Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…

Chương 1456

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Lam Sơ Niệm lập tức híp mắt nghĩ một lát, sau đó sáng mắt lên: “À, mai là sinh nhật em. Anh muốn tặng quà cho em à?” “Ừm!” Lam Thiên Hạo nói xong, xe đi tới một trung tâm thương mại gần đó. Lam Sơ Niệm lập tức đầy mong ước nói: “Ngày mai em sinh nhật, em nên làm gì nhỉ?” › Lam Sơ Niệm bị câu hỏi này làm cho nghi vấn đầy đầu: “Đương nhiên em phải cầu chúc cho anh chứ.” Gương mặt tuấn tú của Lam Thiên Hạo lại căng thẳng vài phần, đột nhiên nhận ra anh nói gì cô cũng không hiểu: “Được rồi, lên xe đi anh dẫn em tới trung tâm gần đây mua quần áo.” “Đồ của em đủ rồi.” “Cứ mua thêm vài bộ.” Lam Thiên Hạo nói xong ngồi vào ghế lái. Lam Sơ Niệm lên xe theo, trong lòng lại thấy ngọt ngào, anh cả phách lối nhưng rất chiều cô. “Lát nữa tự chọn một món quà đi.” lam Thiên Hạo vừa ngồi xuống, nghĩ ra một chuyện liền nói với cô gái bên cạnh. “Tại sao em phải chọn quà.” Lam Sơ Niệm chưa kịp phản ứng lại. “Em tự nghĩ đi.” Lam Thiên Hạo không muốn nhắc cô, cô nhóc này ngây ngô tới độ sinh nhật cũng quên mắt. Lam Sơ Niệm lập tức híp mắt nghĩ một lát, sau đó sáng mắt lên: “À, mai là sinh nhật em. Anh muốn tặng quà cho em à?” “Ừm!” Lam Thiên Hạo nói xong, xe đi tới một trung tâm thương mại gần đó. Lam Sơ Niệm lập tức đầy mong ước nói: “Ngày mai em sinh nhật, em nên làm gì nhĩ?” nhà họ Lam, đặc biệt Lam Thiên Hạo, cô ta nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt đẹp với anh và gia đình. Sau này biết đâu cô ta sẽ trở thành Lam phu nhân thì sao. Diệp Mạn Ni là một người dù ở hoàn cảnh nào cũng không chịu làm nhân vật phụ. Vì vậy ngày mai ở buổi tiệc cô ta cũng dốc sức ăn mặc để bản thân trở thành tiêu điểm. Sau khi Trang Noãn Noãn đọc được tin nhắn, cô thật lòng chúc phúc cho Lam Sơ Niệm sinh nhật vui vẻ. Ngày sinh nhật, cô cũng không nghĩ tới việc ăn diện như thế nào nhưng đề thẻ hiện sự coi trọng với buổi tiệc này, cô vẫn sẽ mặc một bộ váy đẹp đẽ. Diệp Mạn Ni không khỏi hỏi lại một câu trong nhóm chat: “Sơ Niệm, tiệc sinh nhật của cậu tổ chức ở chỗ nào vậy?” “Ở trong phòng tiệc của khách sạn Đề Tôn.” “Đó không phải khách sạn trên danh nghĩa của Kiều Mộ Trạch sao?” “Kiều Mộ Trạch có tới không?” Diệp Mạn Ni lập tức hỏi một câu. Lam Sơ Niệm đang nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Anh cả, ngày mai anh có mời anh Kiều Mộ Trạch tới không?” “Anh có mời cậu ấy tới, có điều cậu ấy có thời gian không thì anh không rõ.” Lam Thiên Hạo cũng muốn náo nhiệt, còn tổ chức trong khách sạn của Kiều Mộ Trạch thì nhất định phải nói với anh một tiếng. Lam Sơ Niệm nghe vậy thì nhắn tin vào trong nhóm: “Anh cả mình bảo sẽ mời anh ấy, có điều anh ấy có thời gian không thì giờ còn chưa rõ.” Tin tức này dường như khiến Diệp Mạn Ni ở đầu kia điện thoại vui tới phát điên. Có ít nhất một nửa cơ hội là Kiều Mộ Trạch sẽ xuất hiện, gặp anh ở trong một căn phòng tiệc nhỏ, cơ hội gần gũi anh là có rồi. Lúc Trang Noãn Noãn nhìn vào điện thoại lần nữa, họ đã không chat nữa rồi. Cô kéo lại phần trò chuyện bên trên, trông thấy Kiều Mộ Trạch có thể sẽ tới, cô ngắn ra, anh sẽ tới sao? Lúc hơn sáu giờ, ánh nắng ở chân trời đẹp đẽ huy hoàng, Trang Noãn Noãn mở điện thoại di động ra, chụp lại ít cảnh sắc lúc chạng vạng. Cô đang ở trong vườn hoa, nghe thấy tiếng xe thể thao nỗ vang rền phía sau. Cô không khỏi quay đầu, thì trông thấy một chiếc xe thể thao màu xám đỗ vào trong nhà để xe. Cửa xe mở ra, Kiều Mộ Trạch mặc một cây đồ âu màu xám bước xuống. Khí chất bất phàm, thân mình thẳng tắp, mặc dù đã đi làm cả một ngày mới về, vẫn luôn khiến cho người ta có cảm giác sung mãn tràn đầy. Giống như trên người anh luôn nhìn ra cảm giác đầy sức sống của người đàn ông khỏe mạnh, hiện đại. “Anh về rồi.” Trang Noãn Noãn đón anh, chào hỏi. Đương nhiên anh là chủ, cô là khách, phải nhiệt tình với anh một chút là tất yếu. Kiều Mộ Trạch thấy cô cầm điện thoại, híp mắt hỏi: “Cô đang làm gì ở đây vậy?” “Tôi đang chụp ảnh hoàng hôn, hôm nay ánh hoàng hôn rất đẹp.” Trang Noãn Noãn nói thật.

