Tác giả:

Thuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp…

Chương 8

Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… Ban nãy lúc Tạ lão gia ngất đi đã gặp ác mộng, trong mộng con trai anh tuấn nhà ông bị một người vạm vỡ đè dưới thân thể, làm ra một số chuyện rất khó coi.Tạ lão gia sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, tự cảm thấy hổ thẹn với mẫu thân của con trai và liệt tổ liệt tông Tạ gia.Bây giờ thấy tiểu giáo chủ mi thanh mục tú trước mặt này mới là người tình của con trai ông, Tạ lão gia không khỏi thở phào một hơi.Vị giáo chủ này vẻ ngoài xuất chúng, không chỉ có chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt xinh đẹp, mà làn da cũng vô cùng nhẵn nhụi trơn bóng đàn hồi, nhất thời, Tạ lão gia cảm thấy cũng không bết bát cho lắm.Tạ lão gia uống một hớp nước tự an ủi, bắt đầu đặt câu hỏi với giáo chủ: “Nhà của con ở đâu, cha mẹ là người phương nào, làm gì để sống?”Giáo chủ đáp: “Nhà con ở đỉnh núi của Tạ gia ngoài thành Nam, không cha không mẹ, tự lập ra Chênh Vênh giáo, ngày thường làm ít việc nhỏ để kiếm tiền.”Xem ra là một người trẻ tự gây dựng sự nghiệp, trong lòng Tạ gia rất hài lòng.Ông lại chuyển qua hỏi Tạ thiếu gia: “Sao hai đứa lại biết nhau?”Tạ thiếu gia đáp: “Giáo chủ cứu tính mạng của con.”

Ban nãy lúc Tạ lão gia ngất đi đã gặp ác mộng, trong mộng con trai anh tuấn nhà ông bị một người vạm vỡ đè dưới thân thể, làm ra một số chuyện rất khó coi.

Tạ lão gia sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, tự cảm thấy hổ thẹn với mẫu thân của con trai và liệt tổ liệt tông Tạ gia.

Bây giờ thấy tiểu giáo chủ mi thanh mục tú trước mặt này mới là người tình của con trai ông, Tạ lão gia không khỏi thở phào một hơi.

Vị giáo chủ này vẻ ngoài xuất chúng, không chỉ có chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt xinh đẹp, mà làn da cũng vô cùng nhẵn nhụi trơn bóng đàn hồi, nhất thời, Tạ lão gia cảm thấy cũng không bết bát cho lắm.

Tạ lão gia uống một hớp nước tự an ủi, bắt đầu đặt câu hỏi với giáo chủ: “Nhà của con ở đâu, cha mẹ là người phương nào, làm gì để sống?”

Giáo chủ đáp: “Nhà con ở đỉnh núi của Tạ gia ngoài thành Nam, không cha không mẹ, tự lập ra Chênh Vênh giáo, ngày thường làm ít việc nhỏ để kiếm tiền.”

Xem ra là một người trẻ tự gây dựng sự nghiệp, trong lòng Tạ gia rất hài lòng.

Ông lại chuyển qua hỏi Tạ thiếu gia: “Sao hai đứa lại biết nhau?”

Tạ thiếu gia đáp: “Giáo chủ cứu tính mạng của con.”

Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… Ban nãy lúc Tạ lão gia ngất đi đã gặp ác mộng, trong mộng con trai anh tuấn nhà ông bị một người vạm vỡ đè dưới thân thể, làm ra một số chuyện rất khó coi.Tạ lão gia sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, tự cảm thấy hổ thẹn với mẫu thân của con trai và liệt tổ liệt tông Tạ gia.Bây giờ thấy tiểu giáo chủ mi thanh mục tú trước mặt này mới là người tình của con trai ông, Tạ lão gia không khỏi thở phào một hơi.Vị giáo chủ này vẻ ngoài xuất chúng, không chỉ có chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt xinh đẹp, mà làn da cũng vô cùng nhẵn nhụi trơn bóng đàn hồi, nhất thời, Tạ lão gia cảm thấy cũng không bết bát cho lắm.Tạ lão gia uống một hớp nước tự an ủi, bắt đầu đặt câu hỏi với giáo chủ: “Nhà của con ở đâu, cha mẹ là người phương nào, làm gì để sống?”Giáo chủ đáp: “Nhà con ở đỉnh núi của Tạ gia ngoài thành Nam, không cha không mẹ, tự lập ra Chênh Vênh giáo, ngày thường làm ít việc nhỏ để kiếm tiền.”Xem ra là một người trẻ tự gây dựng sự nghiệp, trong lòng Tạ gia rất hài lòng.Ông lại chuyển qua hỏi Tạ thiếu gia: “Sao hai đứa lại biết nhau?”Tạ thiếu gia đáp: “Giáo chủ cứu tính mạng của con.”

Chương 8