tím. Đây không phải là đang mơ chứ! Cô che miệng, không muốn để cho mình kêu lên thành tiếng, vén chăn lên, thấy chính mình nằm bên trong không mảnh vải che thân, gần như muốn thét chói tai. Ánh mắt Lâm Triệt đảo vòng hai cái, quả quyết xốc chăn, xuống giường nhặt lại quần áo đang nằm hỗn độn khắp nơi, tùy tiện mặc vào, muốn chạy thẳng ra ngoài không dám quay đầu lại. Bỗng nhiên sau gáy bị người nào đó túm lấy! "A! Buông ra, buông ra! " Lâm Triệt dùng cả tay và chân phản kháng lại. Tay người đàn ông túm lấy cổ cô, không hề… Lâm Triệt vừa ăn, vừa sùng bái nhìn Cố Tĩnh Trạch.Thật là không nghĩ tới, anh lợi hại như vậy.Lần đầu tiên nấu ăn, làm dựa thực đơn cũng có thể giống như thực đơn như đúc.Xem ra chứng cưỡng bách cũng có chút tác dụng.Lâm Triệt không thể không thừa nhận, Cố Tĩnh Trạch thật là thông minh hơn người, làm cái gì giống cái gì, học cái gì đều có thể nhanh như vậy đã học được.So sánh với, Lâm Triệt ngốc hơn rất nhiều.Lâm Triệt không khỏi nghĩ, khó trách anh cứ nói mình ngốc.Anh ở nơi đó cầm chảo có cán dài, bộ dáng mang tạp dề, rất có loại bộ dáng người đàn ông của gia đình, người đàn ông lớn lên soái khí, bộ dáng mang tạp dề nấu ăn, càng có vẻ mị lực phi phàm, làm người khó có thể kháng cự.Lâm Triệt nghiêng đầu, thưởng thức một màn tú sắc khả xan này, nâng cằm, xem si mê.Lại nghe Cố Tĩnh Trạch vừa làm vừa nói: "Kỳ thật chuyện người đại diện của em, cũng dễ giải quyết".“A?”“Anh có thể giúp một chút".“A, được không?”Lâm Triệt vội nói: "Thật vậy chăng? Vậy thật tốt quá…… Cố Tĩnh Trạch, cảm ơn anh nguyện ý hỗ trợ".Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, đạm cười nói: "Em biết, anh muốn cảm ơn, nhưng cho tới bây giờ không phải ngoài miệng".“……”Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng bày một món khác lên bàn, mới đi tới, nhìn Lâm Triệt, từ phía sau ôm lấy Lâm Triệt.Lâm Triệt ngẩn người, nghe được Cố Tĩnh Trạch ở bên tai nói: "Kỳ thật bộ dáng em mang tạp rất đẹp, đồ ăn không có làm, em ít nhất phải hồi báo cho anh".Anh dán lên lỗ tai cô, thổi gió, làm Lâm Triệt chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa khó chịu.Lâm Triệt nói: "Anh…… Anh muốn cái hồi báo gì?”Cố Tĩnh Trạch thấp giọng nói: "Muốn nhìn bộ dáng em chỉ mang mỗi tạp dề……”“……” Lâm Triệt nghĩ hình ảnh kia, chỉ cảm thấy giống như là đang xem tạp chí màu vàng, lộ liễu như vậyLâm Triệt vội kêu lên: "Cút đi, Cố Tĩnh Trạch, đồ lưu manh!”Cố Tĩnh Trạch bị đẩy ra, cười ha ha, nhanh né tránh một kích của cô.Nhưng mà, từ vừa mới bắt đầu, nhìn cô đeo tạp dề, liền chỉ cảm thấy, cô mặc mỗi tạp dề, ở chỗ này đi tới đi lui, nhất định rất đẹp.Tuy rằng hình ảnh quá mức ái muội, nhưng mà, anh thật sự có một ít cảm giác chờ mong.Lâm Triệt nhớ dáng vẻ đó của mình khi xuất hiện, chỉ cảm thấy, người đàn ông này, thật là càng ngày càng tà ác!“Cút đi, em không làm!”“Ai, em chạy cái gì, trở về".Cố Tĩnh Trạch kéo Lâm Triệt keo, ôm lấy vòng eo cô một phen, ôm người đặt ở trên bàn.Lâm Triệt a kêu một tiếng, mình ngồi ở trên bàn cao cao, mặt ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên, mới có thể thấy cằm anh.Anh hơi hơi cúi đầu, nhìn mặt cô, cởi tạp dề mình đang mang xuống, trực tiếp tròng lên trên người cô.“Tốt".Anh cười nhìn cô.Chỉ như vậy?Lâm Triệt vô ngữ cúi đầu nhìn tạp dề trên người mình, so với lúc nãy cô mang cũng không có gì khác biệt.Kinh ngạc cúi đầu nhìn mình, liền cảm thấy, người đàn ông đứng ở trước mắt, tay lười biếng đặt ở trên eo, đang cúi đầu, hài hước nhìn Lâm Triệt.“A, chỉ là mặc tạp dề mà thôi à, em cho rằng anh nói chỉ mang mỗi tạp dề là……” Lâm Triệt nói.Cố Tĩnh Trạch nói: "Ý chỉ mang mỗi mặc tạp dề, chính là nói, bảo em chỉ cần mang vào tạp dề vào là được".Tà khí cong khóe môi, anh cúi đầu kề sát trước mặt Lâm Triệt: "Như thế nào, em giống như bỗng nhiên rất thất vọng, chẳng lẽ em không muốn như vậy sao?”Lâm Triệt bị anh nhìn như vậy, toàn thân lập tức càng ngượng ngùng lên.Tức giận nhìn anh nghiền ngẫm tươi cười, trong lòng buồn bực nghĩ, hóa ra mình thế nhưng bị anh trêu đùa.Được lâm, người đàn ông này thật sự càng ngày càng tệ, còn bắt đầu trêu đùa người khác!Lâm Triệt mặt đỏ hồng nhìn anh, Cố Tĩnh Trạch đang giả ngu như cũ, cố ý nhíu mi hỏi: "Anh nghĩ đến đâu chứ? Không phải là nói…… Anh muốn chính là……”Anh cố ý đánh giá cô trên dưới một chút nói: "Nếu em nhất định muốn mặc như vậy, anh cũng có thể tiếp thu".“Cút, em chưa nói muốn làm như vậy……”“Có sao, em mặc anh sẽ không dọa, em mặc thử xem".“Cút ngay, còn muốn ăn đồ ăn hay không, một lát nữa sẽ lạnh!”Lâm Triệt nhanh nhảy xuống cái bàn, không cho anh chọc mình nữa.

