Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…
Chương 726
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Hình Nhất Nặc bị mắng, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng, hóa ra lúc sáng tấm gỗ đó không phải của anh. Tất cả là hiểu lầm, tốt quá! Cô ngắng đầu tìm kiếm, hôm qua cô nói sẽ không nhìn trộm, nhưng giờ phút này, cô lại công khai tìm kiếm. “Từ từ tìm, không vội.” Ôn Lương Diệu lùi lại một bước, khoanh tay lại tránh đường cho cô. Hình Nhất Nặc nghiêm túc tìm kiếm cô không để ý đến chuyện anh đang lùi lại gần chỗ cô treo tắm gỗ hôm qua. Ôn Lương Diệu có tầm nhìn tốt, anh biết chính xác nơi cô treo tắm gỗ tối hôm qua, cô treo ở vị trí ngoài cùng bên trái. Hình Nhất Nặc thậm chí còn không biết anh đã đi sang một bên khác nhìn tắm gỗ của cô. Ánh mắt của Ôn Lương Diệu cuối cùng cũng rơi vào tắm gỗ kia, anh nhìn rõ dòng chữ viết cùng ký bút của cô. Hơi thở của anh không ồn định trong vài giây, đôi mắt anh nheo lại hiện lên những cảm xúc khó hiểu. Nhân lúc Hình Nhất Nặc chưa phát hiện anh lặng lẽ trở về vị trí phía sau cô. Hình Nhất Nặc nheo mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy tắm bảng gỗ do Ôn Lương Diệu viết, trên tắm bảng đó còn có lạc đề do đích thân Ôn Lương Diệu viết, khi thấy những chữ viết ở trên đó có liên quan tới mình, cô che miệng lại, không phát ra bắt kỳ âm thanh nào. Hóa ra nguyện vọng của anh là muốn cô hạnh phúc một đời, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là nguyện vọng liên quan tới cô, phần tâm ý này cũng đủ đề cô thấy thỏa mãn. Xoay người, bắt thình lình cô lại bị ăn đau một cái trên đỉnh đầu, chỉ thấy ánh mắt của Ôn Lương Diệu có chút không tốt đang nhìn cô: “Giờ đã nhìn rõ chưa? Còn khóc nữa không?” Mặt của Hình Nhất Nặc lập tức đỏ lên, cảm thấy khó xử tới mức muốn độn thổ, sau đó bắt tri bất giác cô nhớ tới một cái bảng hiệu của cô ở một nơi khác liền vô cùng chột dạ. “Chúng ta đi thôi!” Nói xong, Hình Nhất Nặc có chút căng thẳng nhìn về phương hướng tắm bảng gỗ của mình, rất sợ Ôn Lương Diệu nói tới việc muốn xem bảng gỗ của cô? Vậy thì quá mắt mặt rồi. Ôn Lương Diệu đem hết sự quẫn bách của cô vào trong mắt, anh không muốn gây khó dễ cho cô, hơn nữa, những gì mà cô viết trên bảng gỗ anh cũng đều đã nhìn thấy hết cả rồi. “Được rồi, đi ăn sáng, đừng để đói bụng.” Ôn Lương Diệu quả nhiên là không muốn đi xem bảng gỗ của cô. Khoảng thời gian này Hình Nhất Nặc không hề vui vẻ gì mà còn thấy mắt mát, anh vốn không quan tâm đ ến việc cô đã viết nguyện vọng gì? Ài, tâm trạng của cô sao lại rầu rĩ như vậy chứ? Bọn họ cũng không định tới khách sạn ăn sáng mà ăn ở một quán ăn bình thường ngay bên cạnh mà thôi, tuy rằng mặt tiền cửa hàng không được tốt lắm thế nhưng mùi vị lại rất được, Hình Nhất Nặc thấy ăn rất là ngon, còn ăn hết cả bát mỳ. “Đi thôi Hôm nay tới hậu trường quay phim, không phải em vẫn luôn muốn đến hậu trường sao? Hôm nay chính là cơ hội.” “Ừm! Được, đi thôi!” Hình Nhất Nặc không khỏi vui vẻ trở lại, ngay cả phía trước có bậc thang cũng quên béng mắt, bước hụt một bước. “Ai da.” Một