Tôi tên là Khương Lăng, học viên khoa mỹ thuật, đáng tiếc rằng khi tôi năm thứ ba đại học thì bố tôi lại bệnh nặng, tiền tiêu sạch mà bệnh cũng không chữa khỏi được, vì để trả nợ thay bố, tôi chỉ có thể nghỉ học về nhà, tiếp nối nghề cũ của chúng tôi - cửa. hàng bán vòng hoa tươi. Bây giờ người có tiền khi làm tăng sự cũng rất chịu chi, cửa hàng vòng hoa của chúng tôi có đủ các loại công việc, không chỉ bện vòng hoa, mà còn làm người giấy, nhà cửa bằng giấy, hai năm nay còn cắt loại điện thoại Apple, máy tính bảng nên vẫn kiếm ra được tiền. Người đến mua giấy thường xuyên yêu cầu dựa theo mặt các ngôi sao mà làm, vì tôi học nghệ thuật nên vẽ tranh rất tốt, vẽ mặt các ngôi sao dường như giống như đúc, thường xuyên có khách quay lại ủng hộ cảm ơn cho tôi, nói người bề trên chết rồi về báo mộng nên đưa đúng loại người giấy này họ rất hài lòng nên sẽ cho tôi chút hậu tạ thêm. Đương nhiên cũng sẽ có người đến gây chuyện, lần trước có người nói, tôi cắt iPad không có chỗ sạc pin, bố của anh…
Chương 602
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng TrốnTác giả: DiepTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Khương Lăng, học viên khoa mỹ thuật, đáng tiếc rằng khi tôi năm thứ ba đại học thì bố tôi lại bệnh nặng, tiền tiêu sạch mà bệnh cũng không chữa khỏi được, vì để trả nợ thay bố, tôi chỉ có thể nghỉ học về nhà, tiếp nối nghề cũ của chúng tôi - cửa. hàng bán vòng hoa tươi. Bây giờ người có tiền khi làm tăng sự cũng rất chịu chi, cửa hàng vòng hoa của chúng tôi có đủ các loại công việc, không chỉ bện vòng hoa, mà còn làm người giấy, nhà cửa bằng giấy, hai năm nay còn cắt loại điện thoại Apple, máy tính bảng nên vẫn kiếm ra được tiền. Người đến mua giấy thường xuyên yêu cầu dựa theo mặt các ngôi sao mà làm, vì tôi học nghệ thuật nên vẽ tranh rất tốt, vẽ mặt các ngôi sao dường như giống như đúc, thường xuyên có khách quay lại ủng hộ cảm ơn cho tôi, nói người bề trên chết rồi về báo mộng nên đưa đúng loại người giấy này họ rất hài lòng nên sẽ cho tôi chút hậu tạ thêm. Đương nhiên cũng sẽ có người đến gây chuyện, lần trước có người nói, tôi cắt iPad không có chỗ sạc pin, bố của anh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi nhíu mày, người tấn công chúng tôi đúng là bà già lúc nãy, thế nhưng bà ta lúc này đã biến thành ác quỷ, quỷ khí vô cùng nồng nặc, khiến cho bà ta đột biến, năng lực tăng lên.Hai người Tống Anh và Lâm Khả Khanh cũng thấy, hoảng sợ cầm lấy cánh tay của tôi: “Khương Lăng, bà, bà ta là?”“Bà ta là quỷ.” Sắc mặt tôi nghiêm trọng nói, nhìn bốn phía xung quanh toàn là những vách tường trắng xóa, lúc này lại hiện lên một màu xanh mờ nhạt.Bệnh viện này đã bị địa ngục ăn mòn, cũng không biết rằng địa ngục đã ăn mòn bao nhiêu chỗ rồi, có trụ không gian canh giữ, chắc hẳn sẽ không quá nhiều đâu, nhiều nhất thì cũng là một tòa bệnh viện mà thôi.Thế nhưng sự việc lại lộ ra một điều kì lạ, vì sao tôi đến bệnh viện này thì bệnh viện này đột nhiên bị ăn mòn, trở thành một phần của địa ngục?Chẳng lẽ… Là cố ý nhắm vào tôi hay sao?“A, các người muốn làm gì?” Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu to, giống như là tiếng của bố Tống, Tống Anh sợ hãi, vội vàng chạy ra bên ngoài, tôi ở bên cạnh giữ chặt tay cô ta lại, nói: “Đừng đi ra bên ngoài, nguy hiểm.”“Thế nhưng bố mẹ em còn ở bên ngoài.” Tống Anh lo lắng nói: “Mặc dù bọn họ không tốt nhưng dù sao cũng là bố mẹ của em.”Tôi lấy ra chu sa, ở ngay phòng bệnh vẽ thêm một còn trận pháp, bảo vệ họ ở bên trong, lại lấy trong bao ra hai viên ngọc thạch có khắc hình bùa, để trong tay hai người: “Cái này hai người cầm đi, nhớ cho kĩ, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không thể ra khỏi trận pháp này.”Tống Anh lo lắng nói: “Thế nhưng…”Tôi cắt ngang lời cô ta, nghiêm túc nói: “Nhất định phải nhớ cho kĩ, cho dù có nhìn thấy bố mẹ chết trước mặt mình thì cũng không thể đi ra khỏi trận pháp này, hai người đã nhớ chưa?”Trong lòng tôi cười nhạt, đó chính là người con trai mà các người coi trọng, coi như báu vật đấy.“Hoàng Minh, chắc chắn là Hoàng Minh đi tìm người tới cứu bọn tôi rồi!” Mẹ Tống nói.Tôi cười nhạt một tiếng nói: “Hiện giờ bệnh viện đang rất nguy hiểm, hai người kiếm một phòng bệnh nào đó rồi trốn vào đi, nhớ cho kĩ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không thể đi ra ngoài.”“Được, được.” Hai người đã sớm bị dọa cho sợ hãi, kinh hãi chạy vào một phòng bệnh, dùng sức để khóa cửa lại.Tôi đi về hướng ban công ở cuối hành lang, lấy điện thoại mà lúc trước Tư Hoàng Lăng cho tôi ra, thế nhưng điện thoại không có tín hiệu, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ting ting.Tôi nhíu mày, đẩy cửa ban công đi ra, vừa ra bên ngoài thì phát hiện ở bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng không thấy.Tôi lấy lực tinh thần của chính mình phóng ra ngoài, lại không cảm giác được gì cả, giống như ở bên ngoài chỉ là một bầu trời hư ảo.Tôi đành phải lùi trở về phía sau, những bệnh nhân và người nhà đều trong phòng bệnh đi ra, vẻ mặt kì quái.“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Có người thấp giọng hỏi.“Sao đột nhiên lại lạnh vậy.”“Mọi người, mọi người cứ bình tĩnh, đừng có nóng nảy.” Một người bác sĩ mặc áo trắng đi tới nói: “Bây giờ vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, vì sự an toàn… Mọi người vẫn nên đi về trước đi.”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nhíu mày, người tấn công chúng tôi đúng là bà già lúc nãy, thế nhưng bà ta lúc này đã biến thành ác quỷ, quỷ khí vô cùng nồng nặc, khiến cho bà ta đột biến, năng lực tăng lên.
Hai người Tống Anh và Lâm Khả Khanh cũng thấy, hoảng sợ cầm lấy cánh tay của tôi: “Khương Lăng, bà, bà ta là?”
“Bà ta là quỷ.
” Sắc mặt tôi nghiêm trọng nói, nhìn bốn phía xung quanh toàn là những vách tường trắng xóa, lúc này lại hiện lên một màu xanh mờ nhạt.
Bệnh viện này đã bị địa ngục ăn mòn, cũng không biết rằng địa ngục đã ăn mòn bao nhiêu chỗ rồi, có trụ không gian canh giữ, chắc hẳn sẽ không quá nhiều đâu, nhiều nhất thì cũng là một tòa bệnh viện mà thôi.
Thế nhưng sự việc lại lộ ra một điều kì lạ, vì sao tôi đến bệnh viện này thì bệnh viện này đột nhiên bị ăn mòn, trở thành một phần của địa ngục?
Chẳng lẽ… Là cố ý nhắm vào tôi hay sao?