Lâm Triệt vừa ăn, vừa sùng bái nhìn Cố Tĩnh Trạch.

Thật là không nghĩ tới, anh lợi hại như vậy.

Lần đầu tiên nấu ăn, làm dựa thực đơn cũng có thể giống như thực đơn như đúc.

Xem ra chứng cưỡng bách cũng có chút tác dụng.

Lâm Triệt không thể không thừa nhận, Cố Tĩnh Trạch thật là thông minh hơn người, làm cái gì giống cái gì, học cái gì đều có thể nhanh như vậy đã học được.

So sánh với, Lâm Triệt ngốc hơn rất nhiều.

Lâm Triệt không khỏi nghĩ, khó trách anh cứ nói mình ngốc.

Anh ở nơi đó cầm chảo có cán dài, bộ dáng mang tạp dề, rất có loại bộ dáng người đàn ông của gia đình, người đàn ông lớn lên soái khí, bộ dáng mang tạp dề nấu ăn, càng có vẻ mị lực phi phàm, làm người khó có thể kháng cự.

Lâm Triệt nghiêng đầu, thưởng thức một màn tú sắc khả xan này, nâng cằm, xem si mê.

Lại nghe Cố Tĩnh Trạch vừa làm vừa nói: "Kỳ thật chuyện người đại diện của em, cũng dễ giải quyết".

“A?”

“Anh có thể giúp một chút".

“A, được không?”

