Chương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với…
Chương 1812
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Đó là trường đại học có một không hai trong nước, chỉ cần có thể vào thì số tiền này tiêu cũng không tiếc.” “Tất nhiên rồi, con của chúng ta sao có thể không học ở trường đại học tốt nhất đây? Tương lai nó còn là người thừa kế tài sản của Bạch gia nữa.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức vui mừng: “Anh không thể cho con được cái gì, đành dựa hết vào em vậy.” “Là do Bạch Thế Trạch nợ em, đáng đời ông ta phải nuôi con hộ chúng ta.” Diệp Giai Mị hừ lạnh: “Bây giờ, con gái lớn của ông ta cũng về rồi, còn dám ngang nhiên tranh với em, em thấy là cô ta muốn cướp gia sản của Bạch gia đây mà.” “Không phải em nói đứa con gái đó sớm đã bỏ nhà đi rồi sao?” “Lúc trước cô ta vừa đi liền đi ba năm không quay về, hiện tại cô ta quay lại rồi, cũng thông minh hơn, vừa mở miệng liền đòi một ngôi nhà và một chiếc xe, không chừng Bạch Thế Trạch còn muốn cho cô ta cái gì tốt hơn nữa!” “Giai Mị, vậy thì phải dựa vào năng lực của em rồi, tài sản của Bạch gia đều phải để lại cho con gái chúng ta.” “Em nhất định sẽ không để nha đầu thối đó đoạt được, hừ!” Sau khi Diệp Giai Mị oán giận vài câu, tâm tình cũng tốt lên nhiều, bây giờ bà ta phải ra ngoài mua váy dạ hội để mặc đi buổi tiệc tối mai. “Được rồi, không nói nữa, em phải ra ngoài mua đồ đây.” “Được!” Người đàn ông đối diện cũng cực kỳ thuận theo bà. Diệp Giai Mị thích ông ta, ngoài việc sinh cho ông ta hai đứa con, cũng chính là cách ông ta nâng niu bà ta trên tay để bà nghe lời ông. Đây là sự dịu dàng mà Bạch Thế Trạch không bao giờ có được. Diệp Giai Mị nghĩ đến buổi tiệc ngày mai có thể bắt quả tang chồng cùng người phụ nữ khác, bà ta cũng nên thể hiện phong thái Bạch phu nhân của mình. b*** Chiều Hình Nhất Phàm ra ngoài ăn trưa cùng Lam Thiên Thần và Trần Lương, sau xe họ còn có một chiếc xe ô tô màu xanh không quá nỗi bật theo sau, người này liên tục ở bãi đỗ xe đợi bọn họ dùng xong bữa trưa. Khoảng hai giờ, Hình Nhất Phàm cùng Lam Thiên Thần và Trần Lương đi xuống, bởi vì Trần Lương có tài xế nên uống một chút rượu, trước hình tượng có chút say rượu của Trần Lương, Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Hạo đứng bên cạnh ông thân hình của bọn họ giống như hai người mẫu cao cấp, phong thái hiên ngang cùng vẻ đẹp trai tuần tú. “Chú trần, chậm chút, chậm chút…” Lam Thiên Thần đỡ. ông lên xe, còn căn dặn tài xế lái xe chậm một chút đưa ông về nhà. Sau khi tiễn Trần Lương xong, Lam Thiên Thần quay lại nhìn Hình Nhất Phàm: “Có muốn đi đâu đó ngồi chút không?” “Mình về nhà xem văn kiện, vụ án này có chút phức tạp.” Hình Nhất Phàm từ chối anh. Nhưng Lam Thiên Thần lại không biết trong lòng Hình Nhất Phàm không chỉ bị thu hút bởi vụ án, mà anh muốn về nhà để gặp một cô gái. Lam Thiên Thần gật đầu vỗ vai anh: “Quan tòa lần này không thể thua.” “Giao cho mình.” Giọng nói của Hình Nhất Phàm có sự tự tin tuyệt đối. *Mình tin cậu, đi thôi! Lam Thiên Thần và Hình Nhất Phàm mỗi người lên xe của mình lái ra khỏi bãi đỗ xe. Sau xe của Hình Nhất Phàm có một chiếc xe con cũ màu xanh không quá nỗi bật, hắn không nhanh không chậm đi theo Hình Nhất Phàm, xem ra là có chút kỹ thuật theo dõi. Hình Nhất Phàm vừa lái xe vừa suy nghĩ đến vụ kiện, nên anh không chú ý có một chiếc xe theo sau. Cách nhà không xa còn khoảng tằm hai mươi phút nữa, sau khi Hình Nhất Phàm lái xe vào ga ra dưới tầng hầm, người ngồi trong chiếc xe màu xanh lập tức gọi điện thoại. “Alo! Theo dõi được không?” *Tôi theo vị luật sư này thấy anh đi vào khu trung tâm của Lung Cư Uyễn, có lẽ là cậu ta sống ở đây.” “Rất tốt, chỉ cần tìm được địa chỉ rõ ràng của cậu ta thôi, cậu có thể rời đi được rồi.” Lưu Bảo Vinh cúp điện thoại, rồi đem tin tức này dặn dò một người khác: “Tìm cơ hội rồi ra tay, tốt nhất là nhân lúc cậu ta ra ngoài một mình, khiến cậu ta không xuống được giường là được.” “Không thành vấn đề, có thể làm xong sớm, cứ giao cho tôi đi!” Người ở đầu dây bên kia trả lời. Lưu Bảo Vinh ngắt điện thoại hừ một câu, một tên nhãi ranh mà cũng dám trêu chọc ông ta.