tiếng, một tay bám vào người bên cạnh mới có thể dựa vào, mà tay của Ôn Lương Diệu tựa như theo bản năng mà ôm chặt lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm vào trong lòng. Hình Nhất Nặc duỗi cái tay vừa kéo, muốn ôm lấy cổ anh, trong nháy mắt tư thế của hai người ở bên đường tựa như đang hôn nhau vậy. “Em không sao chứ!” “Không… không sao!” “Được, đi thôi! Ôn Lương Diệu đi ở phía trước, Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn đi ở phía sau. Một đường tới khách sạn, bọn họ quả thực là đã đuổi kịp xe của đoàn kịch, xe của Ôn Lệ Thâm đã xuất phát, vợ chồng Hình Liệt Hàn dẫn theo tên nhóc kia lái xe của hắn đi mất rồi, cho nên Ôn Lương Diệu đành phải lái xe của mình đuổi theo. Hứa Nhất Nặc ngồi trên xe, có công nhân công tác phát nước, Hứa Nhất Nặc đưa cho anh một chai: “Này, người ở đây thật nhiệt tình.” Ôn Lương Diệu nhận lấy uống một hụm, lúc này Hình Nhất Nặc loay hoay mãi không vẫn không mở được nắp, cô bất đắc dĩ nhìn hắn. Ôn Lương Diệu duỗi tay ra nhận, sức lực của đàn ông có khác, vừa vặn liền mở ra rồi.
Hình Nhất Nặc bị mắng, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng, hóa ra lúc sáng tấm gỗ đó không phải của anh. Tất cả là hiểu lầm, tốt quá!
Cô ngắng đầu tìm kiếm, hôm qua cô nói sẽ không nhìn trộm, nhưng giờ phút này, cô lại công khai tìm kiếm.
“Từ từ tìm, không vội.”
Ôn Lương Diệu lùi lại một bước, khoanh tay lại tránh đường cho cô.
Hình Nhất Nặc nghiêm túc tìm kiếm cô không để ý đến chuyện anh đang lùi lại gần chỗ cô treo tắm gỗ hôm qua.
Ôn Lương Diệu có tầm nhìn tốt, anh biết chính xác nơi cô treo tắm gỗ tối hôm qua, cô treo ở vị trí ngoài cùng bên trái.
Hình Nhất Nặc thậm chí còn không biết anh đã đi sang một bên khác nhìn tắm gỗ của cô.
Ánh mắt của Ôn Lương Diệu cuối cùng cũng rơi vào tắm gỗ kia, anh nhìn rõ dòng chữ viết cùng ký bút của cô.
Hơi thở của anh không ồn định trong vài giây, đôi mắt anh nheo lại hiện lên những cảm xúc khó hiểu.
Nhân lúc Hình Nhất Nặc chưa phát hiện anh lặng lẽ trở về vị trí phía sau cô.
Hình Nhất Nặc nheo mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy tắm bảng gỗ do Ôn Lương Diệu viết, trên tắm bảng đó còn có lạc đề do đích thân Ôn Lương Diệu viết, khi thấy những chữ viết ở trên đó có liên quan tới mình, cô che miệng lại, không phát ra bắt kỳ âm thanh nào.
Hóa ra nguyện vọng của anh là muốn cô hạnh phúc một đời, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là nguyện vọng liên quan tới cô, phần tâm ý này cũng đủ đề cô thấy thỏa mãn.
Xoay người, bắt thình lình cô lại bị ăn đau một cái trên đỉnh đầu, chỉ thấy ánh mắt của Ôn Lương Diệu có chút không tốt đang nhìn cô: “Giờ đã nhìn rõ chưa? Còn khóc nữa không?”
Mặt của Hình Nhất Nặc lập tức đỏ lên, cảm thấy khó xử tới mức muốn độn thổ, sau đó bắt tri bất giác cô nhớ tới một cái bảng hiệu của cô ở một nơi khác liền vô cùng chột dạ.
“Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Hình Nhất Nặc có chút căng thẳng nhìn về phương hướng tắm bảng gỗ của mình, rất sợ Ôn Lương Diệu nói tới việc muốn xem bảng gỗ của cô?
Vậy thì quá mắt mặt rồi.