Lâm Triệt vội nói: "Thật vậy chăng? Vậy thật tốt quá…… Cố Tĩnh Trạch, cảm ơn anh nguyện ý hỗ trợ".

Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, đạm cười nói: "Em biết, anh muốn cảm ơn, nhưng cho tới bây giờ không phải ngoài miệng".

“……”

Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng bày một món khác lên bàn, mới đi tới, nhìn Lâm Triệt, từ phía sau ôm lấy Lâm Triệt.

Lâm Triệt ngẩn người, nghe được Cố Tĩnh Trạch ở bên tai nói: "Kỳ thật bộ dáng em mang tạp rất đẹp, đồ ăn không có làm, em ít nhất phải hồi báo cho anh".

Anh dán lên lỗ tai cô, thổi gió, làm Lâm Triệt chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa khó chịu.

Lâm Triệt nói: "Anh…… Anh muốn cái hồi báo gì?”

Cố Tĩnh Trạch thấp giọng nói: "Muốn nhìn bộ dáng em chỉ mang mỗi tạp dề……”

“……” Lâm Triệt nghĩ hình ảnh kia, chỉ cảm thấy giống như là đang xem tạp chí màu vàng, lộ liễu như vậy

Lâm Triệt vội kêu lên: "Cút đi, Cố Tĩnh Trạch, đồ lưu manh!”

Cố Tĩnh Trạch bị đẩy ra, cười ha ha, nhanh né tránh một kích của cô.

Nhưng mà, từ vừa mới bắt đầu, nhìn cô đeo tạp dề, liền chỉ cảm thấy, cô mặc mỗi tạp dề, ở chỗ này đi tới đi lui, nhất định rất đẹp.

Tuy rằng hình ảnh quá mức ái muội, nhưng mà, anh thật sự có một ít cảm giác chờ mong.

Lâm Triệt nhớ dáng vẻ đó của mình khi xuất hiện, chỉ cảm thấy, người đàn ông này, thật là càng ngày càng tà ác!

“Cút đi, em không làm!”

“Ai, em chạy cái gì, trở về".

Cố Tĩnh Trạch kéo Lâm Triệt keo, ôm lấy vòng eo cô một phen, ôm người đặt ở trên bàn.

Lâm Triệt a kêu một tiếng, mình ngồi ở trên bàn cao cao, mặt ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên, mới có thể thấy cằm anh.

Anh hơi hơi cúi đầu, nhìn mặt cô, cởi tạp dề mình đang mang xuống, trực tiếp tròng lên trên người cô.

“Tốt".

Anh cười nhìn cô.

Chỉ như vậy?

Lâm Triệt vô ngữ cúi đầu nhìn tạp dề trên người mình, so với lúc nãy cô mang cũng không có gì khác biệt.

Kinh ngạc cúi đầu nhìn mình, liền cảm thấy, người đàn ông đứng ở trước mắt, tay lười biếng đặt ở trên eo, đang cúi đầu, hài hước nhìn Lâm Triệt.

“A, chỉ là mặc tạp dề mà thôi à, em cho rằng anh nói chỉ mang mỗi tạp dề là……” Lâm Triệt nói.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Ý chỉ mang mỗi mặc tạp dề, chính là nói, bảo em chỉ cần mang vào tạp dề vào là được".

Tà khí cong khóe môi, anh cúi đầu kề sát trước mặt Lâm Triệt: "Như thế nào, em giống như bỗng nhiên rất thất vọng, chẳng lẽ em không muốn như vậy sao?”

Lâm Triệt bị anh nhìn như vậy, toàn thân lập tức càng ngượng ngùng lên.

Tức giận nhìn anh nghiền ngẫm tươi cười, trong lòng buồn bực nghĩ, hóa ra mình thế nhưng bị anh trêu đùa.

Được lâm, người đàn ông này thật sự càng ngày càng tệ, còn bắt đầu trêu đùa người khác!

