Tác giả:

Thuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp…

Chương 24

Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… Ngày hôm sau Tạ thiếu gia bèn dẫn giáo chủ đến khu vực phồn vinh nhất thành Sở Dương xem các cửa tiệm.Giáo chủ dốt đặc cán mai đối với chuyện kinh doanh cửa hàng, may mà Tạ thiếu gia cũng có phần tâm đắc, dẫu gì những tửu lâu bây giờ của Tạ gia đều do chính tay Tạ thiếu gia thu xếp.Giáo chủ khiêm tốn thỉnh giáo: “Mua lại cửa hàng cần chú ý điều chi?”Tạ thiếu gia nói: “Chọn cái đắt nhất.”Giáo chủ rất thấm thía.Chưa đến nửa ngày hai người đã mua xong cửa tiệm mặt đường sang trọng nhất rồi thanh toán tiền đặt cọc.Tạ thiếu gia nói với giáo chủ, “Mấy hôm nữa ta cho người đến trang trí lại nó, mua thêm vài thứ nữa là có thể khai trương được rồi.”Giáo chủ có chút sùng bái nhìn Tạ thiếu gia, thầm nghĩ Tạ thiếu gia quả là một người vô cùng đáng tin.Tới gần giữa trưa, Tạ thiếu gia đưa giáo chủ đến tửu lâu của nhà mình.Ngày ấy giáo chủ từng nghe Hồng thiếu gia nói việc làm ăn của tửu lâu Tạ gia rất thịnh vượng, hôm nay tự mắt thấy mới biết rằng nó đã bỏ xa Hồng gia tận mấy con phố rồi.Tạ thiếu gia gọi vài món giáo chủ ưng ý, sau đó lọc xương cá cho giáo chủ, “Thật ra nếu bàn về chiêu bài thì tửu lâu Hồng gia sáng lập lâu năm hơn nhà ta, ở Sở Dương có thể được xem là nổi tiếng nhất, với cả tửu lâu nhà ta mới mở có ba năm ngắn ngủi, đồ ăn không phong phú như Hồng gia được.”Giáo chủ gắp miếng thịt cá Tạ thiếu gia vừa bỏ vào bát lên miệng, phình miệng nói, “Thế vì sao muốn đến ăn ở tửu lâu của Tạ gia thì cần phải đặt bàn trước?”Tạ thiếu gia giải thích, “Bởi lẽ cách đây vài năm Hoàng đế có cải trang vi hành, lúc khát nước thì vừa khéo ăn một chén canh trứng hành ở tửu lâu của Tạ gia, miệng khen không ngớt, sau khi hồi kinh thì đã ngự tứ cho nhà chúng ta một bảo vật trấn trạch, từ đó về sau có rất nhiều người đến tửu lâu của chúng ta ăn thử món đó.”Giáo chủ tấm tắc, lúc đi bèn gói về một chén canh trứng hành.

Ngày hôm sau Tạ thiếu gia bèn dẫn giáo chủ đến khu vực phồn vinh nhất thành Sở Dương xem các cửa tiệm.

Giáo chủ dốt đặc cán mai đối với chuyện kinh doanh cửa hàng, may mà Tạ thiếu gia cũng có phần tâm đắc, dẫu gì những tửu lâu bây giờ của Tạ gia đều do chính tay Tạ thiếu gia thu xếp.

Giáo chủ khiêm tốn thỉnh giáo: “Mua lại cửa hàng cần chú ý điều chi?”

Tạ thiếu gia nói: “Chọn cái đắt nhất.”

Giáo chủ rất thấm thía.

Chưa đến nửa ngày hai người đã mua xong cửa tiệm mặt đường sang trọng nhất rồi thanh toán tiền đặt cọc.

Tạ thiếu gia nói với giáo chủ, “Mấy hôm nữa ta cho người đến trang trí lại nó, mua thêm vài thứ nữa là có thể khai trương được rồi.”

Giáo chủ có chút sùng bái nhìn Tạ thiếu gia, thầm nghĩ Tạ thiếu gia quả là một người vô cùng đáng tin.

Tới gần giữa trưa, Tạ thiếu gia đưa giáo chủ đến tửu lâu của nhà mình.