Ôn Lương Diệu đem hết sự quẫn bách của cô vào trong mắt, anh không muốn gây khó dễ cho cô, hơn nữa, những gì mà cô viết trên bảng gỗ anh cũng đều đã nhìn thấy hết cả rồi.
“Được rồi, đi ăn sáng, đừng để đói bụng.”
Ôn Lương Diệu quả nhiên là không muốn đi xem bảng gỗ của cô.
Khoảng thời gian này Hình Nhất Nặc không hề vui vẻ gì mà còn thấy mắt mát, anh vốn không quan tâm đ ến việc cô đã viết nguyện vọng gì?
Ài, tâm trạng của cô sao lại rầu rĩ như vậy chứ?
Bọn họ cũng không định tới khách sạn ăn sáng mà ăn ở một quán ăn bình thường ngay bên cạnh mà thôi, tuy rằng mặt tiền cửa hàng không được tốt lắm thế nhưng mùi vị lại rất được, Hình Nhất Nặc thấy ăn rất là ngon, còn ăn hết cả bát mỳ.
“Đi thôi Hôm nay tới hậu trường quay phim, không phải em vẫn luôn muốn đến hậu trường sao? Hôm nay chính là cơ hội.”
“Ừm! Được, đi thôi!”
Hình Nhất Nặc không khỏi vui vẻ trở lại, ngay cả phía trước có bậc thang cũng quên béng mắt, bước hụt một bước.
“Ai da.”
Một tiếng, một tay bám vào người bên cạnh mới có thể dựa vào, mà tay của Ôn Lương Diệu tựa như theo bản năng mà ôm chặt lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm vào trong lòng.
Hình Nhất Nặc duỗi cái tay vừa kéo, muốn ôm lấy cổ anh, trong nháy mắt tư thế của hai người ở bên đường tựa như đang hôn nhau vậy.
“Em không sao chứ!”
“Không… không sao!”
“Được, đi thôi! Ôn Lương Diệu đi ở phía trước, Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn đi ở phía sau.
Một đường tới khách sạn, bọn họ quả thực là đã đuổi kịp xe của đoàn kịch, xe của Ôn Lệ Thâm đã xuất phát, vợ chồng Hình Liệt Hàn dẫn theo tên nhóc kia lái xe của hắn đi mất rồi, cho nên Ôn Lương Diệu đành phải lái xe của mình đuổi theo.
Hứa Nhất Nặc ngồi trên xe, có công nhân công tác phát nước, Hứa Nhất Nặc đưa cho anh một chai: “Này, người ở đây thật nhiệt tình.”
Ôn Lương Diệu nhận lấy uống một hụm, lúc này Hình Nhất Nặc loay hoay mãi không vẫn không mở được nắp, cô bất đắc dĩ nhìn hắn.
Ôn Lương Diệu duỗi tay ra nhận, sức lực của đàn ông có khác, vừa vặn liền mở ra rồi.
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Hình Nhất Nặc bị mắng, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng, hóa ra lúc sáng tấm gỗ đó không phải của anh. Tất cả là hiểu lầm, tốt quá! Cô ngắng đầu tìm kiếm, hôm qua cô nói sẽ không nhìn trộm, nhưng giờ phút này, cô lại công khai tìm kiếm. “Từ từ tìm, không vội.” Ôn Lương Diệu lùi lại một bước, khoanh tay lại tránh đường cho cô. Hình Nhất Nặc nghiêm túc tìm kiếm cô không để ý đến chuyện anh đang lùi lại gần chỗ cô treo tắm gỗ hôm qua. Ôn Lương Diệu có tầm nhìn tốt, anh biết chính xác nơi cô treo tắm gỗ tối hôm qua, cô treo ở vị trí ngoài cùng bên trái. Hình Nhất Nặc thậm chí còn không biết anh đã đi sang một bên khác nhìn tắm gỗ của cô. Ánh mắt của Ôn Lương Diệu cuối cùng cũng rơi vào tắm gỗ kia, anh nhìn rõ dòng chữ viết cùng ký bút của cô. Hơi thở của anh không ồn định trong vài giây, đôi mắt anh nheo lại hiện lên những cảm xúc khó hiểu. Nhân lúc Hình Nhất Nặc chưa phát hiện anh lặng lẽ trở về vị trí phía sau cô. Hình