Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…

Chương 88

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Đây là nhà của tôi, cũng là giường của tôi, tôi không ngủ trên giường chẳng lẽ lại ra ngủ ở sô pha?” Anh liếc cô một cái. Đường Tư Vũ lập tức nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cô nhớ hình như mình vẫn giống trước kia ôm chăn đi ngủ, nhưng giường của anh ta chỉ có một tấm chăn mỏng, lại được đắp trên người con trai cô, vậy lấy đâu ra một cái chăn nữa cho cô ôm đây? OMGI Lễ nào thứ cô ôm lại chính là người đàn ông này? “Đêm qua… Tôi không đắc tội anh chỗ nào chứ!” Đường Tư Vũ cắn môi, mong đợi đây không phải là sự thật, nội tâm cô như sụp đổ, tối qua cô mặc một chiếc áo giấu quần, nếu cô không ngoan ngoãn nằm ngủ, rất dễ lộ ra những thứ cần phải che. “Cô ngủ rất lộn xộn.” Hình Liệt Hàn lạnh nhạt hừ một tiếng, quay người ra sô pha ở phòng sách ngồi. Đường Tư Vũ sợ con trai sẽ thức giấc, liền đi theo anh ta, nhẹ giọng hỏi: “Tôi… Tôi đã làm gì thế?” “Cô đã mạo phạm tôi.” “Tôi… Tôi mạo phạm anh như thế nào?” Gương mặt cô lại ửng đỏ tiếp, lượng thông tin của câu nói này thực sự rất lớn! Hình Liệt Hàn tao nhã cầm tách cà phê trên bàn lên, bị anh uống mất một nửa, cà phê dính một ít lên mép của anh, anh vềnh môi nói: “Cô đạp vào tôi.” “Hử? Tôi đạp vào đâu của anh?” Đường Tư Vũ cắn môi, cô ngủ say rồi còn có thể đạp lung tung đi đâu được? Hơn nữa, cô tin cho dù cô có thực sự đáp trúng anh ta đi chăng nữa, cơ thể anh ta săn chắc như thế, chắc chắn cũng không cảm thấy đau! Đáy mắt Hình Liệt Hàn lộ ra chút ấm áp: “Cô xem cô gác một chân lên người tôi, vậy cô có thể đạp vào đâu?” Đầu Đường Tư Vũ lại nỗ ầm một tiếng, quả nhiên cái gối âm thoải mái trong giác mơ đêm qua của cô lại là anh ta, bình thường cô chỉ thích gác một chân lên gối nằm ngủ, với điệu bộ đi ngủ của cô, gác chân lên sẽ có thể đạp vào…. Đường Tư Vũ nhíu vày, nhìn người đàn dáng bộ lười nhác nhưng vẫn rất mê người kia, sau đó, ánh mắt không kìm được nhìn xuống vị trí ở giữa đôi chân thon dài. “Tôi… Tôi đạp anh bị thương hả?” Đường Tư Vũ muốn khóc. Hình Liệt Hàn hừ một tiếng: “Cứ ghi món nợ này ở đây đã, sau này có thời gian tôi sẽ tính số với cô.” Đường Tư Vũ yếu ớt hỏi thêm một câu: “Có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Tôi sẽ trả tiền viện phí.” Anh ta nghe xong, lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Nó khỏe hơn cô tưởng tượng nhiều đấy.” Nó? Đường Tư Vũ có chút đau khổ. Trời ơi! Vừa sáng sớm lại đi nói chuyện xung quanh vấn đề “nó” của anh ta, thật xấu hỗ. “Được rồi, lần này là tôi mắc nợ anh, sau này tôi sẽ đền đáp tổn thất, tôi về nhà tôi đây, anh trông con đấy nhé.” Nói xong, Đường Tư Vũ đi về phía cửa, rồi lại ngoảnh đầu lại nói: ‘Mật mã là bao nhiêu!” “123456.” Người đàn ông rộng lượng nói cho cô. Đường Tư Vũ khựng lại vài giây, đơn giản thế sao? Cô thử bám, quả nhiên “ting” một tiếng rồi cửa mở ra. Cô nhanh chóng đầy cửa đi về nhà cô, sau đó xấu hỗ đến mức chôn hai chân tại chỗ. Nó? Đường Tư Vũ có chút đau khổ. Trời ơi! Vừa sáng sớm lại đi nói chuyện xung quanh vấn đề “nó” của anh ta, thật xấu hỗ. “Được rồi, lần này là tôi mắc nợ anh, sau này tôi sẽ đền đáp tổn thất, tôi về nhà tôi đây, anh trông con đấy nhé.” Nói xong, Đường Tư Vũ đi về phía cửa, rồi lại ngoảnh đầu lại nói: “Mật mã là bao nhiêu!” “123456.” Người đàn ông rộng lượng nói cho cô. Đường Tư Vũ khựng lại vài giây, đơn giản thế sao? Gô thử bám, quả nhiên “ting” một tiếng rồi cửa mở ra. Cô nhanh chóng đầy cửa đi về nhà cô, sau đó xấu hồ đến mức chôn hai chân tại chỗ. Trời ơi! Xấu hổ quá đi mắt. Đường Tư Vũ dường như có thể tái hiện lại cảnh đêm hôm qua. Nói như vậy, đêm qua cô ôm anh ta ngủ thì không nói làm gì, ấy vậy mà lại còn đạp vào chỗ đó? Muốn chết quá đi mắt. Đường Tư Vũ đi vào nhà tắm, nhanh chóng gội đầu và tắm rửa sạch sẽ. Cô ra ngoài xem đồng hồ, mới chỉ có tám giờ sáng, con trai cô chắc cũng đã ngủ dậy rồi. Cô không muốn nấu bữa sáng mà định chút nữa sẽ đưa cậu nhóc ra ngoài ăn một bữa. Chẳng lẽ ngày thứ bảy, cùng anh ta giải sầu chút cũng tốt. Dù sao cũng vì chuẩn bị cho buổi hòa nhạc mà cô căng thẳng suốt một quãng thời gian rồi, vừa hay có thể cùng nhau đi giải tỏa. Đường Tư Vũ sấy khô mái tóc dài qua eo, sau đó nhận được điện thoại Tô Hi gọi tới, Tô Hi ở đầu dây bên kia hết mực khen ngợi sự thể hiện của cô trên sân khấu, rồi báo tin vui cho cô rằng thứ tư tuần này sẽ về tụ tập.

