Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…
Chương 989
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Gọi tên của anh đi! Anh nghe quen rồi.” Mộ Phi sửa lại cho cô. Thư Thuần mím môi cười, nhẹ giọng nói: “Vâng.” Ra khỏi nhà hàng, Thư Thuần ngồi trong xe. Lúc trước đối với đất nước này cô còn cảm thấy bắt an và sợ hãi. Giờ đây ngồi bên cạnh anh, thưởng thức phong cảnh ven đường qua cửa sổ, cô vậy mà lại thích đất nước này, cũng không còn thấy sợ nữa. Cảm giác an toàn này cô không có được trên những người đàn ông khác, chỉ có lúc ở cạnh Mộ Phi, cô mới có được cảm giác an tâm như vậy. Ánh mắt của Mộ Phi thỉnh thoảng rơi trên người cô. Trên người cô vẫn giữ lại sự đơn thuần như lúc anh rời đi, anh nghĩ, sau khi anh rời đi, cuộc sống của cô có phải không có gì thay đổi không? “Mộ Phi, cảm ơn anh mỗi tháng đều quyên tiền cho cô nhi viện. Bây giờ, viện trưởng của bọn em lại thu dưỡng thêm vài đứa trẻ. Toàn bộ đều nhờ tiền của anh mới khiến cho những đứa trẻ này có thể có được một ngôi nhà thoải mái ám áp.” Thư Thuần nói cảm ơn. Mộ Phi mỉm cười: “Anh cũng hy vọng làm chút việc tốt, bù lại nuối tiếc trong lòng anh.” “Trong lòng anh có điều gì nuối tiếc sao?” Trong đầu Mộ Phi hồi tưởng rất nhiều chuyện cũ đã qua. Nữa đời trước của anh ta có thể nói là tràn ngập đau khổ, mắt đi Đường Tư Vũ, ở bên Đường Y Y năm năm, cuối cùng, kết cục lại không thể dự đoán như vậy. Mà anh hy vọng nữa đời sau của mình, chỉ cần bình lặng bồi bạn. Nếu Thư Thuần không xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ tiếp tục là một hồ nước lặng, thậm chí ngay cả ý nghĩa của cuộc sống đều mất đi. Anh đã trải qua một lần mất đi cô, đẩy cô ra xa. Nhưng hiện tại, ông trời lại lần nữa mang cô đưa đến trước mặt anh. Anh nghĩ, lần này anh sẽ không bao giờ đẩy cô ra xa nữa, nếu cô nguyện ý yêu anh, anh sẽ dành tình cảm cả đời cho cô. Thư Thuần rất tò mò về chỗ ở của anh, mãi đến khi một trang viên màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô không khỏi thầm kinh ngạc, nơi này giống như một ngôi nhà trong truyện cổ tích vậy. “Nơi này thật đẹp, đây là nhà của anh sao?” Thư Thuần hỏi. “Ừ! Em thích không?” Mộ Phi gật đầu. “Thích.” Thư Thuần trả lời, đồng thời cô lại có chút xấu hỗ cúi đầu: “Ngôi nhà đẹp như vậy, ai cũng thích.” Mộ Phi chỉ cười một cái, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn. Đây là lần đầu tiên từ khi anh đến đây cảm thấy nơi này cũng thực không tồi. Mộ Phi xuống xe, Thư Thuần cùng anh đi vào đại sảnh, người giúp việc lập tức bưng trà đến. Thư Thuần đánh giá đại sảnh vô cùng xa hoa này, lại một lần nữa cảm thấy sự chênh lệch của bản thân và Mộ Phi lúc này. Cô có chút bất an, cũng có chút tự tỉ. “Thư Thuần, tại sao em lại đến tìm anh?” Mộ Phi ngồi đối diện cô, thấp giọng hỏi. Thư Thuần giật mình, không ngờ sẽ bị anh chính diện hỏi vấn đề này. Cô cắn môi: “Em chỉ muốn đến thăm anh, muốn biết chân anh có đỡ hơn không.” Mộ Phi nhìn cô, nghĩ đến tối hôm qua anh liên tục hai lần vì cô mà đứng lên. Anh lúc trước không có thời gian nghĩ đến chuyện này, nhưng hiên tại anh mới phát hiện, Thư Thuần có một loại ma lực. Nếu cô xảy ra chuyện gì, có thể k*ch th*ch tất cả tiềm lực trên người anh, đánh vỡ hết thảy chướng ngại. “Thư Thuần, em có nguyện ý ở lại đây chăm sóc anh không?” Mộ Phi trực tiếp hỏi. Thư Thuần căn bản không nghĩ đến vấn đề này. Cho nên, lúc nghe thấy lời này, cô cả kinh trừng lớn mắt, giống như bị dọa SỢ. Mộ Phi nhìn biểu tình này của cô, đột nhiên cảm thấy quá mạo muội, anh cười cười: “Nếu em không muốn, anh cũng sẽ không ép buộc em.”
