Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…
Chương 1273
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Mà Tưởng Y San bị lời nói của cô làm cho sợ hết hồn, vỗ ngực, cảm thấy đây không phải là kết quả cô ta mong muốn! Chẳng lẽ Hoắc Kỳ Ngang không tức giận sao? Chẳng lẽ Kỷ An Tâm không phải nên giống một oán phụ sao? Sao cô không có chút phản ứng nào vậy? Tưởng Y San nghiền răng, có chút không cam tâm. Kỷ An Tâm về lại phòng làm việc, đóng cửa lại. Cô dựa lên cửa, cảm thấy cơ thể bị rút hết sức lực. Có những tình cảm vẫn luôn được che giấu, chỉ là nỗi khổ này cô phải nuốt xuống. Rất tốt không phải sao? Hoắc Kỳ Ngang sẽ không quấn lấy cô nữa, sẽ không bá đạo mà hủy vé máy bay của cô, ép cô sống bên cạnh anh, sẽ không tới dưới công ty cô, uy h**p cô xuống nữa. : Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, đau đớn đến mức nước mắt cũng không chảy ra nữa, chỉ là trái tim đau đớn khủng khiếp. Trên đường về lại toà nhà tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang vẫn luôn xem clip. Cảnh hôn nhau nồng nhiệt trong clip giống như một loại cực hình tàn nhẫn nhất trong nhà tù đang giày vò anh. Kỷ An Tâm không yêu anh nữa, còn có gì càng khiến anh đau đớn hơn việc hiểu ra điều này chứ? Lúc này điện thoại của anh vang lên. Anh nhìn môt cái, là Lý Thụy. Anh khàn giọng nói: “Alo.” “Thưa ngài, có một cuộc họp gấp cần ngài chủ trì, ngài đang ở đâu ạ?”“ “Trên đường về, chuẩn bị tài liệu đi!” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh dặn dò. “Vâng!” Cúp máy, anh xoa ấn đường. Công việc của anh, anh không dám lơ là, có đau đớn thế nào thì cũng không được đưa cảm xúc này vào trong công việc. Buổi tối, Kỷ An Tâm về đến nhà, khoảnh khắc nhìn thấy con gái cô đột nhiên có một loại cảm giác nước mắt tuôn trào. Cô cúi người xuống, ôm con gái, thầm xin lỗi con vì cô bé thật sự sẽ không có ba nữa. Kỷ An Tâm biết chỉ cần cô giải thích thì anh nhát định sẽ tin cô, nhưng hình như không cần thiết. Để anh rời khỏi cuộc sống của cô và con gái không phải là điều cô muốn sao? “Mami, mắt mẹ đỏ quát! Sao vậy ạ? Mẹ khóc sao?” Cô bé quan tâm hỏi. “Không phải, mami chỉ là lúc về nhà, có cát bay vào mắt. Mami đi rửa mặt, lát nữa chơi với con.” “Vâng!” Cô bé ngoan ngoãn mà đáp. Kỷ An Tâm về phòng, đi vào phòng tắm, cúi người xuống vỗ nước lạnh lên mặt. Lập tức những hạt nước trên mặt rơi xuống không phân rõ được đâu là nước đâu là nước mắt của cô. Ngày hôm sau, Kỷ An Tâm bình tĩnh đi làm. Cô giống như một người mang mặt nạ, ở trong công ty cô vẫn là phó tổng cao lãnh. Tưởng Y San tưởng có thể đánh sụp Kỷ An Tâm, nhưng không ngờ cô ta chỉ làm một chuyện công cốc, hơn nữa suýt bị kiện. Sáng sớm nay Trầm Duệ họp xong, ngồi trong phòng thì điện thoại bàn vang lên. Anh tưởng là công việc, liền bắt máy: “Alo, chuyện gì?” “Là tôi!” Thanh âm của Hoắc Kỳ Ngang vô cùng mệt mỏi. “Có chuyện sao?” Giọng nói của Trầm Duệ liền lạnh xuống. “Đối tốt với cô ấy chút.” Trầm Duệ hơi ngắn ra, còn chưa hiểu sao Hoắc Kỳ Ngang lại nói vậy nhưng anh vẫn đồng ý: “Đương nhiên, tôi sẽ yêu cô ấy cả đời, sẽ không ít hơn anh.” “Được.” Hoắc Kỳ Ngang đáp một câu liền