Tác giả:

Sân bay ở thành phố biên giới Bắc Âu này không lớn lắm, Kha Đông đeo một chiếc ba-lô to ngồi đợi tại sảnh sân bay, tình cờ trông thấy cây đàn đại dương cầm được đặt ở chính giữa. Cây đàn có kiểu dáng cổ điển, phím đàn màu trắng hơi ngả vàng, bàn đạp ở dưới khá lỏng lẻo. – Nhìn kìa, người dân ở đây tình cảm thật, đặt cả một cây đàn piano tại sân bay. – Người dẫn đầu đoàn Cao Trì tấm tắc thốt lên. Một đàn em khóa dưới đi cùng lập tức hỏi: – Ai cũng chơi được ạ? Cao Trì gãi gãi mặt: – Có lẽ vậy. Không thì bày nó ở đây làm gì! Kha Đông bất chợt quay sang hỏi: – Bao giờ đến giờ làm thủ tục? – Do đoàn mình đến sớm nên phải chờ khoảng hai tiếng nữa. – Cao Trì đáp. Kha Đông gật đầu, ánh mắt chuyển sang cây đàn rồi lướt nhanh qua. – Trong đợt thi này chúng ta đạt được thành tích khá tốt, có thể có mặt trong bảng xếp hạng QS [1]  châu Á không quá ba trường. – Cao Trì ngồi trên túi hành lý, hớn hở nói – Tất cả đều nhờ chị Kha Đông của các em cả, nếu không có Kha Đông xoay chuyển tình thế ở thí…

Truyện chữ