Nhất Nặc nheo mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy tắm bảng gỗ do Ôn Lương Diệu viết, trên tắm bảng đó còn có lạc đề do đích thân Ôn Lương Diệu viết, khi thấy những chữ viết ở trên đó có liên quan tới mình, cô che miệng lại, không phát ra bắt kỳ âm thanh nào. Hóa ra nguyện vọng của anh là muốn cô hạnh phúc một đời, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là nguyện vọng liên quan tới cô, phần tâm ý này cũng đủ đề cô thấy thỏa mãn. Xoay người, bắt thình lình cô lại bị ăn đau một cái trên đỉnh đầu, chỉ thấy ánh mắt của Ôn Lương Diệu có chút không tốt đang nhìn cô: “Giờ đã nhìn rõ chưa? Còn khóc nữa không?” Mặt của Hình Nhất Nặc lập tức đỏ lên, cảm thấy khó xử tới mức muốn độn thổ, sau đó bắt tri bất giác cô nhớ tới một cái bảng hiệu của cô ở một nơi khác liền vô cùng chột dạ. “Chúng ta đi thôi!” Nói xong, Hình Nhất Nặc có chút căng thẳng nhìn về phương hướng tắm bảng gỗ của mình, rất sợ Ôn Lương Diệu nói tới việc muốn xem bảng gỗ của cô? Vậy thì quá mắt mặt rồi. Ôn Lương Diệu đem hết sự quẫn bách của cô vào trong mắt, anh không muốn gây khó dễ cho cô, hơn nữa, những gì mà cô viết trên bảng gỗ anh cũng đều đã nhìn thấy hết cả rồi. “Được rồi, đi ăn sáng, đừng để đói bụng.” Ôn Lương Diệu quả nhiên là không muốn đi xem bảng gỗ của cô. Khoảng thời gian này Hình Nhất Nặc không hề vui vẻ gì mà còn thấy mắt mát, anh vốn không quan tâm đ ến việc cô đã viết nguyện vọng gì? Ài, tâm trạng của cô sao lại rầu rĩ như vậy chứ? Bọn họ cũng không định tới khách sạn ăn sáng mà ăn ở một quán ăn bình thường ngay bên cạnh mà thôi, tuy rằng mặt tiền cửa hàng không được tốt lắm thế nhưng mùi vị lại rất được, Hình Nhất Nặc thấy ăn rất là ngon, còn ăn hết cả bát mỳ. “Đi thôi Hôm nay tới hậu trường quay phim, không phải em vẫn luôn muốn đến hậu trường sao? Hôm nay chính là cơ hội.” “Ừm! Được, đi thôi!” Hình Nhất Nặc không khỏi vui vẻ trở lại, ngay cả phía trước có bậc thang cũng quên béng mắt, bước hụt một bước. “Ai da.” Một tiếng, một tay bám vào người bên cạnh mới có thể dựa vào, mà tay của Ôn Lương Diệu tựa như theo bản năng mà ôm chặt lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm vào trong lòng. Hình Nhất Nặc duỗi cái tay vừa kéo, muốn ôm lấy cổ anh, trong nháy mắt tư thế của hai người ở bên đường tựa như đang hôn nhau vậy. “Em không sao chứ!” “Không… không sao!” “Được, đi thôi! Ôn Lương Diệu đi ở phía trước, Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn đi ở phía sau. Một đường tới khách sạn, bọn họ quả thực là đã đuổi kịp xe của đoàn kịch, xe của Ôn Lệ Thâm đã xuất phát, vợ chồng Hình Liệt Hàn dẫn theo tên nhóc kia lái xe của hắn đi mất rồi, cho nên Ôn Lương Diệu đành phải lái xe của mình đuổi theo. Hứa Nhất Nặc ngồi trên xe, có công nhân công tác phát nước, Hứa Nhất Nặc đưa cho anh một chai: “Này, người ở đây thật nhiệt tình.” Ôn Lương Diệu nhận lấy uống một hụm, lúc này Hình Nhất Nặc loay hoay mãi không vẫn không mở được nắp, cô bất đắc dĩ nhìn hắn. Ôn Lương Diệu duỗi tay ra nhận, sức lực của đàn ông có khác, vừa vặn liền mở ra rồi.