“Đây là nhà của tôi, cũng là giường của tôi, tôi không ngủ trên giường chẳng lẽ lại ra ngủ ở sô pha?” Anh liếc cô một cái.

 

Đường Tư Vũ lập tức nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cô nhớ hình như mình vẫn giống trước kia ôm chăn đi ngủ, nhưng giường của anh ta chỉ có một tấm chăn mỏng, lại được đắp trên người con trai cô, vậy lấy đâu ra một cái chăn nữa cho cô ôm đây? OMGI Lễ nào thứ cô ôm lại chính là người đàn ông này?

 

“Đêm qua… Tôi không đắc tội anh chỗ nào chứ!” Đường Tư Vũ cắn môi, mong đợi đây không phải là sự thật, nội tâm cô như sụp đổ, tối qua cô mặc một chiếc áo giấu quần, nếu cô không ngoan ngoãn nằm ngủ, rất dễ lộ ra những thứ cần phải che.

 

“Cô ngủ rất lộn xộn.” Hình Liệt Hàn lạnh nhạt hừ một tiếng, quay người ra sô pha ở phòng sách ngồi.

 

Đường Tư Vũ sợ con trai sẽ thức giấc, liền đi theo anh ta, nhẹ giọng hỏi: “Tôi… Tôi đã làm gì thế?”

 

“Cô đã mạo phạm tôi.”

