Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…

Chương 1590

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Ba nghe nói, con và Trang Noãn Noãn đang sống cùng nhau? Mẹ với ba đều có ý kiến, ba mẹ không đồng ý việc hai đứa quen nhau.” Ba Kiều đặt kính lúp xuống, ánh mắt đầy kiên định nói. Kiều Mộ Trạch nhíu mày, cũng rất kiên định nhìn lại ba mình: “Con biết cái chết của ba mẹ cô ấy năm đó có ảnh hưởng nhất định đến công ty, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy là một người rất đáng thương.” “Con không thể vì thương hại mà ở bên con bé được.”Ba Kiều nói. “Không phải thương hại, mà là thích. “Kiều Mộ Trạch sửa lại lời của ba. “Con… thiếu gì con gái mà tại sao con lại cứ vừa ý con bé đó chứ?” Ba Kiều cũng rất bắt lực và khó chịu. “Ba, con không muốn cãi nhau với ba, nhưng tình cảm của con thì hãy để con tự quyết định, con nghĩ sau này ba cũng sẽ thích cô ấy thôi.” Kiều Mộ Trạch nhớ đến lần tranh cãi lần trước của hai ba con, anh không muốn để nó xảy ra nữa. Ánh mắt của ba Kiều thoáng hiện lên một tia lo lắng, ông thực sự không ngờ rằng con trai mình lại rơi vào lưới tình với Trang Noãn Noãn. Đây là ý trời sao? Đây có phải là ông trời đang trừng phạt ông không? Năm đó ông không thể đứng ra được, bây giờ phải để con trai ông đứng ra thay ông đòi lại công đạo sao? Hơn nữa, lại quyết tâm như vậy. “Được, chúng ta không cãi nhau về chuyện này nữa! Ý của mẹ con với ba là bọn con có thể quen nhau, nhưng không được kết hôn.” “Tại sao chứ?” Kiều Mộ Trạch nhìn ba mình một cách khó hiểu. “Ít nhất chúng ta chưa đồng ý thì bọn con vẫn chưa thể kết hôn.” Ba Kiều nhắn mạnh. Ông tin rằng thời gian có thể thay đổi mối quan hệ giữa con trai ông và Trang Noãn Noãn. Kiều Mộ Trạch thầm nắm chặt tay lại, khẽ thở dài, vừa hay ý nghĩ của anh cũng giống như vậy. Bây giờ anh có thể tạm chấp nhận ý kiến của ba mẹ mình, có lẽ thời gian sẽ cho họ biết rằng mối quan hệ giữa anh và Trang Noãn Noãn có thể vượt qua được thử thách của thời gian. Trang Noãn Noãn xuống lầu, nhìn nồi cháo sôi sùng sục, thơm ngon, cô không khỏi cay cay sống mũi. Để người đàn ông này phải chăm sóc mình như vậy, cô không phải quá vô dụng rồi sao? Cô cũng không muốn bản thân trở nên vô dụng như vậy, cô muồn trở nên độc lập hơn. Biệt thự nhà họ Lam. Lam Thiên Hạo hôm nay vẫn găn tối ở nhà, hơn nữa anh muốn ở nhà ngủ. Mẹ Lam ở trên bàn ăn lại tò mò hỏi thăm chuyện giữa anh và Nhiếp Nhân Nhân. Lam Thiên Hạo nói dối không chớp mắt, chỉ nói rằng đang tìm hiểu nhau. Lam Sơ Niệm ngồi ở bên cạnh muốn cười nhưng phải kìm lại, nều cô cười thành tiếng thì sẽ làm anh cả bị bại lộ mắt. Ba Lam và mẹ Lam rất hài lòng, cuối cùng tình cảm của con trai cũng phát triển đúng hướng. Sau bữa tối, Lam Sơ Niệm vừa trở lại phòng của mình, Lam Thiên Hạo gõ cửa phòng cô. Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn mở cửa, nhìn anh đi vào, cô có chút ngượng ngùng hỏi: “Anh cả, có chuyện gì không ạ? Lam Thiên Hạo bước đến sofa ngồi xuống, nhìn chằm chảm khuôn mặt thanh tú của cô nói: “Em không được méc với ba mẹ chuyện ban nãy anh nói trên bàn ăn.” “Tại sao ạ? “Lam Sơ Niệm cười hỏi: “Anh muốn em làm đông loã cùng nói dôi với anh sao?” “Đồ ngốc, em muốn để anh bị ba mẹ mắng à?” Lam Thiên Hạo có chút buồn bực trừng mắt nhìn cô. “Không muốn.” Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn lắc đầu. “Nếu đã không muốn anh bị mắng, vậy thì hãy ngoan ngoãn hợp tác với anh đi. Về sau, chỉ có em được biết chuyện của anh và Nhiếp Nhân Nhân.” “Vậy nếu một ngày nào đó ba mẹ biết chuyện thì sao?” Lam Sơ Niệm lo lắng hỏi. “Đến lúc đó rồi tính!” Hiện tại trong lòng Lam Thiên Hạo cũng có chút phức tạp, lại có chút tức giận, tất cả những điều anh làm không phải là vì có thể được ở bên cạnh cô hay sao? Cô thì tốt rồi, không giác ngộ được chút nào. “Hừm… Được, vậy em không méc đâu.” Lam Sơ Niệm gật đầu, cô không muốn anh bị mắng. Lam Thiên Hạo nhìn cô như một cô gái ngoan, không khỏi nảy ra ý nghĩ muốn bắt nạt cô. Vậy nên anh đột ngột đứng lên, khiến Lam Sơ Niệm giật nảy mình. “Anh cả, anh muốn làm gì vậy?” “Sang đây, để anh véo một chút.” Lam Thiên Hạo nói.