“Đó là trường đại học có một không hai trong nước, chỉ cần có thể vào thì số tiền này tiêu cũng không tiếc.”
“Tất nhiên rồi, con của chúng ta sao có thể không học ở trường đại học tốt nhất đây? Tương lai nó còn là người thừa kế tài sản của Bạch gia nữa.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức vui mừng: “Anh không thể cho con được cái gì, đành dựa hết vào em vậy.”
“Là do Bạch Thế Trạch nợ em, đáng đời ông ta phải nuôi con hộ chúng ta.” Diệp Giai Mị hừ lạnh: “Bây giờ, con gái lớn của ông ta cũng về rồi, còn dám ngang nhiên tranh với em, em thấy là cô ta muốn cướp gia sản của Bạch gia đây mà.”
“Không phải em nói đứa con gái đó sớm đã bỏ nhà đi rồi sao?”
“Lúc trước cô ta vừa đi liền đi ba năm không quay về, hiện tại cô ta quay lại rồi, cũng thông minh hơn, vừa mở miệng liền đòi một ngôi nhà và một chiếc xe, không chừng Bạch Thế Trạch còn muốn cho cô ta cái gì tốt hơn nữa!”
“Giai Mị, vậy thì phải dựa vào năng lực của em rồi, tài sản của Bạch gia đều phải để lại cho con gái chúng ta.”
“Em nhất định sẽ không để nha đầu thối đó đoạt được, hừ!” Sau khi Diệp Giai Mị oán giận vài câu, tâm tình cũng tốt lên nhiều, bây giờ bà ta phải ra ngoài mua váy dạ hội để mặc đi buổi tiệc tối mai.
“Được rồi, không nói nữa, em phải ra ngoài mua đồ đây.”
“Được!” Người đàn ông đối diện cũng cực kỳ thuận theo bà.
Diệp Giai Mị thích ông ta, ngoài việc sinh cho ông ta hai đứa con, cũng chính là cách ông ta nâng niu bà ta trên tay để bà nghe lời ông.
Đây là sự dịu dàng mà Bạch Thế Trạch không bao giờ có được.
Diệp Giai Mị nghĩ đến buổi tiệc ngày mai có thể bắt quả tang chồng cùng người phụ nữ khác, bà ta cũng nên thể hiện phong thái Bạch phu nhân của mình.
b*** Chiều Hình Nhất Phàm ra ngoài ăn trưa cùng Lam Thiên Thần và Trần Lương, sau xe họ còn có một chiếc xe ô tô màu xanh không quá nỗi bật theo sau, người này liên tục ở bãi đỗ xe đợi bọn họ dùng xong bữa trưa.
Khoảng hai giờ, Hình Nhất Phàm cùng Lam Thiên Thần và Trần Lương đi xuống, bởi vì Trần Lương có tài xế nên uống một chút rượu, trước hình tượng có chút say rượu của Trần Lương, Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Hạo đứng bên cạnh ông thân hình của bọn họ giống như hai người mẫu cao cấp, phong thái hiên ngang cùng vẻ đẹp trai tuần tú.
“Chú trần, chậm chút, chậm chút…” Lam Thiên Thần đỡ.