 

“Tôi… Tôi mạo phạm anh như thế nào?”

 

Gương mặt cô lại ửng đỏ tiếp, lượng thông tin của câu nói này thực sự rất lớn!

 

Hình Liệt Hàn tao nhã cầm tách cà phê trên bàn lên, bị anh uống mất một nửa, cà phê dính một ít lên mép của anh, anh vềnh môi nói: “Cô đạp vào tôi.”

 

“Hử? Tôi đạp vào đâu của anh?” Đường Tư Vũ cắn môi, cô ngủ say rồi còn có thể đạp lung tung đi đâu được? Hơn nữa, cô tin cho dù cô có thực sự đáp trúng anh ta đi chăng nữa, cơ thể anh ta săn chắc như thế, chắc chắn cũng không cảm thấy đau!

 

Đáy mắt Hình Liệt Hàn lộ ra chút ấm áp: “Cô xem cô gác một chân lên người tôi, vậy cô có thể đạp vào đâu?”

 

Đầu Đường Tư Vũ lại nỗ ầm một tiếng, quả nhiên cái gối âm thoải mái trong giác mơ đêm qua của cô lại là anh ta, bình thường cô chỉ thích gác một chân lên gối nằm ngủ, với điệu bộ đi ngủ của cô, gác chân lên sẽ có thể đạp vào….

 

Đường Tư Vũ nhíu vày, nhìn người đàn dáng bộ lười nhác nhưng vẫn rất mê người kia, sau đó, ánh mắt không kìm được nhìn xuống vị trí ở giữa đôi chân thon dài.

 

“Tôi… Tôi đạp anh bị thương hả?” Đường Tư Vũ muốn khóc.

 

Hình Liệt Hàn hừ một tiếng: “Cứ ghi món nợ này ở đây đã, sau này có thời gian tôi sẽ tính số với cô.”

 

Đường Tư Vũ yếu ớt hỏi thêm một câu: “Có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Tôi sẽ trả tiền viện phí.”

 

Anh ta nghe xong, lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Nó khỏe hơn cô tưởng tượng nhiều đấy.”

 

Nó?

 

Đường Tư Vũ có chút đau khổ.

 

Trời ơi! Vừa sáng sớm lại đi nói chuyện xung quanh vấn đề “nó” của anh ta, thật xấu hỗ.

 

“Được rồi, lần này là tôi mắc nợ anh, sau này tôi sẽ đền đáp tổn thất, tôi về nhà tôi đây, anh trông con đấy nhé.” Nói xong, Đường Tư Vũ đi về phía cửa, rồi lại ngoảnh đầu lại nói: ‘Mật mã là bao nhiêu!”

 

“123456.” Người đàn ông rộng lượng nói cho cô.

 

Đường Tư Vũ khựng lại vài giây, đơn giản thế sao? Cô thử bám, quả nhiên “ting” một tiếng rồi cửa mở ra. Cô nhanh chóng đầy cửa đi về nhà cô, sau đó xấu hỗ đến mức chôn hai chân tại chỗ.

 

Nó?

 

Đường Tư Vũ có chút đau khổ.

 

Trời ơi! Vừa sáng sớm lại đi nói chuyện xung quanh vấn đề “nó” của anh ta, thật xấu hỗ.

 

“Được rồi, lần này là tôi mắc nợ anh, sau này tôi sẽ đền đáp tổn thất, tôi về nhà tôi đây, anh trông con đấy nhé.” Nói xong, Đường Tư Vũ đi về phía cửa, rồi lại ngoảnh đầu lại nói: “Mật mã là bao nhiêu!”

 

“123456.” Người đàn ông rộng lượng nói cho cô.

 

Đường Tư Vũ khựng lại vài giây, đơn giản thế sao? Gô thử bám, quả nhiên “ting” một tiếng rồi cửa mở ra. Cô nhanh chóng đầy cửa đi về nhà cô, sau đó xấu hồ đến mức chôn hai chân tại chỗ.