“Ba nghe nói, con và Trang Noãn Noãn đang sống cùng nhau? Mẹ với ba đều có ý kiến, ba mẹ không đồng ý việc hai đứa quen nhau.” Ba Kiều đặt kính lúp xuống, ánh mắt đầy kiên định nói.

 

Kiều Mộ Trạch nhíu mày, cũng rất kiên định nhìn lại ba mình: “Con biết cái chết của ba mẹ cô ấy năm đó có ảnh hưởng nhất định đến công ty, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy là một người rất đáng thương.”

 

“Con không thể vì thương hại mà ở bên con bé được.”Ba Kiều nói.

 

“Không phải thương hại, mà là thích. “Kiều Mộ Trạch sửa lại lời của ba.

 

“Con… thiếu gì con gái mà tại sao con lại cứ vừa ý con bé đó chứ?” Ba Kiều cũng rất bắt lực và khó chịu.

 

“Ba, con không muốn cãi nhau với ba, nhưng tình cảm của con thì hãy để con tự quyết định, con nghĩ sau này ba cũng sẽ thích cô ấy thôi.” Kiều Mộ Trạch nhớ đến lần tranh cãi lần trước của hai ba con, anh không muốn để nó xảy ra nữa.

 

Ánh mắt của ba Kiều thoáng hiện lên một tia lo lắng, ông thực sự không ngờ rằng con trai mình lại rơi vào lưới tình với Trang Noãn Noãn.

 

Đây là ý trời sao? Đây có phải là ông trời đang trừng phạt ông không? Năm đó ông không thể đứng ra được, bây giờ phải để con trai ông đứng ra thay ông đòi lại công đạo sao? Hơn nữa, lại quyết tâm như vậy.

 

“Được, chúng ta không cãi nhau về chuyện này nữa! Ý của mẹ con với ba là bọn con có thể quen nhau, nhưng không được kết hôn.”

 

“Tại sao chứ?” Kiều Mộ Trạch nhìn ba mình một cách khó hiểu.

 

“Ít nhất chúng ta chưa đồng ý thì bọn con vẫn chưa thể kết hôn.” Ba Kiều nhắn mạnh. Ông tin rằng thời gian có thể thay đổi mối quan hệ giữa con trai ông và Trang Noãn Noãn.

 

Kiều Mộ Trạch thầm nắm chặt tay lại, khẽ thở dài, vừa hay ý nghĩ của anh cũng giống như vậy.

 

Bây giờ anh có thể tạm chấp nhận ý kiến của ba mẹ mình, có lẽ thời gian sẽ cho họ biết rằng mối quan hệ giữa anh và Trang Noãn Noãn có thể vượt qua được thử thách của thời gian.

 

Trang Noãn Noãn xuống lầu, nhìn nồi cháo sôi sùng sục, thơm ngon, cô không khỏi cay cay sống mũi. Để người đàn ông này phải chăm sóc mình như vậy, cô không phải quá vô dụng rồi sao? Cô cũng không muốn bản thân trở nên vô dụng như vậy, cô muồn trở nên độc lập hơn.