“Gọi tên của anh đi! Anh nghe quen rồi.”
Mộ Phi sửa lại cho cô.
Thư Thuần mím môi cười, nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Ra khỏi nhà hàng, Thư Thuần ngồi trong xe. Lúc trước đối với đất nước này cô còn cảm thấy bắt an và sợ hãi. Giờ đây ngồi bên cạnh anh, thưởng thức phong cảnh ven đường qua cửa sổ, cô vậy mà lại thích đất nước này, cũng không còn thấy sợ nữa.
Cảm giác an toàn này cô không có được trên những người đàn ông khác, chỉ có lúc ở cạnh Mộ Phi, cô mới có được cảm giác an tâm như vậy.
Ánh mắt của Mộ Phi thỉnh thoảng rơi trên người cô. Trên người cô vẫn giữ lại sự đơn thuần như lúc anh rời đi, anh nghĩ, sau khi anh rời đi, cuộc sống của cô có phải không có gì thay đổi không?
“Mộ Phi, cảm ơn anh mỗi tháng đều quyên tiền cho cô nhi viện.
Bây giờ, viện trưởng của bọn em lại thu dưỡng thêm vài đứa trẻ. Toàn bộ đều nhờ tiền của anh mới khiến cho những đứa trẻ này có thể có được một ngôi nhà thoải mái ám áp.”
Thư Thuần nói cảm ơn.
Mộ Phi mỉm cười: “Anh cũng hy vọng làm chút việc tốt, bù lại nuối tiếc trong lòng anh.”
“Trong lòng anh có điều gì nuối tiếc sao?”
Trong đầu Mộ Phi hồi tưởng rất nhiều chuyện cũ đã qua. Nữa đời trước của anh ta có thể nói là tràn ngập đau khổ, mắt đi Đường Tư Vũ, ở bên Đường Y Y năm năm, cuối cùng, kết cục lại không thể dự đoán như vậy.
Mà anh hy vọng nữa đời sau của mình, chỉ cần bình lặng bồi bạn.
Nếu Thư Thuần không xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ tiếp tục là một hồ nước lặng, thậm chí ngay cả ý nghĩa của cuộc sống đều mất đi. Anh đã trải qua một lần mất đi cô, đẩy cô ra xa.
Nhưng hiện tại, ông trời lại lần nữa mang cô đưa đến trước mặt anh.
Anh nghĩ, lần này anh sẽ không bao giờ đẩy cô ra xa nữa, nếu cô nguyện ý yêu anh, anh sẽ dành tình cảm cả đời cho cô.
Thư Thuần rất tò mò về chỗ ở của anh, mãi đến khi một trang viên màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô không khỏi thầm kinh ngạc, nơi này giống như một ngôi nhà trong truyện cổ tích vậy.
“Nơi này thật đẹp, đây là nhà của anh sao?”
Thư Thuần hỏi.
“Ừ! Em thích không?”
Mộ Phi gật đầu.
“Thích.”
Thư Thuần trả lời, đồng thời cô lại có chút xấu hỗ cúi đầu: “Ngôi nhà đẹp như vậy, ai cũng thích.”
Mộ Phi chỉ cười một cái, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn. Đây là lần đầu tiên từ khi anh đến đây cảm thấy nơi này cũng thực không tồi.
Mộ Phi xuống xe, Thư Thuần cùng anh đi vào đại sảnh, người giúp việc lập tức bưng trà đến. Thư Thuần đánh giá đại sảnh vô cùng xa hoa này, lại một lần nữa cảm thấy sự chênh lệch của bản thân và Mộ Phi lúc này.
Cô có chút bất an, cũng có chút tự tỉ.
“Thư Thuần, tại sao em lại đến tìm anh?”
Mộ Phi ngồi đối diện cô, thấp giọng hỏi.
Thư Thuần giật mình, không ngờ sẽ bị anh chính diện hỏi vấn đề này. Cô cắn môi: “Em chỉ muốn đến thăm anh, muốn biết chân anh có đỡ hơn không.”
Mộ Phi nhìn cô, nghĩ đến tối hôm qua anh liên tục hai lần vì cô mà đứng lên. Anh lúc trước không có thời gian nghĩ đến chuyện này, nhưng hiên tại anh mới phát hiện, Thư Thuần có một loại ma lực.
Nếu cô xảy ra chuyện gì, có thể k*ch th*ch tất cả tiềm lực trên người anh, đánh vỡ hết thảy chướng ngại.
“Thư Thuần, em có nguyện ý ở lại đây chăm sóc anh không?”
Mộ Phi trực tiếp hỏi.
Thư Thuần căn bản không nghĩ đến vấn đề này. Cho nên, lúc nghe thấy lời này, cô cả kinh trừng lớn mắt, giống như bị dọa SỢ.
Mộ Phi nhìn biểu tình này của cô, đột nhiên cảm thấy quá mạo muội, anh cười cười: “Nếu em không muốn, anh cũng sẽ không ép buộc em.”