 

Trời ơi! Xấu hổ quá đi mắt.

 

Đường Tư Vũ dường như có thể tái hiện lại cảnh đêm hôm qua. Nói như vậy, đêm qua cô ôm anh ta ngủ thì không nói làm gì, ấy vậy mà lại còn đạp vào chỗ đó?

 

Muốn chết quá đi mắt.

 

Đường Tư Vũ đi vào nhà tắm, nhanh chóng gội đầu và tắm rửa sạch sẽ. Cô ra ngoài xem đồng hồ, mới chỉ có tám giờ sáng, con trai cô chắc cũng đã ngủ dậy rồi. Cô không muốn nấu bữa sáng mà định chút nữa sẽ đưa cậu nhóc ra ngoài ăn một bữa.

 

Chẳng lẽ ngày thứ bảy, cùng anh ta giải sầu chút cũng tốt. Dù sao cũng vì chuẩn bị cho buổi hòa nhạc mà cô căng thẳng suốt một quãng thời gian rồi, vừa hay có thể cùng nhau đi giải tỏa.

 

Đường Tư Vũ sấy khô mái tóc dài qua eo, sau đó nhận được điện thoại Tô Hi gọi tới, Tô Hi ở đầu dây bên kia hết mực khen ngợi sự thể hiện của cô trên sân khấu, rồi báo tin vui cho cô rằng thứ tư tuần này sẽ về tụ tập.