cúp máy. Trầm Duệ trầm tư máy giây. Sao Hoắc Kỳ Ngang lại đột nhiên gọi tới nói mấy lời này? Chẳng lẽ anh ta đã quyết định từ bỏ Kỷ An Tâm rồi? Dù anh thấy vui, nhưng cảm thấy không đáng thay cho Kỷ An Tâm. Cô yêu anh ta 5 năm, chưa từng quên, mà bây giờ người đàn ông này lại từ bỏ cô. Trong lòng anh càng thêm chắc chắn, anh sẽ ở bên cạnh cô tới cuối cùng, bảo vệ cô, yêu cô. Trong công ty của Kỷ An Tâm, Tưởng Y San lấy được một đơn hàng lớn. Cô ta rất kiêu ngạo, lại có thể khoe khoang trước mặt Kỷ An Tâm. Có điều cô ta còn chưa ra khỏi cửa thì nhận được một cuộc điện thoại. Là một người thuộc cấp cao của một công ty mà cô ta vừa câu dẫn được. Người đàn ông đó nói với cô ta: “Tưởng tiểu thư, tôi có lòng tốt mà khuyên cô một câu, công ty các cô bị người của cơ quan tư pháp ngắm trúng rồi.” “Cái gì? Sao vậy?” Tưởng Y San liền giật mình. “Hình như là nghe nói công ty các cô vì lợi ích mà tổ chức hoạt động b*n d*m phạm pháp để thu hút khách hàng. Công ty các cô bị người ta tố cáo rồi.”
Mà Tưởng Y San bị lời nói của cô làm cho sợ hết hồn, vỗ ngực, cảm thấy đây không phải là kết quả cô ta mong muốn!
Chẳng lẽ Hoắc Kỳ Ngang không tức giận sao? Chẳng lẽ Kỷ An Tâm không phải nên giống một oán phụ sao? Sao cô không có chút phản ứng nào vậy?
Tưởng Y San nghiền răng, có chút không cam tâm.
Kỷ An Tâm về lại phòng làm việc, đóng cửa lại. Cô dựa lên cửa, cảm thấy cơ thể bị rút hết sức lực.
Có những tình cảm vẫn luôn được che giấu, chỉ là nỗi khổ này cô phải nuốt xuống.
Rất tốt không phải sao? Hoắc Kỳ Ngang sẽ không quấn lấy cô nữa, sẽ không bá đạo mà hủy vé máy bay của cô, ép cô sống bên cạnh anh, sẽ không tới dưới công ty cô, uy h**p cô xuống nữa.
: Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, đau đớn đến mức nước mắt cũng không chảy ra nữa, chỉ là trái tim đau đớn khủng khiếp.
Trên đường về lại toà nhà tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang vẫn luôn xem clip. Cảnh hôn nhau nồng nhiệt trong clip giống như một loại cực hình tàn nhẫn nhất trong nhà tù đang giày vò anh.
Kỷ An Tâm không yêu anh nữa, còn có gì càng khiến anh đau đớn hơn việc hiểu ra điều này chứ?
Lúc này điện thoại của anh vang lên. Anh nhìn môt cái, là Lý Thụy. Anh khàn giọng nói: “Alo.”
“Thưa ngài, có một cuộc họp gấp cần ngài chủ trì, ngài đang ở đâu ạ?”“
“Trên đường về, chuẩn bị tài liệu đi!” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh dặn dò.
“Vâng!”
Cúp máy, anh xoa ấn đường. Công việc của anh, anh không dám lơ là, có đau đớn thế nào thì cũng không được đưa cảm xúc này vào trong công việc.
Buổi tối, Kỷ An Tâm về đến nhà, khoảnh khắc nhìn thấy con gái cô đột nhiên có một loại cảm giác nước mắt tuôn trào. Cô cúi người xuống, ôm con gái, thầm xin lỗi con vì cô bé thật sự sẽ không có ba nữa.
Kỷ An Tâm biết chỉ cần cô giải thích thì anh nhát định sẽ tin cô, nhưng hình như không cần thiết.
Để anh rời khỏi cuộc sống của cô và con gái không phải là điều cô muốn sao?
“Mami, mắt mẹ đỏ quát! Sao vậy ạ? Mẹ khóc sao?” Cô bé quan tâm hỏi.
“Không phải, mami chỉ là lúc về nhà, có cát bay vào mắt. Mami đi rửa mặt, lát nữa chơi với con.”
“Vâng!” Cô bé ngoan ngoãn mà đáp.
