Thuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp…
Chương 33
Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… “Ta không có cơm ăn!” Giáo chủ tội nghiệp hô lên.Thế nhưng, không có ai trả lời.Hoàng hôn buông xuống, ngoài cửa vô cùng lạnh lẽo, giáo chủ biết rằng Tạ thiếu gia đầu óc chết tiệt kia nhất định không cho hắn vào nhà, thế là bèn ôm bọc quần áo của mình lên, nhân lúc trước khi cửa hàng bánh bao đóng cửa mua hai cái thật to, nặng nề lê bước về y quán Chênh Vênh.Trong y quán không có giường, giáo chủ chỉ có thể nhặt một ít cỏ khô trải trên mặt đất, chấp nhận ngủ qua đêm nay.Tạ thiếu gia đuổi hắn đi, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi nơi này, hắn không bỏ được y quán, càng không bỏ được người trong lòng của mình.Tiếc là người trong lòng của hắn là một tên đầu gỗ, ban nãy hắn nói rõ thế rồi mà y chẳng có cảm xúc gì cả, giáo chủ thấy hơi bị tổn thương luôn.Ngày hôm sau, mãi cho đến giữa trưa y quán Chênh Vênh vẫn không mở hàng, lúc Hà sư đệ đến thì thấy tấm biểu ngữ dán trước cửa: Bế quan ba ngày.Hà sư đệ kêu to bên ngoài: “Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”Giáo chủ ló đầu ra khỏi khe cửa: “Không sao không sao, vài hôm trước bị nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày là ổn mà.”Hà sư đệ nói: “Sư huynh, nếu huynh thấy thân thể không khỏe thì cứ tới y quán Chính Vinh coi sao, đại phu bên ấy đa năng lắm.”“Biết rồi mà.” Giáo chủ gật đầu qua loa.Thành công đuổi được Hà sư đệ đi, giáo chủ lại khép cánh cửa lại, quay về phòng bắt đầu điều phối những mặt nạ da người trên bàn.Chỉ có thời gian ba ngày, hắn phải làm xong những chiếc mặt nạ này trước khi Hoàng đế đến.Nếu lúc ấy Hoàng đế thật sự hạ lệnh chém đầu, hắn sẽ cướp người của Tạ gia đi, thay hình đổi dạng cho họ rồi cao chạy xa bay, giáo chủ thầm chít chít bông bông mà nghĩ như vậy đấy.Hai ngày tiếp đó giáo chủ đều tự giam mình trong phòng, căng thẳng vạch kế hoạch, còn Tạ thiếu gia thì chưa từng xuất hiện.Đêm thứ ba, hữu hộ pháp từ bên ngoài về nói với giáo chủ rằng: “Nghe bảo Hoàng thượng đã đến Sở Dương rồi.”Mặt nạ trong tay giáo chủ rơi bịch xuống đất.Bấy giờ, ngoài y quán bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, là giọng của một nữ tử: “Có ai ở đây không?”
“Ta không có cơm ăn!” Giáo chủ tội nghiệp hô lên.
Thế nhưng, không có ai trả lời.
Hoàng hôn buông xuống, ngoài cửa vô cùng lạnh lẽo, giáo chủ biết rằng Tạ thiếu gia đầu óc chết tiệt kia nhất định không cho hắn vào nhà, thế là bèn ôm bọc quần áo của mình lên, nhân lúc trước khi cửa hàng bánh bao đóng cửa mua hai cái thật to, nặng nề lê bước về y quán Chênh Vênh.
Trong y quán không có giường, giáo chủ chỉ có thể nhặt một ít cỏ khô trải trên mặt đất, chấp nhận ngủ qua đêm nay.
Tạ thiếu gia đuổi hắn đi, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi nơi này, hắn không bỏ được y quán, càng không bỏ được người trong lòng của mình.
Tiếc là người trong lòng của hắn là một tên đầu gỗ, ban nãy hắn nói rõ thế rồi mà y chẳng có cảm xúc gì cả, giáo chủ thấy hơi bị tổn thương luôn.
Ngày hôm sau, mãi cho đến giữa trưa y quán Chênh Vênh vẫn không mở hàng, lúc Hà sư đệ đến thì thấy tấm biểu ngữ dán trước cửa: Bế quan ba ngày.
Hà sư đệ kêu to bên ngoài: “Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Giáo chủ ló đầu ra khỏi khe cửa: “Không sao không sao, vài hôm trước bị nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày là ổn mà.”
Hà sư đệ nói: “Sư huynh, nếu huynh thấy thân thể không khỏe thì cứ tới y quán Chính Vinh coi sao, đại phu bên ấy đa năng lắm.”
“Biết rồi mà.” Giáo chủ gật đầu qua loa.
Thành công đuổi được Hà sư đệ đi, giáo chủ lại khép cánh cửa lại, quay về phòng bắt đầu điều phối những mặt nạ da người trên bàn.
Chỉ có thời gian ba ngày, hắn phải làm xong những chiếc mặt nạ này trước khi Hoàng đế đến.
Nếu lúc ấy Hoàng đế thật sự hạ lệnh chém đầu, hắn sẽ cướp người của Tạ gia đi, thay hình đổi dạng cho họ rồi cao chạy xa bay, giáo chủ thầm chít chít bông bông mà nghĩ như vậy đấy.
Hai ngày tiếp đó giáo chủ đều tự giam mình trong phòng, căng thẳng vạch kế hoạch, còn Tạ thiếu gia thì chưa từng xuất hiện.
Đêm thứ ba, hữu hộ pháp từ bên ngoài về nói với giáo chủ rằng: “Nghe bảo Hoàng thượng đã đến Sở Dương rồi.”
Mặt nạ trong tay giáo chủ rơi bịch xuống đất.
Bấy giờ, ngoài y quán bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, là giọng của một nữ tử: “Có ai ở đây không?”
Chênh VênhTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThuở xưa có một ngọn núi, trên núi có một tà giáo, đặt tên là Chênh Vênh giáo. Nghe đồn giáo chủ giáo này giết người không chớp mắt, để luyện thành tà công mà lột da, rút xương, uống máu người sống, không chuyện ác nào không làm. Phàm là người đi qua con đường trên ngọn núi ấy, đều sẽ bị bắt về biến thành chuột bạch cho giáo chủ tà giáo làm thí nghiệm, không một ai may mắn thoát khỏi. Có người hỏi: “Trong giang hồ nhiều hiệp sĩ chính nghĩa như thế, cớ sao không lên núi đánh dẹp?” Người kể chuyện “chậc chậc” hai tiếng: “Ai bảo là không có chứ, chẳng qua tất cả đều có đi mà không có về…” Khách nghe xôn xao: “Giáo chủ này lợi hại như vậy sao!” Bấy giờ, dưới đài có một thư sinh áo trắng trẻ tuổi gấp quạt lại cái “phạch”, nhấc tay hỏi: “Nếu như đều có đi mà không có về, thì sao ngươi biết giáo chủ đó lột da uống máu?” “Chuyện này…” Người kể chuyện vuốt vuốt chòm râu dê, con ngươi đảo một vòng đổi chủ đề, “Vị công tử này rất lạ mặt, tin chắc đây là lần đầu đến Sở Dương nhỉ?” Thư sinh chắp… “Ta không có cơm ăn!” Giáo chủ tội nghiệp hô lên.Thế nhưng, không có ai trả lời.Hoàng hôn buông xuống, ngoài cửa vô cùng lạnh lẽo, giáo chủ biết rằng Tạ thiếu gia đầu óc chết tiệt kia nhất định không cho hắn vào nhà, thế là bèn ôm bọc quần áo của mình lên, nhân lúc trước khi cửa hàng bánh bao đóng cửa mua hai cái thật to, nặng nề lê bước về y quán Chênh Vênh.Trong y quán không có giường, giáo chủ chỉ có thể nhặt một ít cỏ khô trải trên mặt đất, chấp nhận ngủ qua đêm nay.Tạ thiếu gia đuổi hắn đi, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi nơi này, hắn không bỏ được y quán, càng không bỏ được người trong lòng của mình.Tiếc là người trong lòng của hắn là một tên đầu gỗ, ban nãy hắn nói rõ thế rồi mà y chẳng có cảm xúc gì cả, giáo chủ thấy hơi bị tổn thương luôn.Ngày hôm sau, mãi cho đến giữa trưa y quán Chênh Vênh vẫn không mở hàng, lúc Hà sư đệ đến thì thấy tấm biểu ngữ dán trước cửa: Bế quan ba ngày.Hà sư đệ kêu to bên ngoài: “Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”Giáo chủ ló đầu ra khỏi khe cửa: “Không sao không sao, vài hôm trước bị nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày là ổn mà.”Hà sư đệ nói: “Sư huynh, nếu huynh thấy thân thể không khỏe thì cứ tới y quán Chính Vinh coi sao, đại phu bên ấy đa năng lắm.”“Biết rồi mà.” Giáo chủ gật đầu qua loa.Thành công đuổi được Hà sư đệ đi, giáo chủ lại khép cánh cửa lại, quay về phòng bắt đầu điều phối những mặt nạ da người trên bàn.Chỉ có thời gian ba ngày, hắn phải làm xong những chiếc mặt nạ này trước khi Hoàng đế đến.Nếu lúc ấy Hoàng đế thật sự hạ lệnh chém đầu, hắn sẽ cướp người của Tạ gia đi, thay hình đổi dạng cho họ rồi cao chạy xa bay, giáo chủ thầm chít chít bông bông mà nghĩ như vậy đấy.Hai ngày tiếp đó giáo chủ đều tự giam mình trong phòng, căng thẳng vạch kế hoạch, còn Tạ thiếu gia thì chưa từng xuất hiện.Đêm thứ ba, hữu hộ pháp từ bên ngoài về nói với giáo chủ rằng: “Nghe bảo Hoàng thượng đã đến Sở Dương rồi.”Mặt nạ trong tay giáo chủ rơi bịch xuống đất.Bấy giờ, ngoài y quán bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, là giọng của một nữ tử: “Có ai ở đây không?”