Tác giả:

Ở trước cửa một tòa nhà. Hoàng Thiên vừa mới đỗ xe xong, thì nhìn thấy em vợ Lâm Huỳnh Mai. Cô gái này cực kỳ xinh đẹp như mùa xuân, cộng thêm lớp trang điểm nhẹ, lại càng thêm động lòng người. “Huỳnh Mai, mau lên xe đi, mẹ đợi em về ăn cơm đấy.” Hoàng Thiên mở một cánh cửa xe, chân anh khó cử động, từng động tác đều rất khó khăn. “Ủa, chẳng phải đây là anh rể què của Huỳnh Mai sao, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.” “Chân trái cách mặt đất một mét sáu, chân phải cách mặt đất một mét bảy, chiều cao trung bình là một mét sáu mươi lăm, ha ha…” “Đừng có cười nhạo người ta, tàn phế cũng rất đáng thương…” Mấy cô gái trẻ đi cùng Lâm Huỳnh Mai cười ha ha rất vui sướng. Lâm Huỳnh Mai tức giận đến mức tái mặt, mỗi lần gặp anh rể phế vật này đều không có chuyện tốt! Thế này chẳng phải là cô bị bạn bè cười nhạo sao. Lâm Huỳnh Mai trừng mắt với Hoàng Thiên, lên xe ngồi hàng ghế sau. “Anh sợ em đi đường không an toàn, nên qua đây…” “Còn nói nhảm nữa! Tôi bị anh làm mất sạch thể diện rồi…”…

Truyện chữ