Lộ Tiểu Vân hư hư thực thực ngủ một giấc, theo như nguyên văn lời cô nói thì giấc ngủ này muốn ngủ tới thiên hoang địa lão, ngày chuyển sao dời. Thức trắng mấy đêm cuối cùng cũng hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp, sao có thể không ngủ một giấc thật ngon chứ? Chẳng qua là cách thức dậy có chút đặc biệt, cô hoảng sợ nhắm mắt lại, mở ra, lại nhắm, lại mở. Một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn trắng nõn hiện ra trước mắt, đôi mắt to dễ thương nhìn thấy cô tỉnh lại trong nháy mắt toả ra ánh sáng vui mừng kinh ngạc, khóe miệng nở một nụ cười, vẻ mặt như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hẳn lên. "Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh, ai, ai, ngươi chớ nhắm mắt a!" Đứa bé trai đặt mông ngồi dưới đất không chút để ý bùn đất sẽ làm bẩn bộ quần áo đắt tiền của mình, nhặt một phiến lá lớn, quạt một làn gió nhẹ, khoa trương thở hổn hển. Mặc dù đang là đầu đông, không khí có hơi se lạnh, nhưng việc chạy đi chạy lại cũng khiến nó mệt mỏi, quần áo ướt đẫm mồ hôi. "Này, ngươi mau dậy đi! Mặt đất rất lạnh, tiểu gia mệt…
Tác giả: