Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…
Chương 606
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Điều đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt là khuôn mặt dịu dàng đang nhìn chăm chú của người đàn ông bên cạnh, cô sợ đến mức vội vàng thu mình vào trong chăn, trồn theo bản năng, mỗi người phụ nữ có lẽ đều tự coi bộ dạng buổi sáng thức dậy là xấu xí nhất, cô cũng không phải ngoại lệ. Cảm thấy bản thân xấu xí đến mức không thể nhìn người. “Trốn cái gì?” Ôn Lệ Thâm cười trầm thấp hỏi. “Buổi sáng thức dậy em rất xấu, đừng nhìn.” “Anh đã nhìn ba tiếng rồi, lúc này mới trốn, có phải quá muộn rồi không?” Tô Hi lập tức từ trong chăn bông kinh ngạc ngắng đầu nhìn lên: “Anh dậy lâu rồi?” “ỪI! Bảy giờ tỉnh dậy, giờ vừa hay là mười giờ.” Ôn Lệ Thâm cười, kéo cô vào lòng: “Đừng lo lắng, em không xấu, rất đẹp.” Tô Hi vừa động liền đau đến la lên một tiếng, một cỗ đau đớn xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, cô vùi vào trong ngực anh: SE). 9 Trong mắt Ôn Lệ Thâm hiện lên tia lo lắng cùng quẫn bách: “Có cách nào làm dịu cơn đau cho em không?” Tô Hi lắc đầu: “Có lẽ chỉ có thể nằm thế này!” “Em tiếp tục nằm đi, anh đem bữa sáng vào phòng cho em.” Tô Hi cũng không muốn cưng chiều như vậy: “Không cần, em nằm thêm một lát. Buổi trưa chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm. “Được, ăn ngon chút, bồi bổ khí huyết.” Ôn Hình Viễn nhẹ ôm khuôn mặt cô: “Là anh không tốt, mất khống chế.” Giờ phút này trong đầu Tô Hi, chỉ cần lật lại ký ức, đều là chuyện của tối hôm qua, khuôn mặt của cô lại ửng hồng, không dám nhớ lại chỉ tiết, tóm lại, tất cả những trải nghiệm này đều khiến cô cả đời không quên. “Không trách anh.” Tô Hi biết thế nào cũng sẽ một lần đau thế, sau này sẽ tốt hơn. Ôn Lệ Thâm khẽ hôn lên tóc cô: “Hi Hi, anh yêu em, rất yêu, rất yêu.” Tô Hi nghe những lời này, dường như quên đi nỗi đau, cô nép vào lòng anh, tâm trạng dâng trào, quá trình từ một cô gái trở thành một người phụ nữ luôn có sự hoảng loạn, bất an, sợ bị phụ lòng, không có cảm giác an toàn. Lúc này, trong lòng cô tràn đầy cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc. “Vâng… Em biết rồi.” Tô Hi nhẹ giọng đáp, trao cho anh, cô không hồi hận. Trong khách sạn năm sao, một người phụ nữ đang đứng trước cửa số chạm đất, ánh mắt cô ta không nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, mà ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng chống cằm nhìn quảng cáo trên TV bên cạnh. Trong quảng cáo, hình ảnh hoàn hảo của Tô Hi hiện ra từ ánh sáng và bóng tối, những hình ảnh cao cấp đầy cảm xúc khiến cô ấy đẹp đến nghẹt thở, mà điều quảng cáo này hướng tới là một thương hiệu son môi quốc tế hàng đầu. Người phụ nữ chiêm ngưỡng xong quảng cáo, khóe miệng cô ta nhẹ nhếch lên một nụ cười phức tạp, khinh thường, nó khiến cô ta nhớ đến Tô Hi đã gặp ở cửa hàng lần trước, mặc dù xinh đẹp nhưng nhân phẩm không tốt. Cô ta có nên nhắc Ôn Lệ Thâm, để anh biết, anh cưới loại phụ nữ thế nào không? Là người tiền nhiệm, cô ta cảm thấy mình có nghĩa vụ như vậy. Cô ta cầm điện thoại di động trên bàn lên, tìm số của Ôn Lệ Thâm, bắm dãy số đã lâu không gọi. Lúc này, Ôn Lệ Thâm đang ăn cơm với Tô Hi ở một nhà hàng bên ngoài, điện thoại di động trên bàn vang lên, anh liếc thấy dãy số lạ, anh không quan tâm, trực tiếp bấm tắt. Tô Hi phía đối diện có chút kinh ngạc ngắng đầu nhìn: “Sao lại không nghe!” “Anh không trả lời cuộc gọi của người lạ.” Ôn Lệ Thâm ngước mắt đáp. Tô Hi đẩy bát canh trước mặt: “Em ăn no rÓI. “Sao no rồi? Còn chưa ăn được hai miếng.” Ôn Lệ Thâm cau mày. Tô Hi lập tức ngẳắng mặt lên, cười hỏi: “Làm sao anh biết em mới ăn hai miếng?” “Bởi vì anh vẫn luôn chăm chú nhìn em ăn.” Ôn Lệ Thâm nói xong liền kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, chuyển bát canh cô đầy ra đến trước mặt mình: “Anh đút cho em, uống thêm hai ngụm nào.” Tô Hi có chút ngượng ngùng liếc nhìn xung quanh, hiện tại không có nhiều khách ở đây, cô ghé sát vào người anh: “Được rồi!” Ôn Lệ Thâm bưng bát canh lên, một tay cầm lấy thìa, đút vào miệng cô. Tô Hi ăn, một đôi mắt long lanh chứa ý cười, cứ khờ khạo nhìn anh cười. “Em cười gì.” Ôn Lệ Thâm bị nụ cười của cô hấp dẫn, khóe miệng khẽ nhéch lên.
Điều đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt là khuôn mặt dịu dàng đang nhìn chăm chú của người đàn ông bên cạnh, cô sợ đến mức vội vàng thu mình vào trong chăn, trồn theo bản năng, mỗi người phụ nữ có lẽ đều tự coi bộ dạng buổi sáng thức dậy là xấu xí nhất, cô cũng không phải ngoại lệ.
Cảm thấy bản thân xấu xí đến mức không thể nhìn người.
“Trốn cái gì?” Ôn Lệ Thâm cười trầm thấp hỏi.
“Buổi sáng thức dậy em rất xấu, đừng nhìn.”
“Anh đã nhìn ba tiếng rồi, lúc này mới trốn, có phải quá muộn rồi không?”
Tô Hi lập tức từ trong chăn bông kinh ngạc ngắng đầu nhìn lên: “Anh dậy lâu rồi?”
“ỪI! Bảy giờ tỉnh dậy, giờ vừa hay là mười giờ.” Ôn Lệ Thâm cười, kéo cô vào lòng: “Đừng lo lắng, em không xấu, rất đẹp.”
Tô Hi vừa động liền đau đến la lên một tiếng, một cỗ đau đớn xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, cô vùi vào trong ngực anh: SE). 9 Trong mắt Ôn Lệ Thâm hiện lên tia lo lắng cùng quẫn bách: “Có cách nào làm dịu cơn đau cho em không?”
Tô Hi lắc đầu: “Có lẽ chỉ có thể nằm thế này!”
“Em tiếp tục nằm đi, anh đem bữa sáng vào phòng cho em.”
Tô Hi cũng không muốn cưng chiều như vậy: “Không cần, em nằm thêm một lát.
Buổi trưa chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
“Được, ăn ngon chút, bồi bổ khí huyết.”
Ôn Hình Viễn nhẹ ôm khuôn mặt cô: “Là anh không tốt, mất khống chế.”
Giờ phút này trong đầu Tô Hi, chỉ cần lật lại ký ức, đều là chuyện của tối hôm qua, khuôn mặt của cô lại ửng hồng, không dám nhớ lại chỉ tiết, tóm lại, tất cả những trải nghiệm này đều khiến cô cả đời không quên.
“Không trách anh.” Tô Hi biết thế nào cũng sẽ một lần đau thế, sau này sẽ tốt hơn.
Ôn Lệ Thâm khẽ hôn lên tóc cô: “Hi Hi, anh yêu em, rất yêu, rất yêu.”
Tô Hi nghe những lời này, dường như quên đi nỗi đau, cô nép vào lòng anh, tâm trạng dâng trào, quá trình từ một cô gái trở thành một người phụ nữ luôn có sự hoảng loạn, bất an, sợ bị phụ lòng, không có cảm giác an toàn.
Lúc này, trong lòng cô tràn đầy cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc.
“Vâng… Em biết rồi.” Tô Hi nhẹ giọng đáp, trao cho anh, cô không hồi hận.
Trong khách sạn năm sao, một người phụ nữ đang đứng trước cửa số chạm đất, ánh mắt cô ta không nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, mà ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng chống cằm nhìn quảng cáo trên TV bên cạnh. Trong quảng cáo, hình ảnh hoàn hảo của Tô Hi hiện ra từ ánh sáng và bóng tối, những hình ảnh cao cấp đầy cảm xúc khiến cô ấy đẹp đến nghẹt thở, mà điều quảng cáo này hướng tới là một thương hiệu son môi quốc tế hàng đầu.
Người phụ nữ chiêm ngưỡng xong quảng cáo, khóe miệng cô ta nhẹ nhếch lên một nụ cười phức tạp, khinh thường, nó khiến cô ta nhớ đến Tô Hi đã gặp ở cửa hàng lần trước, mặc dù xinh đẹp nhưng nhân phẩm không tốt.
Cô ta có nên nhắc Ôn Lệ Thâm, để anh biết, anh cưới loại phụ nữ thế nào không?
Là người tiền nhiệm, cô ta cảm thấy mình có nghĩa vụ như vậy.
Cô ta cầm điện thoại di động trên bàn lên, tìm số của Ôn Lệ Thâm, bắm dãy số đã lâu không gọi.
Lúc này, Ôn Lệ Thâm đang ăn cơm với Tô Hi ở một nhà hàng bên ngoài, điện thoại di động trên bàn vang lên, anh liếc thấy dãy số lạ, anh không quan tâm, trực tiếp bấm tắt.
Tô Hi phía đối diện có chút kinh ngạc ngắng đầu nhìn: “Sao lại không nghe!”
“Anh không trả lời cuộc gọi của người lạ.”
Ôn Lệ Thâm ngước mắt đáp.
Tô Hi đẩy bát canh trước mặt: “Em ăn no rÓI.
“Sao no rồi? Còn chưa ăn được hai miếng.” Ôn Lệ Thâm cau mày.
Tô Hi lập tức ngẳắng mặt lên, cười hỏi: “Làm sao anh biết em mới ăn hai miếng?”
“Bởi vì anh vẫn luôn chăm chú nhìn em ăn.” Ôn Lệ Thâm nói xong liền kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, chuyển bát canh cô đầy ra đến trước mặt mình: “Anh đút cho em, uống thêm hai ngụm nào.”
Tô Hi có chút ngượng ngùng liếc nhìn xung quanh, hiện tại không có nhiều khách ở đây, cô ghé sát vào người anh: “Được rồi!”
Ôn Lệ Thâm bưng bát canh lên, một tay cầm lấy thìa, đút vào miệng cô. Tô Hi ăn, một đôi mắt long lanh chứa ý cười, cứ khờ khạo nhìn anh cười.
“Em cười gì.” Ôn Lệ Thâm bị nụ cười của cô hấp dẫn, khóe miệng khẽ nhéch lên.
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Điều đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt là khuôn mặt dịu dàng đang nhìn chăm chú của người đàn ông bên cạnh, cô sợ đến mức vội vàng thu mình vào trong chăn, trồn theo bản năng, mỗi người phụ nữ có lẽ đều tự coi bộ dạng buổi sáng thức dậy là xấu xí nhất, cô cũng không phải ngoại lệ. Cảm thấy bản thân xấu xí đến mức không thể nhìn người. “Trốn cái gì?” Ôn Lệ Thâm cười trầm thấp hỏi. “Buổi sáng thức dậy em rất xấu, đừng nhìn.” “Anh đã nhìn ba tiếng rồi, lúc này mới trốn, có phải quá muộn rồi không?” Tô Hi lập tức từ trong chăn bông kinh ngạc ngắng đầu nhìn lên: “Anh dậy lâu rồi?” “ỪI! Bảy giờ tỉnh dậy, giờ vừa hay là mười giờ.” Ôn Lệ Thâm cười, kéo cô vào lòng: “Đừng lo lắng, em không xấu, rất đẹp.” Tô Hi vừa động liền đau đến la lên một tiếng, một cỗ đau đớn xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, cô vùi vào trong ngực anh: SE). 9 Trong mắt Ôn Lệ Thâm hiện lên tia lo lắng cùng quẫn bách: “Có cách nào làm dịu cơn đau cho em không?” Tô Hi lắc đầu: “Có lẽ chỉ có thể nằm thế này!” “Em tiếp tục nằm đi, anh đem bữa sáng vào phòng cho em.” Tô Hi cũng không muốn cưng chiều như vậy: “Không cần, em nằm thêm một lát. Buổi trưa chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm. “Được, ăn ngon chút, bồi bổ khí huyết.” Ôn Hình Viễn nhẹ ôm khuôn mặt cô: “Là anh không tốt, mất khống chế.” Giờ phút này trong đầu Tô Hi, chỉ cần lật lại ký ức, đều là chuyện của tối hôm qua, khuôn mặt của cô lại ửng hồng, không dám nhớ lại chỉ tiết, tóm lại, tất cả những trải nghiệm này đều khiến cô cả đời không quên. “Không trách anh.” Tô Hi biết thế nào cũng sẽ một lần đau thế, sau này sẽ tốt hơn. Ôn Lệ Thâm khẽ hôn lên tóc cô: “Hi Hi, anh yêu em, rất yêu, rất yêu.” Tô Hi nghe những lời này, dường như quên đi nỗi đau, cô nép vào lòng anh, tâm trạng dâng trào, quá trình từ một cô gái trở thành một người phụ nữ luôn có sự hoảng loạn, bất an, sợ bị phụ lòng, không có cảm giác an toàn. Lúc này, trong lòng cô tràn đầy cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc. “Vâng… Em biết rồi.” Tô Hi nhẹ giọng đáp, trao cho anh, cô không hồi hận. Trong khách sạn năm sao, một người phụ nữ đang đứng trước cửa số chạm đất, ánh mắt cô ta không nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, mà ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng chống cằm nhìn quảng cáo trên TV bên cạnh. Trong quảng cáo, hình ảnh hoàn hảo của Tô Hi hiện ra từ ánh sáng và bóng tối, những hình ảnh cao cấp đầy cảm xúc khiến cô ấy đẹp đến nghẹt thở, mà điều quảng cáo này hướng tới là một thương hiệu son môi quốc tế hàng đầu. Người phụ nữ chiêm ngưỡng xong quảng cáo, khóe miệng cô ta nhẹ nhếch lên một nụ cười phức tạp, khinh thường, nó khiến cô ta nhớ đến Tô Hi đã gặp ở cửa hàng lần trước, mặc dù xinh đẹp nhưng nhân phẩm không tốt. Cô ta có nên nhắc Ôn Lệ Thâm, để anh biết, anh cưới loại phụ nữ thế nào không? Là người tiền nhiệm, cô ta cảm thấy mình có nghĩa vụ như vậy. Cô ta cầm điện thoại di động trên bàn lên, tìm số của Ôn Lệ Thâm, bắm dãy số đã lâu không gọi. Lúc này, Ôn Lệ Thâm đang ăn cơm với Tô Hi ở một nhà hàng bên ngoài, điện thoại di động trên bàn vang lên, anh liếc thấy dãy số lạ, anh không quan tâm, trực tiếp bấm tắt. Tô Hi phía đối diện có chút kinh ngạc ngắng đầu nhìn: “Sao lại không nghe!” “Anh không trả lời cuộc gọi của người lạ.” Ôn Lệ Thâm ngước mắt đáp. Tô Hi đẩy bát canh trước mặt: “Em ăn no rÓI. “Sao no rồi? Còn chưa ăn được hai miếng.” Ôn Lệ Thâm cau mày. Tô Hi lập tức ngẳắng mặt lên, cười hỏi: “Làm sao anh biết em mới ăn hai miếng?” “Bởi vì anh vẫn luôn chăm chú nhìn em ăn.” Ôn Lệ Thâm nói xong liền kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, chuyển bát canh cô đầy ra đến trước mặt mình: “Anh đút cho em, uống thêm hai ngụm nào.” Tô Hi có chút ngượng ngùng liếc nhìn xung quanh, hiện tại không có nhiều khách ở đây, cô ghé sát vào người anh: “Được rồi!” Ôn Lệ Thâm bưng bát canh lên, một tay cầm lấy thìa, đút vào miệng cô. Tô Hi ăn, một đôi mắt long lanh chứa ý cười, cứ khờ khạo nhìn anh cười. “Em cười gì.” Ôn Lệ Thâm bị nụ cười của cô hấp dẫn, khóe miệng khẽ nhéch lên.