“A, các người muốn làm gì?” Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu to, giống như là tiếng của bố Tống, Tống Anh sợ hãi, vội vàng chạy ra bên ngoài, tôi ở bên cạnh giữ chặt tay cô ta lại, nói: “Đừng đi ra bên ngoài, nguy hiểm.
”
“Thế nhưng bố mẹ em còn ở bên ngoài.
” Tống Anh lo lắng nói: “Mặc dù bọn họ không tốt nhưng dù sao cũng là bố mẹ của em.
”
Tôi lấy ra chu sa, ở ngay phòng bệnh vẽ thêm một còn trận pháp, bảo vệ họ ở bên trong, lại lấy trong bao ra hai viên ngọc thạch có khắc hình bùa, để trong tay hai người: “Cái này hai người cầm đi, nhớ cho kĩ, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không thể ra khỏi trận pháp này.
”
Tống Anh lo lắng nói: “Thế nhưng…”
Tôi cắt ngang lời cô ta, nghiêm túc nói: “Nhất định phải nhớ cho kĩ, cho dù có nhìn thấy bố mẹ chết trước mặt mình thì cũng không thể đi ra khỏi trận pháp này, hai người đã nhớ chưa?”
Trong lòng tôi cười nhạt, đó chính là người con trai mà các người coi trọng, coi như báu vật đấy.
“Hoàng Minh, chắc chắn là Hoàng Minh đi tìm người tới cứu bọn tôi rồi!” Mẹ Tống nói.
Tôi cười nhạt một tiếng nói: “Hiện giờ bệnh viện đang rất nguy hiểm, hai người kiếm một phòng bệnh nào đó rồi trốn vào đi, nhớ cho kĩ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không thể đi ra ngoài.
”
“Được, được.
” Hai người đã sớm bị dọa cho sợ hãi, kinh hãi chạy vào một phòng bệnh, dùng sức để khóa cửa lại.
Tôi đi về hướng ban công ở cuối hành lang, lấy điện thoại mà lúc trước Tư Hoàng Lăng cho tôi ra, thế nhưng điện thoại không có tín hiệu, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ting ting.
Tôi nhíu mày, đẩy cửa ban công đi ra, vừa ra bên ngoài thì phát hiện ở bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng không thấy.
Tôi lấy lực tinh thần của chính mình phóng ra ngoài, lại không cảm giác được gì cả, giống như ở bên ngoài chỉ là một bầu trời hư ảo.
Tôi đành phải lùi trở về phía sau, những bệnh nhân và người nhà đều trong phòng bệnh đi ra, vẻ mặt kì quái.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Có người thấp giọng hỏi.
“Sao đột nhiên lại lạnh vậy.
”
“Mọi người, mọi người cứ bình tĩnh, đừng có nóng nảy.
” Một người bác sĩ mặc áo trắng đi tới nói: “Bây giờ vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, vì sự an toàn… Mọi người vẫn nên đi về trước đi.
”.
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng TrốnTác giả: DiepTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Khương Lăng, học viên khoa mỹ thuật, đáng tiếc rằng khi tôi năm thứ ba đại học thì bố tôi lại bệnh nặng, tiền tiêu sạch mà bệnh cũng không chữa khỏi được, vì để trả nợ thay bố, tôi chỉ có thể nghỉ học về nhà, tiếp nối nghề cũ của chúng tôi - cửa. hàng bán vòng hoa tươi. Bây giờ người có tiền khi làm tăng sự cũng rất chịu chi, cửa hàng vòng hoa của chúng tôi có đủ các loại công việc, không chỉ bện vòng hoa, mà còn làm người giấy, nhà cửa bằng giấy, hai năm nay còn cắt loại điện thoại Apple, máy tính bảng nên vẫn kiếm ra được tiền. Người đến mua giấy thường xuyên yêu cầu dựa theo mặt các ngôi sao mà làm, vì tôi học nghệ thuật nên vẽ tranh rất tốt, vẽ mặt các ngôi sao dường như giống như đúc, thường xuyên có khách quay lại ủng hộ cảm ơn cho tôi, nói người bề trên chết rồi về báo mộng nên đưa đúng loại người giấy này họ rất hài lòng nên sẽ cho tôi chút hậu tạ thêm. Đương nhiên cũng sẽ có người đến gây chuyện, lần trước có người nói, tôi cắt iPad không có chỗ sạc pin, bố của anh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi nhíu mày, người tấn công chúng tôi đúng là bà già lúc nãy, thế nhưng bà ta lúc này đã biến thành ác quỷ, quỷ khí vô cùng nồng nặc, khiến cho bà ta đột biến, năng lực tăng lên.Hai người Tống Anh và Lâm Khả Khanh cũng thấy, hoảng sợ cầm lấy cánh tay của tôi: “Khương Lăng, bà, bà ta là?”