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Đây là nhà của tôi, cũng là giường của tôi, tôi không ngủ trên giường chẳng lẽ lại ra ngủ ở sô pha?” Anh liếc cô một cái. Đường Tư Vũ lập tức nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cô nhớ hình như mình vẫn giống trước kia ôm chăn đi ngủ, nhưng giường của anh ta chỉ có một tấm chăn mỏng, lại được đắp trên người con trai cô, vậy lấy đâu ra một cái chăn nữa cho cô ôm đây? OMGI Lễ nào thứ cô ôm lại chính là người đàn ông này? “Đêm qua… Tôi không đắc tội anh chỗ nào chứ!” Đường Tư Vũ cắn môi, mong đợi đây không phải là sự thật, nội tâm cô như sụp đổ, tối qua cô mặc một chiếc áo giấu quần, nếu cô không ngoan ngoãn nằm ngủ, rất dễ lộ ra những thứ cần phải che. “Cô ngủ rất lộn xộn.” Hình Liệt Hàn lạnh nhạt hừ một tiếng, quay người ra sô pha ở phòng sách ngồi. Đường Tư Vũ sợ con trai sẽ thức giấc, liền đi theo anh ta, nhẹ giọng hỏi: “Tôi… Tôi đã làm gì thế?” “Cô đã mạo phạm tôi.” “Tôi… Tôi mạo phạm anh như thế nào?” Gương mặt cô lại ửng đỏ tiếp, lượng thông tin của câu nói này thực sự rất lớn! Hình Liệt Hàn tao nhã cầm tách cà phê trên bàn lên, bị anh uống mất một nửa, cà phê dính một ít lên mép của anh, anh vềnh môi nói: “Cô đạp vào tôi.” “Hử? Tôi đạp vào đâu của anh?” Đường Tư Vũ cắn môi, cô ngủ say rồi còn có thể đạp lung tung đi đâu được? Hơn nữa, cô tin cho dù cô có thực sự đáp trúng anh ta đi chăng nữa, cơ thể anh ta săn chắc như thế, chắc chắn cũng không cảm thấy đau! Đáy mắt Hình Liệt Hàn lộ ra chút ấm áp: “Cô xem cô gác một chân lên người tôi, vậy cô có thể đạp vào đâu?” Đầu Đường Tư Vũ lại nỗ ầm một tiếng, quả nhiên cái gối âm thoải mái trong giác mơ đêm qua của cô lại là anh ta, bình thường cô chỉ thích gác một chân lên gối nằm ngủ, với điệu bộ đi ngủ của cô, gác chân lên sẽ có thể đạp vào…. Đường Tư Vũ nhíu vày, nhìn người đàn dáng bộ lười nhác nhưng vẫn rất mê người kia, sau đó, ánh mắt không kìm được nhìn xuống vị trí ở giữa đôi chân thon dài. “Tôi… Tôi đạp anh bị thương hả?” Đường Tư Vũ muốn khóc. Hình Liệt Hàn hừ một tiếng: “Cứ ghi món nợ này ở đây đã, sau này có thời gian tôi sẽ tính số với cô.” Đường Tư Vũ yếu ớt hỏi thêm một câu: “Có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Tôi sẽ trả tiền viện phí.” Anh ta nghe xong, lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Nó khỏe hơn cô tưởng tượng nhiều đấy.” Nó? Đường Tư Vũ có chút đau khổ. Trời ơi! Vừa sáng sớm lại đi nói chuyện xung quanh vấn đề “nó” của anh ta, thật xấu hỗ. “Được rồi, lần này là tôi mắc nợ anh, sau này tôi sẽ đền đáp tổn thất, tôi về nhà tôi đây, anh trông con đấy nhé.” Nói xong, Đường Tư Vũ đi về phía cửa, rồi lại ngoảnh đầu lại nói: ‘Mật mã là bao nhiêu!” “123456.” Người đàn ông rộng lượng nói cho cô. Đường Tư Vũ khựng lại vài giây, đơn giản thế sao? Cô thử bám, quả nhiên “ting” một tiếng rồi cửa mở ra. Cô nhanh chóng đầy cửa đi về nhà cô, sau đó xấu hỗ đến mức chôn hai chân tại chỗ. Nó? Đường Tư Vũ có chút đau khổ. Trời ơi! Vừa sáng sớm lại đi nói chuyện xung quanh vấn đề “nó” của anh ta, thật xấu hỗ. “Được rồi, lần này là tôi mắc nợ anh, sau này tôi sẽ đền đáp tổn thất, tôi về nhà tôi đây, anh trông con đấy nhé.” Nói xong, Đường Tư Vũ đi về phía cửa, rồi lại ngoảnh đầu lại nói: “Mật mã là bao nhiêu!” “123456.” Người đàn ông rộng lượng nói cho cô. Đường Tư Vũ khựng lại vài giây, đơn giản thế sao? Gô thử bám, quả nhiên “ting” một tiếng rồi cửa mở ra. Cô nhanh chóng đầy cửa đi về nhà cô, sau đó xấu hồ đến mức chôn hai chân tại chỗ. Trời ơi! Xấu hổ quá đi mắt. Đường Tư Vũ dường như có thể tái hiện lại cảnh đêm hôm qua. Nói như vậy, đêm qua cô ôm anh ta ngủ thì không nói làm gì, ấy vậy mà lại còn đạp vào chỗ đó? Muốn chết quá đi mắt. Đường Tư Vũ đi vào nhà tắm, nhanh chóng gội đầu và tắm rửa sạch sẽ. Cô ra ngoài xem đồng hồ, mới chỉ có tám giờ sáng, con trai cô chắc cũng đã ngủ dậy rồi. Cô không muốn nấu bữa sáng mà định chút nữa sẽ đưa cậu nhóc ra ngoài ăn một bữa. Chẳng lẽ ngày thứ bảy, cùng anh ta giải sầu chút cũng tốt. Dù sao cũng vì chuẩn bị cho buổi hòa nhạc mà cô căng thẳng suốt một quãng thời gian rồi, vừa hay có thể cùng nhau đi giải tỏa. Đường Tư Vũ sấy khô mái tóc dài qua eo, sau đó nhận được điện thoại Tô Hi gọi tới, Tô Hi ở đầu dây bên kia hết mực khen ngợi sự thể hiện của cô trên sân khấu, rồi báo tin vui cho cô rằng thứ tư tuần này sẽ về tụ tập.

Chương 88