Tác giả:

Thuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp…

Chương 19

Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… Tạ thiếu gia kéo giáo chủ, đưa hắn đến khúc quanh vắng người, do dự mở miệng, “Giáo chủ có thể ở lại Tạ phủ thêm vài hôm không?”“Vì sao?” Giáo chủ hỏi.Tạ thiếu gia nói, “Lần này ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ thông gia hai nhà Tạ Hồng, nếu chuyện tiểu thư Hồng gia đào hôn truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô nương như muội ấy.Ta muốn tự mình gánh hết trách nhiệm, thà khiến người ngoài nghĩ ta là đoạn tụ cũng không muốn họ trách tội lên đầu muội ấy.Không biết giáo chủ có đồng ý giúp đỡ chuyện này hay không, giả vờ ân ái như yêu nhau trong khoảng thời gian này ở Tạ phủ, chờ giông tố qua đi bình yên trở lại.”Giáo chủ suy tư một lát, cảm thấy ý kiến này của Tạ thiếu gia tuy rằng hơi thiu, nhưng lại đúng chất một nam tử hán có trách nhiệm, mình cũng là một nam tử hán nên theo lý phải giúp y một tay, vì thế nhẹ gật đầu bảo: “Được.”Tạ thiếu gia nghe vậy thì lông mày lập tức giãn ra, dịu dàng cười với giáo chủ.Giáo chủ ngẩn người, gương mặt vô duyên vô cớ chợt nóng lên, hắn cúi đầu nhỏ giọng hỏi, “Tạ thiếu gia có thể thả tay ta ra không?”Tạ thiếu gia nghe thế thì vội vàng buông tay giáo chủ ra, lái sang chuyện khác, “Giáo chủ chịu giúp chuyện lớn như thế, Tạ mỗ vô cùng cảm kích, hay chăng giáo chủ có tâm nguyện gì, ngày sau ta sẽ gắng sức giúp ngươi hoàn thành.”

Tạ thiếu gia kéo giáo chủ, đưa hắn đến khúc quanh vắng người, do dự mở miệng, “Giáo chủ có thể ở lại Tạ phủ thêm vài hôm không?”

“Vì sao?” Giáo chủ hỏi.

Tạ thiếu gia nói, “Lần này ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ thông gia hai nhà Tạ Hồng, nếu chuyện tiểu thư Hồng gia đào hôn truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô nương như muội ấy.

Ta muốn tự mình gánh hết trách nhiệm, thà khiến người ngoài nghĩ ta là đoạn tụ cũng không muốn họ trách tội lên đầu muội ấy.

Không biết giáo chủ có đồng ý giúp đỡ chuyện này hay không, giả vờ ân ái như yêu nhau trong khoảng thời gian này ở Tạ phủ, chờ giông tố qua đi bình yên trở lại.”

Giáo chủ suy tư một lát, cảm thấy ý kiến này của Tạ thiếu gia tuy rằng hơi thiu, nhưng lại đúng chất một nam tử hán có trách nhiệm, mình cũng là một nam tử hán nên theo lý phải giúp y một tay, vì thế nhẹ gật đầu bảo: “Được.”

Tạ thiếu gia nghe vậy thì lông mày lập tức giãn ra, dịu dàng cười với giáo chủ.

Giáo chủ ngẩn người, gương mặt vô duyên vô cớ chợt nóng lên, hắn cúi đầu nhỏ giọng hỏi, “Tạ thiếu gia có thể thả tay ta ra không?”

Tạ thiếu gia nghe thế thì vội vàng buông tay giáo chủ ra, lái sang chuyện khác, “Giáo chủ chịu giúp chuyện lớn như thế, Tạ mỗ vô cùng cảm kích, hay chăng giáo chủ có tâm nguyện gì, ngày sau ta sẽ gắng sức giúp ngươi hoàn thành.”

Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… Tạ thiếu gia kéo giáo chủ, đưa hắn đến khúc quanh vắng người, do dự mở miệng, “Giáo chủ có thể ở lại Tạ phủ thêm vài hôm không?”“Vì sao?” Giáo chủ hỏi.Tạ thiếu gia nói, “Lần này ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ thông gia hai nhà Tạ Hồng, nếu chuyện tiểu thư Hồng gia đào hôn truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô nương như muội ấy.Ta muốn tự mình gánh hết trách nhiệm, thà khiến người ngoài nghĩ ta là đoạn tụ cũng không muốn họ trách tội lên đầu muội ấy.Không biết giáo chủ có đồng ý giúp đỡ chuyện này hay không, giả vờ ân ái như yêu nhau trong khoảng thời gian này ở Tạ phủ, chờ giông tố qua đi bình yên trở lại.”Giáo chủ suy tư một lát, cảm thấy ý kiến này của Tạ thiếu gia tuy rằng hơi thiu, nhưng lại đúng chất một nam tử hán có trách nhiệm, mình cũng là một nam tử hán nên theo lý phải giúp y một tay, vì thế nhẹ gật đầu bảo: “Được.”Tạ thiếu gia nghe vậy thì lông mày lập tức giãn ra, dịu dàng cười với giáo chủ.Giáo chủ ngẩn người, gương mặt vô duyên vô cớ chợt nóng lên, hắn cúi đầu nhỏ giọng hỏi, “Tạ thiếu gia có thể thả tay ta ra không?”Tạ thiếu gia nghe thế thì vội vàng buông tay giáo chủ ra, lái sang chuyện khác, “Giáo chủ chịu giúp chuyện lớn như thế, Tạ mỗ vô cùng cảm kích, hay chăng giáo chủ có tâm nguyện gì, ngày sau ta sẽ gắng sức giúp ngươi hoàn thành.”

Chương 19