“Bà ta là quỷ.” Sắc mặt tôi nghiêm trọng nói, nhìn bốn phía xung quanh toàn là những vách tường trắng xóa, lúc này lại hiện lên một màu xanh mờ nhạt.Bệnh viện này đã bị địa ngục ăn mòn, cũng không biết rằng địa ngục đã ăn mòn bao nhiêu chỗ rồi, có trụ không gian canh giữ, chắc hẳn sẽ không quá nhiều đâu, nhiều nhất thì cũng là một tòa bệnh viện mà thôi.Thế nhưng sự việc lại lộ ra một điều kì lạ, vì sao tôi đến bệnh viện này thì bệnh viện này đột nhiên bị ăn mòn, trở thành một phần của địa ngục?Chẳng lẽ… Là cố ý nhắm vào tôi hay sao?“A, các người muốn làm gì?” Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu to, giống như là tiếng của bố Tống, Tống Anh sợ hãi, vội vàng chạy ra bên ngoài, tôi ở bên cạnh giữ chặt tay cô ta lại, nói: “Đừng đi ra bên ngoài, nguy hiểm.”“Thế nhưng bố mẹ em còn ở bên ngoài.” Tống Anh lo lắng nói: “Mặc dù bọn họ không tốt nhưng dù sao cũng là bố mẹ của em.”Tôi lấy ra chu sa, ở ngay phòng bệnh vẽ thêm một còn trận pháp, bảo vệ họ ở bên trong, lại lấy trong bao ra hai viên ngọc thạch có khắc hình bùa, để trong tay hai người: “Cái này hai người cầm đi, nhớ cho kĩ, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không thể ra khỏi trận pháp này.”Tống Anh lo lắng nói: “Thế nhưng…”Tôi cắt ngang lời cô ta, nghiêm túc nói: “Nhất định phải nhớ cho kĩ, cho dù có nhìn thấy bố mẹ chết trước mặt mình thì cũng không thể đi ra khỏi trận pháp này, hai người đã nhớ chưa?”Trong lòng tôi cười nhạt, đó chính là người con trai mà các người coi trọng, coi như báu vật đấy.“Hoàng Minh, chắc chắn là Hoàng Minh đi tìm người tới cứu bọn tôi rồi!” Mẹ Tống nói.Tôi cười nhạt một tiếng nói: “Hiện giờ bệnh viện đang rất nguy hiểm, hai người kiếm một phòng bệnh nào đó rồi trốn vào đi, nhớ cho kĩ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối không thể đi ra ngoài.”“Được, được.” Hai người đã sớm bị dọa cho sợ hãi, kinh hãi chạy vào một phòng bệnh, dùng sức để khóa cửa lại.Tôi đi về hướng ban công ở cuối hành lang, lấy điện thoại mà lúc trước Tư Hoàng Lăng cho tôi ra, thế nhưng điện thoại không có tín hiệu, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ting ting.Tôi nhíu mày, đẩy cửa ban công đi ra, vừa ra bên ngoài thì phát hiện ở bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng không thấy.Tôi lấy lực tinh thần của chính mình phóng ra ngoài, lại không cảm giác được gì cả, giống như ở bên ngoài chỉ là một bầu trời hư ảo.Tôi đành phải lùi trở về phía sau, những bệnh nhân và người nhà đều trong phòng bệnh đi ra, vẻ mặt kì quái.“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Có người thấp giọng hỏi.“Sao đột nhiên lại lạnh vậy.”“Mọi người, mọi người cứ bình tĩnh, đừng có nóng nảy.” Một người bác sĩ mặc áo trắng đi tới nói: “Bây giờ vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, vì sự an toàn… Mọi người vẫn nên đi về trước đi.”.