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Gọi tên của anh đi! Anh nghe quen rồi.” Mộ Phi sửa lại cho cô. Thư Thuần mím môi cười, nhẹ giọng nói: “Vâng.” Ra khỏi nhà hàng, Thư Thuần ngồi trong xe. Lúc trước đối với đất nước này cô còn cảm thấy bắt an và sợ hãi. Giờ đây ngồi bên cạnh anh, thưởng thức phong cảnh ven đường qua cửa sổ, cô vậy mà lại thích đất nước này, cũng không còn thấy sợ nữa. Cảm giác an toàn này cô không có được trên những người đàn ông khác, chỉ có lúc ở cạnh Mộ Phi, cô mới có được cảm giác an tâm như vậy. Ánh mắt của Mộ Phi thỉnh thoảng rơi trên người cô. Trên người cô vẫn giữ lại sự đơn thuần như lúc anh rời đi, anh nghĩ, sau khi anh rời đi, cuộc sống của cô có phải không có gì thay đổi không? “Mộ Phi, cảm ơn anh mỗi tháng đều quyên tiền cho cô nhi viện. Bây giờ, viện trưởng của bọn em lại thu dưỡng thêm vài đứa trẻ. Toàn bộ đều nhờ tiền của anh mới khiến cho những đứa trẻ này có thể có được một ngôi nhà thoải mái ám áp.” Thư Thuần nói cảm ơn. Mộ Phi mỉm cười: “Anh cũng hy vọng làm chút việc tốt, bù lại nuối tiếc trong lòng anh.” “Trong lòng anh có điều gì nuối tiếc sao?” Trong đầu Mộ Phi hồi tưởng rất nhiều chuyện cũ đã qua. Nữa đời trước của anh ta có thể nói là tràn ngập đau khổ, mắt đi Đường Tư Vũ, ở bên Đường Y Y năm năm, cuối cùng, kết cục lại không thể dự đoán như vậy. Mà anh hy vọng nữa đời sau của mình, chỉ cần bình lặng bồi bạn. Nếu Thư Thuần không xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ tiếp tục là một hồ nước lặng, thậm chí ngay cả ý nghĩa của cuộc sống đều mất đi. Anh đã trải qua một lần mất đi cô, đẩy cô ra xa. Nhưng hiện tại, ông trời lại lần nữa mang cô đưa đến trước mặt anh. Anh nghĩ, lần này anh sẽ không bao giờ đẩy cô ra xa nữa, nếu cô nguyện ý yêu anh, anh sẽ dành tình cảm cả đời cho cô. Thư Thuần rất tò mò về chỗ ở của anh, mãi đến khi một trang viên màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô không khỏi thầm kinh ngạc, nơi này giống như một ngôi nhà trong truyện cổ tích vậy. “Nơi này thật đẹp, đây là nhà của anh sao?” Thư Thuần hỏi. “Ừ! Em thích không?” Mộ Phi gật đầu. “Thích.” Thư Thuần trả lời, đồng thời cô lại có chút xấu hỗ cúi đầu: “Ngôi nhà đẹp như vậy, ai cũng thích.” Mộ Phi chỉ cười một cái, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn. Đây là lần đầu tiên từ khi anh đến đây cảm thấy nơi này cũng thực không tồi. Mộ Phi xuống xe, Thư Thuần cùng anh đi vào đại sảnh, người giúp việc lập tức bưng trà đến. Thư Thuần đánh giá đại sảnh vô cùng xa hoa này, lại một lần nữa cảm thấy sự chênh lệch của bản thân và Mộ Phi lúc này. Cô có chút bất an, cũng có chút tự tỉ. “Thư Thuần, tại sao em lại đến tìm anh?” Mộ Phi ngồi đối diện cô, thấp giọng hỏi. Thư Thuần giật mình, không ngờ sẽ bị anh chính diện hỏi vấn đề này. Cô cắn môi: “Em chỉ muốn đến thăm anh, muốn biết chân anh có đỡ hơn không.” Mộ Phi nhìn cô, nghĩ đến tối hôm qua anh liên tục hai lần vì cô mà đứng lên. Anh lúc trước không có thời gian nghĩ đến chuyện này, nhưng hiên tại anh mới phát hiện, Thư Thuần có một loại ma lực. Nếu cô xảy ra chuyện gì, có thể k*ch th*ch tất cả tiềm lực trên người anh, đánh vỡ hết thảy chướng ngại. “Thư Thuần, em có nguyện ý ở lại đây chăm sóc anh không?” Mộ Phi trực tiếp hỏi. Thư Thuần căn bản không nghĩ đến vấn đề này. Cho nên, lúc nghe thấy lời này, cô cả kinh trừng lớn mắt, giống như bị dọa SỢ. Mộ Phi nhìn biểu tình này của cô, đột nhiên cảm thấy quá mạo muội, anh cười cười: “Nếu em không muốn, anh cũng sẽ không ép buộc em.”