Lâm Triệt mặt đỏ hồng nhìn anh, Cố Tĩnh Trạch đang giả ngu như cũ, cố ý nhíu mi hỏi: "Anh nghĩ đến đâu chứ? Không phải là nói…… Anh muốn chính là……”

Anh cố ý đánh giá cô trên dưới một chút nói: "Nếu em nhất định muốn mặc như vậy, anh cũng có thể tiếp thu".

“Cút, em chưa nói muốn làm như vậy……”

“Có sao, em mặc anh sẽ không dọa, em mặc thử xem".

“Cút ngay, còn muốn ăn đồ ăn hay không, một lát nữa sẽ lạnh!”

Lâm Triệt nhanh nhảy xuống cái bàn, không cho anh chọc mình nữa.

Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết LòngTác giả: Mộc Y YTruyện Ngôn TìnhYêu chính là mê muội mọi nơi mọi lúc, hóa ra em cũng đắm chìm trong đó! ----- Lời tựa ----- Lâm Triệt mơ màng bò dậy khỏi giường. Đầu cô choáng váng giống như không phải của mình, lòng bàn tay chạm vào ga giường sang trọng hoa lệ, không phải đồ cũ mà cô thường dùng, đèn trên đỉnh đầu cũng không phải đèn tiets kiệm năng lượng cô quen nhìn thấy, trên người cô đau đớn giống như mới vừa bị cái gì đó cán qua, nâng cổ tay lên, bên trên toàn là những dấu vết xanh xanh tím tím. Đây không phải là đang mơ chứ! Cô che miệng, không muốn để cho mình kêu lên thành tiếng, vén chăn lên, thấy chính mình nằm bên trong không mảnh vải che thân, gần như muốn thét chói tai. Ánh mắt Lâm Triệt đảo vòng hai cái, quả quyết xốc chăn, xuống giường nhặt lại quần áo đang nằm hỗn độn khắp nơi, tùy tiện mặc vào, muốn chạy thẳng ra ngoài không dám quay đầu lại. Bỗng nhiên sau gáy bị người nào đó túm lấy! "A! Buông ra, buông ra! " Lâm Triệt dùng cả tay và chân phản kháng lại. Tay người đàn ông túm lấy cổ cô, không hề… Lâm Triệt vừa ăn, vừa sùng bái nhìn Cố Tĩnh Trạch.Thật là không nghĩ tới, anh lợi hại như vậy.Lần đầu tiên nấu ăn, làm dựa thực đơn cũng có thể giống như thực đơn như đúc.Xem ra chứng cưỡng bách cũng có chút tác dụng.Lâm Triệt không thể không thừa nhận, Cố Tĩnh Trạch thật là thông minh hơn người, làm cái gì giống cái gì, học cái gì đều có thể nhanh như vậy đã học được.So sánh với, Lâm Triệt ngốc hơn rất nhiều.Lâm Triệt không khỏi nghĩ, khó trách anh cứ nói mình ngốc.Anh ở nơi đó cầm chảo có cán dài, bộ dáng mang tạp dề, rất có loại bộ dáng người đàn ông của gia đình, người đàn ông lớn lên soái khí, bộ dáng mang tạp dề nấu ăn, càng có vẻ mị lực phi phàm, làm người khó có thể kháng cự.Lâm Triệt nghiêng đầu, thưởng thức một màn tú sắc khả xan này, nâng cằm, xem si mê.Lại nghe Cố Tĩnh Trạch vừa làm vừa nói: "Kỳ thật chuyện người đại diện của em, cũng dễ giải quyết".“A?”“Anh có thể giúp một chút".“A, được không?”Lâm Triệt vội nói: "Thật vậy chăng? Vậy thật tốt quá…… Cố Tĩnh Trạch, cảm ơn anh nguyện ý hỗ trợ".Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, đạm cười nói: "Em biết, anh muốn cảm ơn, nhưng cho tới bây giờ không phải ngoài miệng".