ông lên xe, còn căn dặn tài xế lái xe chậm một chút đưa ông về nhà.
Sau khi tiễn Trần Lương xong, Lam Thiên Thần quay lại nhìn Hình Nhất Phàm: “Có muốn đi đâu đó ngồi chút không?”
“Mình về nhà xem văn kiện, vụ án này có chút phức tạp.”
Hình Nhất Phàm từ chối anh.
Nhưng Lam Thiên Thần lại không biết trong lòng Hình Nhất Phàm không chỉ bị thu hút bởi vụ án, mà anh muốn về nhà để gặp một cô gái.
Lam Thiên Thần gật đầu vỗ vai anh: “Quan tòa lần này không thể thua.”
“Giao cho mình.” Giọng nói của Hình Nhất Phàm có sự tự tin tuyệt đối.
*Mình tin cậu, đi thôi! Lam Thiên Thần và Hình Nhất Phàm mỗi người lên xe của mình lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Sau xe của Hình Nhất Phàm có một chiếc xe con cũ màu xanh không quá nỗi bật, hắn không nhanh không chậm đi theo Hình Nhất Phàm, xem ra là có chút kỹ thuật theo dõi.
Hình Nhất Phàm vừa lái xe vừa suy nghĩ đến vụ kiện, nên anh không chú ý có một chiếc xe theo sau.
Cách nhà không xa còn khoảng tằm hai mươi phút nữa, sau khi Hình Nhất Phàm lái xe vào ga ra dưới tầng hầm, người ngồi trong chiếc xe màu xanh lập tức gọi điện thoại.
“Alo! Theo dõi được không?”
*Tôi theo vị luật sư này thấy anh đi vào khu trung tâm của Lung Cư Uyễn, có lẽ là cậu ta sống ở đây.”
“Rất tốt, chỉ cần tìm được địa chỉ rõ ràng của cậu ta thôi, cậu có thể rời đi được rồi.” Lưu Bảo Vinh cúp điện thoại, rồi đem tin tức này dặn dò một người khác: “Tìm cơ hội rồi ra tay, tốt nhất là nhân lúc cậu ta ra ngoài một mình, khiến cậu ta không xuống được giường là được.”
“Không thành vấn đề, có thể làm xong sớm, cứ giao cho tôi đi!” Người ở đầu dây bên kia trả lời.
Lưu Bảo Vinh ngắt điện thoại hừ một câu, một tên nhãi ranh mà cũng dám trêu chọc ông ta.
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm NgườiTác giả: Thượng Quan NhiêuTruyện Ngôn TìnhChương 1: Khu biệt thự cao cấp. Người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ nhà tắm, thân hình với vòng eo rắn chắc chỉ được che bởi một chiếc khăn, tràn đầy sự nam tính như Western Apolo vậy. “Đáng chết.” Một tiếng nguyền rủa thốt lên, người đàn ông cúi gằm mặt, nhìn vào phản ứng trên cơ thể của anh ta, một gương mặt hết sức khó chịu và bực bội. Anh ta nhấc điện thoại lên và gọi cho người trợ lý của mình: “Mau tìm cho tôi một người phụ nữ vào đây.” “Ông chủ, sao tối nay ông lại có hứng thế?” “Uống nhầm đồ ở quầy lễ tân, nhanh lên.” Giọng nói trầm mặc ấy dường như đã không còn khó chịu nữa. “Vâng, lên ngay đây ạ.” Rõ ràng là đến đây chỉ để du lịch, vậy mà đột nhiên lại bị lạc đường. Điều càng bực mình đó là, điện thoại cô hết pin, đi nửa đoạn đường rồi mà đến hình bóng của một con ma cũng không thấy. Thời điểm đó cô cũng không hề hay biết mình đang đi vào khu biệt thự sa hoa kia. Cô chỉ có thể lựa chọn con đường duy nhất là đi thẳng về phía trước, cuối cùng một căn biệt thự tráng lệ với… “Đó là trường đại học có một không hai trong nước, chỉ cần có thể vào thì số tiền này tiêu cũng không tiếc.” “Tất nhiên rồi, con của chúng ta sao có thể không học ở trường đại học tốt nhất đây? Tương lai nó còn là người thừa kế tài sản của Bạch gia nữa.