Kỷ An Tâm về phòng, đi vào phòng tắm, cúi người xuống vỗ nước lạnh lên mặt. Lập tức những hạt nước trên mặt rơi xuống không phân rõ được đâu là nước đâu là nước mắt của cô.
Ngày hôm sau, Kỷ An Tâm bình tĩnh đi làm. Cô giống như một người mang mặt nạ, ở trong công ty cô vẫn là phó tổng cao lãnh.
Tưởng Y San tưởng có thể đánh sụp Kỷ An Tâm, nhưng không ngờ cô ta chỉ làm một chuyện công cốc, hơn nữa suýt bị kiện.
Sáng sớm nay Trầm Duệ họp xong, ngồi trong phòng thì điện thoại bàn vang lên.
Anh tưởng là công việc, liền bắt máy: “Alo, chuyện gì?”
“Là tôi!” Thanh âm của Hoắc Kỳ Ngang vô cùng mệt mỏi.
“Có chuyện sao?” Giọng nói của Trầm Duệ liền lạnh xuống.
“Đối tốt với cô ấy chút.”
Trầm Duệ hơi ngắn ra, còn chưa hiểu sao Hoắc Kỳ Ngang lại nói vậy nhưng anh vẫn đồng ý: “Đương nhiên, tôi sẽ yêu cô ấy cả đời, sẽ không ít hơn anh.”
“Được.” Hoắc Kỳ Ngang đáp một câu liền cúp máy.
Trầm Duệ trầm tư máy giây. Sao Hoắc Kỳ Ngang lại đột nhiên gọi tới nói mấy lời này? Chẳng lẽ anh ta đã quyết định từ bỏ Kỷ An Tâm rồi? Dù anh thấy vui, nhưng cảm thấy không đáng thay cho Kỷ An Tâm. Cô yêu anh ta 5 năm, chưa từng quên, mà bây giờ người đàn ông này lại từ bỏ cô.
Trong lòng anh càng thêm chắc chắn, anh sẽ ở bên cạnh cô tới cuối cùng, bảo vệ cô, yêu cô.
Trong công ty của Kỷ An Tâm, Tưởng Y San lấy được một đơn hàng lớn. Cô ta rất kiêu ngạo, lại có thể khoe khoang trước mặt Kỷ An Tâm.
Có điều cô ta còn chưa ra khỏi cửa thì nhận được một cuộc điện thoại. Là một người thuộc cấp cao của một công ty mà cô ta vừa câu dẫn được. Người đàn ông đó nói với cô ta: “Tưởng tiểu thư, tôi có lòng tốt mà khuyên cô một câu, công ty các cô bị người của cơ quan tư pháp ngắm trúng rồi.”
“Cái gì? Sao vậy?” Tưởng Y San liền giật mình.
“Hình như là nghe nói công ty các cô vì lợi ích mà tổ chức hoạt động b*n d*m phạm pháp để thu hút khách hàng. Công ty các cô bị người ta tố cáo rồi.”
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Mà Tưởng Y San bị lời nói của cô làm cho sợ hết hồn, vỗ ngực, cảm thấy đây không phải là kết quả cô ta mong muốn! Chẳng lẽ Hoắc Kỳ Ngang không tức giận sao? Chẳng lẽ Kỷ An Tâm không phải nên giống một oán phụ sao? Sao cô không có chút phản ứng nào vậy? Tưởng Y San nghiền răng, có chút không cam tâm. Kỷ An Tâm về lại phòng làm việc, đóng cửa lại. Cô dựa lên cửa, cảm thấy cơ thể bị rút hết sức lực. Có những tình cảm vẫn luôn được che giấu, chỉ là nỗi khổ này cô phải nuốt xuống. Rất tốt không phải sao? Hoắc Kỳ Ngang sẽ không quấn lấy cô nữa, sẽ không bá đạo mà hủy vé máy bay của cô, ép cô sống bên cạnh anh, sẽ không tới dưới công ty cô, uy h**p cô xuống nữa. : Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, đau đớn đến mức nước mắt cũng không chảy ra nữa, chỉ là trái tim đau đớn khủng khiếp. Trên đường về lại toà nhà tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang vẫn luôn xem clip. Cảnh hôn nhau nồng nhiệt trong clip giống như một loại cực hình tàn nhẫn nhất trong nhà tù đang giày vò anh. Kỷ An Tâm không yêu anh nữa, còn có gì càng khiến anh đau đớn hơn việc hiểu ra điều này chứ? Lúc này điện thoại của anh vang lên. Anh nhìn môt cái, là Lý Thụy. Anh khàn giọng nói: “Alo.” “Thưa ngài, có một cuộc họp gấp cần ngài chủ trì, ngài đang ở đâu ạ?”