Lam Sơ Niệm lập tức híp mắt nghĩ một lát, sau đó sáng mắt lên: “À, mai là sinh nhật em. Anh muốn tặng quà cho em à?”

 

“Ừm!” Lam Thiên Hạo nói xong, xe đi tới một trung tâm thương mại gần đó.

 

Lam Sơ Niệm lập tức đầy mong ước nói: “Ngày mai em sinh nhật, em nên làm gì nhỉ?”

 

› Lam Sơ Niệm bị câu hỏi này làm cho nghi vấn đầy đầu: “Đương nhiên em phải cầu chúc cho anh chứ.”

 

Gương mặt tuấn tú của Lam Thiên Hạo lại căng thẳng vài phần, đột nhiên nhận ra anh nói gì cô cũng không hiểu: “Được rồi, lên xe đi anh dẫn em tới trung tâm gần đây mua quần áo.”

 

“Đồ của em đủ rồi.”

 

“Cứ mua thêm vài bộ.” Lam Thiên Hạo nói xong ngồi vào ghế lái.

 

Lam Sơ Niệm lên xe theo, trong lòng lại thấy ngọt ngào, anh cả phách lối nhưng rất chiều cô.

 

“Lát nữa tự chọn một món quà đi.” lam Thiên Hạo vừa ngồi xuống, nghĩ ra một chuyện liền nói với cô gái bên cạnh.

 

“Tại sao em phải chọn quà.” Lam Sơ Niệm chưa kịp phản ứng lại.

 

“Em tự nghĩ đi.” Lam Thiên Hạo không muốn nhắc cô, cô nhóc này ngây ngô tới độ sinh nhật cũng quên mắt.

 

Lam Sơ Niệm lập tức híp mắt nghĩ một lát, sau đó sáng mắt lên: “À, mai là sinh nhật em. Anh muốn tặng quà cho em à?”

 

“Ừm!” Lam Thiên Hạo nói xong, xe đi tới một trung tâm thương mại gần đó.

 

Lam Sơ Niệm lập tức đầy mong ước nói: “Ngày mai em sinh nhật, em nên làm gì nhĩ?”

 

nhà họ Lam, đặc biệt Lam Thiên Hạo, cô ta nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt đẹp với anh và gia đình. Sau này biết đâu cô ta sẽ trở thành Lam phu nhân thì sao.

 

Diệp Mạn Ni là một người dù ở hoàn cảnh nào cũng không chịu làm nhân vật phụ. Vì vậy ngày mai ở buổi tiệc cô ta cũng dốc sức ăn mặc để bản thân trở thành tiêu điểm.

 

Sau khi Trang Noãn Noãn đọc được tin nhắn, cô thật lòng chúc phúc cho Lam Sơ Niệm sinh nhật vui vẻ.

 

Ngày sinh nhật, cô cũng không nghĩ tới việc ăn diện như thế nào nhưng đề thẻ hiện sự coi trọng với buổi tiệc này, cô vẫn sẽ mặc một bộ váy đẹp đẽ.