“……”Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng bày một món khác lên bàn, mới đi tới, nhìn Lâm Triệt, từ phía sau ôm lấy Lâm Triệt.Lâm Triệt ngẩn người, nghe được Cố Tĩnh Trạch ở bên tai nói: "Kỳ thật bộ dáng em mang tạp rất đẹp, đồ ăn không có làm, em ít nhất phải hồi báo cho anh".Anh dán lên lỗ tai cô, thổi gió, làm Lâm Triệt chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa khó chịu.Lâm Triệt nói: "Anh…… Anh muốn cái hồi báo gì?”Cố Tĩnh Trạch thấp giọng nói: "Muốn nhìn bộ dáng em chỉ mang mỗi tạp dề……”“……” Lâm Triệt nghĩ hình ảnh kia, chỉ cảm thấy giống như là đang xem tạp chí màu vàng, lộ liễu như vậyLâm Triệt vội kêu lên: "Cút đi, Cố Tĩnh Trạch, đồ lưu manh!”Cố Tĩnh Trạch bị đẩy ra, cười ha ha, nhanh né tránh một kích của cô.Nhưng mà, từ vừa mới bắt đầu, nhìn cô đeo tạp dề, liền chỉ cảm thấy, cô mặc mỗi tạp dề, ở chỗ này đi tới đi lui, nhất định rất đẹp.Tuy rằng hình ảnh quá mức ái muội, nhưng mà, anh thật sự có một ít cảm giác chờ mong.Lâm Triệt nhớ dáng vẻ đó của mình khi xuất hiện, chỉ cảm thấy, người đàn ông này, thật là càng ngày càng tà ác!“Cút đi, em không làm!”“Ai, em chạy cái gì, trở về".Cố Tĩnh Trạch kéo Lâm Triệt keo, ôm lấy vòng eo cô một phen, ôm người đặt ở trên bàn.Lâm Triệt a kêu một tiếng, mình ngồi ở trên bàn cao cao, mặt ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên, mới có thể thấy cằm anh.Anh hơi hơi cúi đầu, nhìn mặt cô, cởi tạp dề mình đang mang xuống, trực tiếp tròng lên trên người cô.“Tốt".Anh cười nhìn cô.Chỉ như vậy?Lâm Triệt vô ngữ cúi đầu nhìn tạp dề trên người mình, so với lúc nãy cô mang cũng không có gì khác biệt.Kinh ngạc cúi đầu nhìn mình, liền cảm thấy, người đàn ông đứng ở trước mắt, tay lười biếng đặt ở trên eo, đang cúi đầu, hài hước nhìn Lâm Triệt.“A, chỉ là mặc tạp dề mà thôi à, em cho rằng anh nói chỉ mang mỗi tạp dề là……” Lâm Triệt nói.Cố Tĩnh Trạch nói: "Ý chỉ mang mỗi mặc tạp dề, chính là nói, bảo em chỉ cần mang vào tạp dề vào là được".Tà khí cong khóe môi, anh cúi đầu kề sát trước mặt Lâm Triệt: "Như thế nào, em giống như bỗng nhiên rất thất vọng, chẳng lẽ em không muốn như vậy sao?”Lâm Triệt bị anh nhìn như vậy, toàn thân lập tức càng ngượng ngùng lên.Tức giận nhìn anh nghiền ngẫm tươi cười, trong lòng buồn bực nghĩ, hóa ra mình thế nhưng bị anh trêu đùa.Được lâm, người đàn ông này thật sự càng ngày càng tệ, còn bắt đầu trêu đùa người khác!Lâm Triệt mặt đỏ hồng nhìn anh, Cố Tĩnh Trạch đang giả ngu như cũ, cố ý nhíu mi hỏi: "Anh nghĩ đến đâu chứ? Không phải là nói…… Anh muốn chính là……”Anh cố ý đánh giá cô trên dưới một chút nói: "Nếu em nhất định muốn mặc như vậy, anh cũng có thể tiếp thu".“Cút, em chưa nói muốn làm như vậy……”“Có sao, em mặc anh sẽ không dọa, em mặc thử xem".“Cút ngay, còn muốn ăn đồ ăn hay không, một lát nữa sẽ lạnh!”Lâm Triệt nhanh nhảy xuống cái bàn, không cho anh chọc mình nữa.

Chương 142: Có Phải Em Cảm Thấy Rất Thất Vọng