 

Biệt thự nhà họ Lam.

 

Lam Thiên Hạo hôm nay vẫn găn tối ở nhà, hơn nữa anh muốn ở nhà ngủ.

 

Mẹ Lam ở trên bàn ăn lại tò mò hỏi thăm chuyện giữa anh và Nhiếp Nhân Nhân. Lam Thiên Hạo nói dối không chớp mắt, chỉ nói rằng đang tìm hiểu nhau.

 

Lam Sơ Niệm ngồi ở bên cạnh muốn cười nhưng phải kìm lại, nều cô cười thành tiếng thì sẽ làm anh cả bị bại lộ mắt.

 

Ba Lam và mẹ Lam rất hài lòng, cuối cùng tình cảm của con trai cũng phát triển đúng hướng.

 

Sau bữa tối, Lam Sơ Niệm vừa trở lại phòng của mình, Lam Thiên Hạo gõ cửa phòng cô.

 

Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn mở cửa, nhìn anh đi vào, cô có chút ngượng ngùng hỏi: “Anh cả, có chuyện gì không ạ?

 

Lam Thiên Hạo bước đến sofa ngồi xuống, nhìn chằm chảm khuôn mặt thanh tú của cô nói: “Em không được méc với ba mẹ chuyện ban nãy anh nói trên bàn ăn.”

 

“Tại sao ạ? “Lam Sơ Niệm cười hỏi: “Anh muốn em làm đông loã cùng nói dôi với anh sao?”

 

“Đồ ngốc, em muốn để anh bị ba mẹ mắng à?” Lam Thiên Hạo có chút buồn bực trừng mắt nhìn cô.

 

“Không muốn.” Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn lắc đầu.

 

“Nếu đã không muốn anh bị mắng, vậy thì hãy ngoan ngoãn hợp tác với anh đi. Về sau, chỉ có em được biết chuyện của anh và Nhiếp Nhân Nhân.”

 

“Vậy nếu một ngày nào đó ba mẹ biết chuyện thì sao?”

 

Lam Sơ Niệm lo lắng hỏi.

 

“Đến lúc đó rồi tính!” Hiện tại trong lòng Lam Thiên Hạo cũng có chút phức tạp, lại có chút tức giận, tất cả những điều anh làm không phải là vì có thể được ở bên cạnh cô hay sao?

 

Cô thì tốt rồi, không giác ngộ được chút nào.

 

“Hừm… Được, vậy em không méc đâu.” Lam Sơ Niệm gật đầu, cô không muốn anh bị mắng.

 

Lam Thiên Hạo nhìn cô như một cô gái ngoan, không khỏi nảy ra ý nghĩ muốn bắt nạt cô. Vậy nên anh đột ngột đứng lên, khiến Lam Sơ Niệm giật nảy mình.

 

“Anh cả, anh muốn làm gì vậy?”

 

“Sang đây, để anh véo một chút.” Lam Thiên Hạo nói.

Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Ba nghe nói, con và Trang Noãn Noãn đang sống cùng nhau? Mẹ với ba đều có ý kiến, ba mẹ không đồng ý việc hai đứa quen nhau.” Ba Kiều đặt kính lúp xuống, ánh mắt đầy kiên định nói. Kiều Mộ Trạch nhíu mày, cũng rất kiên định nhìn lại ba mình: “Con biết cái chết của ba mẹ cô ấy năm đó có ảnh hưởng nhất định đến công ty, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy là một người rất đáng thương.” “Con không thể vì thương hại mà ở bên con bé được.”Ba Kiều nói. “Không phải thương hại, mà là thích. “Kiều Mộ Trạch sửa lại lời của ba. “Con… thiếu gì con gái mà tại sao con lại cứ vừa ý con bé đó chứ?” Ba Kiều cũng rất bắt lực và khó chịu. “Ba, con không muốn cãi nhau với ba, nhưng tình cảm của con thì hãy để con tự quyết định, con nghĩ sau này ba cũng sẽ thích cô ấy thôi.” Kiều Mộ Trạch nhớ đến lần tranh cãi lần trước của hai ba con, anh không muốn để nó xảy ra nữa. Ánh mắt của ba Kiều thoáng hiện lên một tia lo lắng, ông thực sự không ngờ rằng con trai mình lại rơi vào lưới tình với Trang Noãn Noãn. Đây là ý trời sao? Đây có phải là ông trời đang trừng phạt ông không? Năm đó ông không thể đứng ra được, bây giờ phải để con trai ông đứng ra thay ông đòi lại công đạo sao? Hơn nữa, lại quyết tâm như vậy. “Được, chúng ta không cãi nhau về chuyện này nữa! Ý của mẹ con với ba là bọn con có thể quen nhau, nhưng không được kết hôn.” “Tại sao chứ?” Kiều Mộ Trạch nhìn ba mình một cách khó hiểu. “Ít nhất chúng ta chưa đồng ý thì bọn con vẫn chưa thể kết hôn.” Ba Kiều nhắn mạnh. Ông tin rằng thời gian có thể thay đổi mối quan hệ giữa con trai ông và Trang Noãn Noãn. Kiều Mộ Trạch thầm nắm chặt tay lại, khẽ thở dài, vừa hay ý nghĩ của anh cũng giống như vậy. Bây giờ anh có thể tạm chấp nhận ý kiến của ba mẹ mình, có lẽ thời gian sẽ cho họ biết rằng mối quan hệ giữa anh và Trang Noãn Noãn có thể vượt qua được thử thách của thời gian. Trang Noãn Noãn xuống lầu, nhìn nồi cháo sôi sùng sục, thơm ngon, cô không khỏi cay cay sống mũi. Để người đàn ông này phải chăm sóc mình như vậy, cô không phải quá vô dụng rồi sao? Cô cũng không muốn bản thân trở nên vô dụng như vậy, cô muồn trở nên độc lập hơn. Biệt thự nhà họ Lam. Lam Thiên Hạo hôm nay vẫn găn tối ở nhà, hơn nữa anh muốn ở nhà ngủ. Mẹ Lam ở trên bàn ăn lại tò mò hỏi thăm chuyện giữa anh và Nhiếp Nhân Nhân. Lam Thiên Hạo nói dối không chớp mắt, chỉ nói rằng đang tìm hiểu nhau. Lam Sơ Niệm ngồi ở bên cạnh muốn cười nhưng phải kìm lại, nều cô cười thành tiếng thì sẽ làm anh cả bị bại lộ mắt. Ba Lam và mẹ Lam rất hài lòng, cuối cùng tình cảm của con trai cũng phát triển đúng hướng. Sau bữa tối, Lam Sơ Niệm vừa trở lại phòng của mình, Lam Thiên Hạo gõ cửa phòng cô. Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn mở cửa, nhìn anh đi vào, cô có chút ngượng ngùng hỏi: “Anh cả, có chuyện gì không ạ? Lam Thiên Hạo bước đến sofa ngồi xuống, nhìn chằm chảm khuôn mặt thanh tú của cô nói: “Em không được méc với ba mẹ chuyện ban nãy anh nói trên bàn ăn.” “Tại sao ạ? “Lam Sơ Niệm cười hỏi: “Anh muốn em làm đông loã cùng nói dôi với anh sao?” “Đồ ngốc, em muốn để anh bị ba mẹ mắng à?” Lam Thiên Hạo có chút buồn bực trừng mắt nhìn cô. “Không muốn.” Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn lắc đầu. “Nếu đã không muốn anh bị mắng, vậy thì hãy ngoan ngoãn hợp tác với anh đi. Về sau, chỉ có em được biết chuyện của anh và Nhiếp Nhân Nhân.” “Vậy nếu một ngày nào đó ba mẹ biết chuyện thì sao?” Lam Sơ Niệm lo lắng hỏi. “Đến lúc đó rồi tính!” Hiện tại trong lòng Lam Thiên Hạo cũng có chút phức tạp, lại có chút tức giận, tất cả những điều anh làm không phải là vì có thể được ở bên cạnh cô hay sao? Cô thì tốt rồi, không giác ngộ được chút nào. “Hừm… Được, vậy em không méc đâu.” Lam Sơ Niệm gật đầu, cô không muốn anh bị mắng. Lam Thiên Hạo nhìn cô như một cô gái ngoan, không khỏi nảy ra ý nghĩ muốn bắt nạt cô. Vậy nên anh đột ngột đứng lên, khiến Lam Sơ Niệm giật nảy mình. “Anh cả, anh muốn làm gì vậy?” “Sang đây, để anh véo một chút.” Lam Thiên Hạo nói.

Chương 1590