Thuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp…
Chương 11
Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… Tạ thiếu gia bôn ba cả ngày trời vẫn chưa ăn gì, nghe thấy giáo chủ nói vậy thì chiếc bụng đói vô cùng phối hợp kêu lên, thế là hai người cùng nhau nhóm lửa, nướng gà.Gà chăn thả trên núi rất múp, mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp sân nhỏ, Tạ thiếu gia rụt rè bẻ cánh gà ra, bắt chuyện với giáo chủ.“Tay nghề đổi mặt của giáo chủ xuất thần nhập quỷ, không biết là học ở đâu?”Giáo chủ bẻ đùi gà ra, “Sư phụ dạy thôi, đây là kỹ pháp gia truyền, sau khi sư phụ qua đời ta mới đến Sở Dương tự lập môn hộ.”“Chiếu theo thủ pháp của giáo chủ thì việc làm ăn lẽ ra phải không tồi chứ.”Giáo chủ tự hào híp mắt, “Hồi mới tới Sở Dương đúng là rất phát đạt, khuôn mặt của hoa khôi hàng đầu Sở Dương là do ta làm đấy, nâng mũi, độn cằm và cắt mắt hai mí, thay hình đổi dạng, tạo nên uy danh của ta. Hoa khôi cũng là người nghĩa khí, sau đó đã giới thiệu không ít khách cho ta, nói thật thì hơn phân nửa đào kép có tiếng ở Sở Dương đều đã qua tay ta rồi.”“Sau này thì sao?”Giáo chủ buông tiếng thở dài, “Sau này chẳng rõ vì sao tung ra tin đồn Chênh Vênh giáo là tà giáo, người lên núi dần thưa thớt, có khi đợi cả tháng cũng không có việc làm ăn.”Tạ thiếu gia sống trong nhà thương nhân, đương nhiên hiểu việc buôn bán khó khăn thế nào, lên lên xuống xuống không thể đoán trước, đành chân thành nói, “Với tư chất của giáo chủ, chắc chắn sẽ Đông Sơn tái khởi.”Giáo chủ dẫu biết đây là lời an ủi, nhưng nghe vẫn rất vui, cảm thấy vị Tạ thiếu gia này là người không tồi, bèn bẻ cái đùi khác đưa cho y.
Tạ thiếu gia bôn ba cả ngày trời vẫn chưa ăn gì, nghe thấy giáo chủ nói vậy thì chiếc bụng đói vô cùng phối hợp kêu lên, thế là hai người cùng nhau nhóm lửa, nướng gà.
Gà chăn thả trên núi rất múp, mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp sân nhỏ, Tạ thiếu gia rụt rè bẻ cánh gà ra, bắt chuyện với giáo chủ.
“Tay nghề đổi mặt của giáo chủ xuất thần nhập quỷ, không biết là học ở đâu?”
Giáo chủ bẻ đùi gà ra, “Sư phụ dạy thôi, đây là kỹ pháp gia truyền, sau khi sư phụ qua đời ta mới đến Sở Dương tự lập môn hộ.”
“Chiếu theo thủ pháp của giáo chủ thì việc làm ăn lẽ ra phải không tồi chứ.”
Giáo chủ tự hào híp mắt, “Hồi mới tới Sở Dương đúng là rất phát đạt, khuôn mặt của hoa khôi hàng đầu Sở Dương là do ta làm đấy, nâng mũi, độn cằm và cắt mắt hai mí, thay hình đổi dạng, tạo nên uy danh của ta. Hoa khôi cũng là người nghĩa khí, sau đó đã giới thiệu không ít khách cho ta, nói thật thì hơn phân nửa đào kép có tiếng ở Sở Dương đều đã qua tay ta rồi.”
“Sau này thì sao?”
Giáo chủ buông tiếng thở dài, “Sau này chẳng rõ vì sao tung ra tin đồn Chênh Vênh giáo là tà giáo, người lên núi dần thưa thớt, có khi đợi cả tháng cũng không có việc làm ăn.”
Tạ thiếu gia sống trong nhà thương nhân, đương nhiên hiểu việc buôn bán khó khăn thế nào, lên lên xuống xuống không thể đoán trước, đành chân thành nói, “Với tư chất của giáo chủ, chắc chắn sẽ Đông Sơn tái khởi.”
Giáo chủ dẫu biết đây là lời an ủi, nhưng nghe vẫn rất vui, cảm thấy vị Tạ thiếu gia này là người không tồi, bèn bẻ cái đùi khác đưa cho y.
Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… Tạ thiếu gia bôn ba cả ngày trời vẫn chưa ăn gì, nghe thấy giáo chủ nói vậy thì chiếc bụng đói vô cùng phối hợp kêu lên, thế là hai người cùng nhau nhóm lửa, nướng gà.Gà chăn thả trên núi rất múp, mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp sân nhỏ, Tạ thiếu gia rụt rè bẻ cánh gà ra, bắt chuyện với giáo chủ.“Tay nghề đổi mặt của giáo chủ xuất thần nhập quỷ, không biết là học ở đâu?”Giáo chủ bẻ đùi gà ra, “Sư phụ dạy thôi, đây là kỹ pháp gia truyền, sau khi sư phụ qua đời ta mới đến Sở Dương tự lập môn hộ.”“Chiếu theo thủ pháp của giáo chủ thì việc làm ăn lẽ ra phải không tồi chứ.”Giáo chủ tự hào híp mắt, “Hồi mới tới Sở Dương đúng là rất phát đạt, khuôn mặt của hoa khôi hàng đầu Sở Dương là do ta làm đấy, nâng mũi, độn cằm và cắt mắt hai mí, thay hình đổi dạng, tạo nên uy danh của ta. Hoa khôi cũng là người nghĩa khí, sau đó đã giới thiệu không ít khách cho ta, nói thật thì hơn phân nửa đào kép có tiếng ở Sở Dương đều đã qua tay ta rồi.”“Sau này thì sao?”Giáo chủ buông tiếng thở dài, “Sau này chẳng rõ vì sao tung ra tin đồn Chênh Vênh giáo là tà giáo, người lên núi dần thưa thớt, có khi đợi cả tháng cũng không có việc làm ăn.”Tạ thiếu gia sống trong nhà thương nhân, đương nhiên hiểu việc buôn bán khó khăn thế nào, lên lên xuống xuống không thể đoán trước, đành chân thành nói, “Với tư chất của giáo chủ, chắc chắn sẽ Đông Sơn tái khởi.”Giáo chủ dẫu biết đây là lời an ủi, nhưng nghe vẫn rất vui, cảm thấy vị Tạ thiếu gia này là người không tồi, bèn bẻ cái đùi khác đưa cho y.