 

Diệp Mạn Ni không khỏi hỏi lại một câu trong nhóm chat: “Sơ Niệm, tiệc sinh nhật của cậu tổ chức ở chỗ nào vậy?”

 

“Ở trong phòng tiệc của khách sạn Đề Tôn.”

 

“Đó không phải khách sạn trên danh nghĩa của Kiều Mộ Trạch sao?”

 

“Kiều Mộ Trạch có tới không?” Diệp Mạn Ni lập tức hỏi một câu.

 

Lam Sơ Niệm đang nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Anh cả, ngày mai anh có mời anh Kiều Mộ Trạch tới không?”

 

“Anh có mời cậu ấy tới, có điều cậu ấy có thời gian không thì anh không rõ.” Lam Thiên Hạo cũng muốn náo nhiệt, còn tổ chức trong khách sạn của Kiều Mộ Trạch thì nhất định phải nói với anh một tiếng.

 

Lam Sơ Niệm nghe vậy thì nhắn tin vào trong nhóm: “Anh cả mình bảo sẽ mời anh ấy, có điều anh ấy có thời gian không thì giờ còn chưa rõ.”

 

Tin tức này dường như khiến Diệp Mạn Ni ở đầu kia điện thoại vui tới phát điên. Có ít nhất một nửa cơ hội là Kiều Mộ Trạch sẽ xuất hiện, gặp anh ở trong một căn phòng tiệc nhỏ, cơ hội gần gũi anh là có rồi.

 

Lúc Trang Noãn Noãn nhìn vào điện thoại lần nữa, họ đã không chat nữa rồi. Cô kéo lại phần trò chuyện bên trên, trông thấy Kiều Mộ Trạch có thể sẽ tới, cô ngắn ra, anh sẽ tới sao?

 

Lúc hơn sáu giờ, ánh nắng ở chân trời đẹp đẽ huy hoàng, Trang Noãn Noãn mở điện thoại di động ra, chụp lại ít cảnh sắc lúc chạng vạng. Cô đang ở trong vườn hoa, nghe thấy tiếng xe thể thao nỗ vang rền phía sau.

 

Cô không khỏi quay đầu, thì trông thấy một chiếc xe thể thao màu xám đỗ vào trong nhà để xe. Cửa xe mở ra, Kiều Mộ Trạch mặc một cây đồ âu màu xám bước xuống.

 

Khí chất bất phàm, thân mình thẳng tắp, mặc dù đã đi làm cả một ngày mới về, vẫn luôn khiến cho người ta có cảm giác sung mãn tràn đầy.

 

Giống như trên người anh luôn nhìn ra cảm giác đầy sức sống của người đàn ông khỏe mạnh, hiện đại.

 

“Anh về rồi.” Trang Noãn Noãn đón anh, chào hỏi.

 

Đương nhiên anh là chủ, cô là khách, phải nhiệt tình với anh một chút là tất yếu.

 

Kiều Mộ Trạch thấy cô cầm điện thoại, híp mắt hỏi: “Cô đang làm gì ở đây vậy?”

 

“Tôi đang chụp ảnh hoàng hôn, hôm nay ánh hoàng hôn rất đẹp.” Trang Noãn Noãn nói thật.