“ “Trên đường về, chuẩn bị tài liệu đi!” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh dặn dò. “Vâng!” Cúp máy, anh xoa ấn đường. Công việc của anh, anh không dám lơ là, có đau đớn thế nào thì cũng không được đưa cảm xúc này vào trong công việc. Buổi tối, Kỷ An Tâm về đến nhà, khoảnh khắc nhìn thấy con gái cô đột nhiên có một loại cảm giác nước mắt tuôn trào. Cô cúi người xuống, ôm con gái, thầm xin lỗi con vì cô bé thật sự sẽ không có ba nữa. Kỷ An Tâm biết chỉ cần cô giải thích thì anh nhát định sẽ tin cô, nhưng hình như không cần thiết. Để anh rời khỏi cuộc sống của cô và con gái không phải là điều cô muốn sao? “Mami, mắt mẹ đỏ quát! Sao vậy ạ? Mẹ khóc sao?” Cô bé quan tâm hỏi. “Không phải, mami chỉ là lúc về nhà, có cát bay vào mắt. Mami đi rửa mặt, lát nữa chơi với con.” “Vâng!” Cô bé ngoan ngoãn mà đáp. Kỷ An Tâm về phòng, đi vào phòng tắm, cúi người xuống vỗ nước lạnh lên mặt. Lập tức những hạt nước trên mặt rơi xuống không phân rõ được đâu là nước đâu là nước mắt của cô. Ngày hôm sau, Kỷ An Tâm bình tĩnh đi làm. Cô giống như một người mang mặt nạ, ở trong công ty cô vẫn là phó tổng cao lãnh. Tưởng Y San tưởng có thể đánh sụp Kỷ An Tâm, nhưng không ngờ cô ta chỉ làm một chuyện công cốc, hơn nữa suýt bị kiện. Sáng sớm nay Trầm Duệ họp xong, ngồi trong phòng thì điện thoại bàn vang lên. Anh tưởng là công việc, liền bắt máy: “Alo, chuyện gì?” “Là tôi!” Thanh âm của Hoắc Kỳ Ngang vô cùng mệt mỏi. “Có chuyện sao?” Giọng nói của Trầm Duệ liền lạnh xuống. “Đối tốt với cô ấy chút.” Trầm Duệ hơi ngắn ra, còn chưa hiểu sao Hoắc Kỳ Ngang lại nói vậy nhưng anh vẫn đồng ý: “Đương nhiên, tôi sẽ yêu cô ấy cả đời, sẽ không ít hơn anh.” “Được.” Hoắc Kỳ Ngang đáp một câu liền cúp máy. Trầm Duệ trầm tư máy giây. Sao Hoắc Kỳ Ngang lại đột nhiên gọi tới nói mấy lời này? Chẳng lẽ anh ta đã quyết định từ bỏ Kỷ An Tâm rồi? Dù anh thấy vui, nhưng cảm thấy không đáng thay cho Kỷ An Tâm. Cô yêu anh ta 5 năm, chưa từng quên, mà bây giờ người đàn ông này lại từ bỏ cô. Trong lòng anh càng thêm chắc chắn, anh sẽ ở bên cạnh cô tới cuối cùng, bảo vệ cô, yêu cô. Trong công ty của Kỷ An Tâm, Tưởng Y San lấy được một đơn hàng lớn. Cô ta rất kiêu ngạo, lại có thể khoe khoang trước mặt Kỷ An Tâm. Có điều cô ta còn chưa ra khỏi cửa thì nhận được một cuộc điện thoại. Là một người thuộc cấp cao của một công ty mà cô ta vừa câu dẫn được. Người đàn ông đó nói với cô ta: “Tưởng tiểu thư, tôi có lòng tốt mà khuyên cô một câu, công ty các cô bị người của cơ quan tư pháp ngắm trúng rồi.” “Cái gì? Sao vậy?” Tưởng Y San liền giật mình. “Hình như là nghe nói công ty các cô vì lợi ích mà tổ chức hoạt động b*n d*m phạm pháp để thu hút khách hàng. Công ty các cô bị người ta tố cáo rồi.”