Ngày ấy giáo chủ từng nghe Hồng thiếu gia nói việc làm ăn của tửu lâu Tạ gia rất thịnh vượng, hôm nay tự mắt thấy mới biết rằng nó đã bỏ xa Hồng gia tận mấy con phố rồi.

Tạ thiếu gia gọi vài món giáo chủ ưng ý, sau đó lọc xương cá cho giáo chủ, “Thật ra nếu bàn về chiêu bài thì tửu lâu Hồng gia sáng lập lâu năm hơn nhà ta, ở Sở Dương có thể được xem là nổi tiếng nhất, với cả tửu lâu nhà ta mới mở có ba năm ngắn ngủi, đồ ăn không phong phú như Hồng gia được.”

Giáo chủ gắp miếng thịt cá Tạ thiếu gia vừa bỏ vào bát lên miệng, phình miệng nói, “Thế vì sao muốn đến ăn ở tửu lâu của Tạ gia thì cần phải đặt bàn trước?”

Tạ thiếu gia giải thích, “Bởi lẽ cách đây vài năm Hoàng đế có cải trang vi hành, lúc khát nước thì vừa khéo ăn một chén canh trứng hành ở tửu lâu của Tạ gia, miệng khen không ngớt, sau khi hồi kinh thì đã ngự tứ cho nhà chúng ta một bảo vật trấn trạch, từ đó về sau có rất nhiều người đến tửu lâu của chúng ta ăn thử món đó.”

Giáo chủ tấm tắc, lúc đi bèn gói về một chén canh trứng hành.

Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… Ngày hôm sau Tạ thiếu gia bèn dẫn giáo chủ đến khu vực phồn vinh nhất thành Sở Dương xem các cửa tiệm.Giáo chủ dốt đặc cán mai đối với chuyện kinh doanh cửa hàng, may mà Tạ thiếu gia cũng có phần tâm đắc, dẫu gì những tửu lâu bây giờ của Tạ gia đều do chính tay Tạ thiếu gia thu xếp.Giáo chủ khiêm tốn thỉnh giáo: “Mua lại cửa hàng cần chú ý điều chi?”Tạ thiếu gia nói: “Chọn cái đắt nhất.”Giáo chủ rất thấm thía.Chưa đến nửa ngày hai người đã mua xong cửa tiệm mặt đường sang trọng nhất rồi thanh toán tiền đặt cọc.Tạ thiếu gia nói với giáo chủ, “Mấy hôm nữa ta cho người đến trang trí lại nó, mua thêm vài thứ nữa là có thể khai trương được rồi.”Giáo chủ có chút sùng bái nhìn Tạ thiếu gia, thầm nghĩ Tạ thiếu gia quả là một người vô cùng đáng tin.Tới gần giữa trưa, Tạ thiếu gia đưa giáo chủ đến tửu lâu của nhà mình.Ngày ấy giáo chủ từng nghe Hồng thiếu gia nói việc làm ăn của tửu lâu Tạ gia rất thịnh vượng, hôm nay tự mắt thấy mới biết rằng nó đã bỏ xa Hồng gia tận mấy con phố rồi.Tạ thiếu gia gọi vài món giáo chủ ưng ý, sau đó lọc xương cá cho giáo chủ, “Thật ra nếu bàn về chiêu bài thì tửu lâu Hồng gia sáng lập lâu năm hơn nhà ta, ở Sở Dương có thể được xem là nổi tiếng nhất, với cả tửu lâu nhà ta mới mở có ba năm ngắn ngủi, đồ ăn không phong phú như Hồng gia được.”Giáo chủ gắp miếng thịt cá Tạ thiếu gia vừa bỏ vào bát lên miệng, phình miệng nói, “Thế vì sao muốn đến ăn ở tửu lâu của Tạ gia thì cần phải đặt bàn trước?”Tạ thiếu gia giải thích, “Bởi lẽ cách đây vài năm Hoàng đế có cải trang vi hành, lúc khát nước thì vừa khéo ăn một chén canh trứng hành ở tửu lâu của Tạ gia, miệng khen không ngớt, sau khi hồi kinh thì đã ngự tứ cho nhà chúng ta một bảo vật trấn trạch, từ đó về sau có rất nhiều người đến tửu lâu của chúng ta ăn thử món đó.”Giáo chủ tấm tắc, lúc đi bèn gói về một chén canh trứng hành.

Chương 24