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… Lam Sơ Niệm lập tức híp mắt nghĩ một lát, sau đó sáng mắt lên: “À, mai là sinh nhật em. Anh muốn tặng quà cho em à?” “Ừm!” Lam Thiên Hạo nói xong, xe đi tới một trung tâm thương mại gần đó. Lam Sơ Niệm lập tức đầy mong ước nói: “Ngày mai em sinh nhật, em nên làm gì nhỉ?” › Lam Sơ Niệm bị câu hỏi này làm cho nghi vấn đầy đầu: “Đương nhiên em phải cầu chúc cho anh chứ.” Gương mặt tuấn tú của Lam Thiên Hạo lại căng thẳng vài phần, đột nhiên nhận ra anh nói gì cô cũng không hiểu: “Được rồi, lên xe đi anh dẫn em tới trung tâm gần đây mua quần áo.” “Đồ của em đủ rồi.” “Cứ mua thêm vài bộ.” Lam Thiên Hạo nói xong ngồi vào ghế lái. Lam Sơ Niệm lên xe theo, trong lòng lại thấy ngọt ngào, anh cả phách lối nhưng rất chiều cô. “Lát nữa tự chọn một món quà đi.” lam Thiên Hạo vừa ngồi xuống, nghĩ ra một chuyện liền nói với cô gái bên cạnh. “Tại sao em phải chọn quà.” Lam Sơ Niệm chưa kịp phản ứng lại. “Em tự nghĩ đi.” Lam Thiên Hạo không muốn nhắc cô, cô nhóc này ngây ngô tới độ sinh nhật cũng quên mắt. Lam Sơ Niệm lập tức híp mắt nghĩ một lát, sau đó sáng mắt lên: “À, mai là sinh nhật em. Anh muốn tặng quà cho em à?” “Ừm!” Lam Thiên Hạo nói xong, xe đi tới một trung tâm thương mại gần đó. Lam Sơ Niệm lập tức đầy mong ước nói: “Ngày mai em sinh nhật, em nên làm gì nhĩ?” nhà họ Lam, đặc biệt Lam Thiên Hạo, cô ta nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt đẹp với anh và gia đình. Sau này biết đâu cô ta sẽ trở thành Lam phu nhân thì sao. Diệp Mạn Ni là một người dù ở hoàn cảnh nào cũng không chịu làm nhân vật phụ. Vì vậy ngày mai ở buổi tiệc cô ta cũng dốc sức ăn mặc để bản thân trở thành tiêu điểm. Sau khi Trang Noãn Noãn đọc được tin nhắn, cô thật lòng chúc phúc cho Lam Sơ Niệm sinh nhật vui vẻ. Ngày sinh nhật, cô cũng không nghĩ tới việc ăn diện như thế nào nhưng đề thẻ hiện sự coi trọng với buổi tiệc này, cô vẫn sẽ mặc một bộ váy đẹp đẽ. Diệp Mạn Ni không khỏi hỏi lại một câu trong nhóm chat: “Sơ Niệm, tiệc sinh nhật của cậu tổ chức ở chỗ nào vậy?” “Ở trong phòng tiệc của khách sạn Đề Tôn.” “Đó không phải khách sạn trên danh nghĩa của Kiều Mộ Trạch sao?” “Kiều Mộ Trạch có tới không?” Diệp Mạn Ni lập tức hỏi một câu. Lam Sơ Niệm đang nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Anh cả, ngày mai anh có mời anh Kiều Mộ Trạch tới không?” “Anh có mời cậu ấy tới, có điều cậu ấy có thời gian không thì anh không rõ.” Lam Thiên Hạo cũng muốn náo nhiệt, còn tổ chức trong khách sạn của Kiều Mộ Trạch thì nhất định phải nói với anh một tiếng. Lam Sơ Niệm nghe vậy thì nhắn tin vào trong nhóm: “Anh cả mình bảo sẽ mời anh ấy, có điều anh ấy có thời gian không thì giờ còn chưa rõ.” Tin tức này dường như khiến Diệp Mạn Ni ở đầu kia điện thoại vui tới phát điên. Có ít nhất một nửa cơ hội là Kiều Mộ Trạch sẽ xuất hiện, gặp anh ở trong một căn phòng tiệc nhỏ, cơ hội gần gũi anh là có rồi. Lúc Trang Noãn Noãn nhìn vào điện thoại lần nữa, họ đã không chat nữa rồi. Cô kéo lại phần trò chuyện bên trên, trông thấy Kiều Mộ Trạch có thể sẽ tới, cô ngắn ra, anh sẽ tới sao? Lúc hơn sáu giờ, ánh nắng ở chân trời đẹp đẽ huy hoàng, Trang Noãn Noãn mở điện thoại di động ra, chụp lại ít cảnh sắc lúc chạng vạng. Cô đang ở trong vườn hoa, nghe thấy tiếng xe thể thao nỗ vang rền phía sau. Cô không khỏi quay đầu, thì trông thấy một chiếc xe thể thao màu xám đỗ vào trong nhà để xe. Cửa xe mở ra, Kiều Mộ Trạch mặc một cây đồ âu màu xám bước xuống. Khí chất bất phàm, thân mình thẳng tắp, mặc dù đã đi làm cả một ngày mới về, vẫn luôn khiến cho người ta có cảm giác sung mãn tràn đầy. Giống như trên người anh luôn nhìn ra cảm giác đầy sức sống của người đàn ông khỏe mạnh, hiện đại. “Anh về rồi.” Trang Noãn Noãn đón anh, chào hỏi. Đương nhiên anh là chủ, cô là khách, phải nhiệt tình với anh một chút là tất yếu. Kiều Mộ Trạch thấy cô cầm điện thoại, híp mắt hỏi: “Cô đang làm gì ở đây vậy?” “Tôi đang chụp ảnh hoàng hôn, hôm nay ánh hoàng hôn rất đẹp.” Trang Noãn Noãn nói thật.

Chương 1456