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức vui mừng: “Anh không thể cho con được cái gì, đành dựa hết vào em vậy.” “Là do Bạch Thế Trạch nợ em, đáng đời ông ta phải nuôi con hộ chúng ta.” Diệp Giai Mị hừ lạnh: “Bây giờ, con gái lớn của ông ta cũng về rồi, còn dám ngang nhiên tranh với em, em thấy là cô ta muốn cướp gia sản của Bạch gia đây mà.” “Không phải em nói đứa con gái đó sớm đã bỏ nhà đi rồi sao?” “Lúc trước cô ta vừa đi liền đi ba năm không quay về, hiện tại cô ta quay lại rồi, cũng thông minh hơn, vừa mở miệng liền đòi một ngôi nhà và một chiếc xe, không chừng Bạch Thế Trạch còn muốn cho cô ta cái gì tốt hơn nữa!” “Giai Mị, vậy thì phải dựa vào năng lực của em rồi, tài sản của Bạch gia đều phải để lại cho con gái chúng ta.” “Em nhất định sẽ không để nha đầu thối đó đoạt được, hừ!” Sau khi Diệp Giai Mị oán giận vài câu, tâm tình cũng tốt lên nhiều, bây giờ bà ta phải ra ngoài mua váy dạ hội để mặc đi buổi tiệc tối mai. “Được rồi, không nói nữa, em phải ra ngoài mua đồ đây.” “Được!” Người đàn ông đối diện cũng cực kỳ thuận theo bà. Diệp Giai Mị thích ông ta, ngoài việc sinh cho ông ta hai đứa con, cũng chính là cách ông ta nâng niu bà ta trên tay để bà nghe lời ông. Đây là sự dịu dàng mà Bạch Thế Trạch không bao giờ có được. Diệp Giai Mị nghĩ đến buổi tiệc ngày mai có thể bắt quả tang chồng cùng người phụ nữ khác, bà ta cũng nên thể hiện phong thái Bạch phu nhân của mình. b*** Chiều Hình Nhất Phàm ra ngoài ăn trưa cùng Lam Thiên Thần và Trần Lương, sau xe họ còn có một chiếc xe ô tô màu xanh không quá nỗi bật theo sau, người này liên tục ở bãi đỗ xe đợi bọn họ dùng xong bữa trưa. Khoảng hai giờ, Hình Nhất Phàm cùng Lam Thiên Thần và Trần Lương đi xuống, bởi vì Trần Lương có tài xế nên uống một chút rượu, trước hình tượng có chút say rượu của Trần Lương, Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Hạo đứng bên cạnh ông thân hình của bọn họ giống như hai người mẫu cao cấp, phong thái hiên ngang cùng vẻ đẹp trai tuần tú. “Chú trần, chậm chút, chậm chút…” Lam Thiên Thần đỡ. ông lên xe, còn căn dặn tài xế lái xe chậm một chút đưa ông về nhà. Sau khi tiễn Trần Lương xong, Lam Thiên Thần quay lại nhìn Hình Nhất Phàm: “Có muốn đi đâu đó ngồi chút không?” “Mình về nhà xem văn kiện, vụ án này có chút phức tạp.” Hình Nhất Phàm từ chối anh. Nhưng Lam Thiên Thần lại không biết trong lòng Hình Nhất Phàm không chỉ bị thu hút bởi vụ án, mà anh muốn về nhà để gặp một cô gái. Lam Thiên Thần gật đầu vỗ vai anh: “Quan tòa lần này không thể thua.” “Giao cho mình.” Giọng nói của Hình Nhất Phàm có sự tự tin tuyệt đối. *Mình tin cậu, đi thôi! Lam Thiên Thần và Hình Nhất Phàm mỗi người lên xe của mình lái ra khỏi bãi đỗ xe. Sau xe của Hình Nhất Phàm có một chiếc xe con cũ màu xanh không quá nỗi bật, hắn không nhanh không chậm đi theo Hình Nhất Phàm, xem ra là có chút kỹ thuật theo dõi. Hình Nhất Phàm vừa lái xe vừa suy nghĩ đến vụ kiện, nên anh không chú ý có một chiếc xe theo sau. Cách nhà không xa còn khoảng tằm hai mươi phút nữa, sau khi Hình Nhất Phàm lái xe vào ga ra dưới tầng hầm, người ngồi trong chiếc xe màu xanh lập tức gọi điện thoại. “Alo! Theo dõi được không?” *Tôi theo vị luật sư này thấy anh đi vào khu trung tâm của Lung Cư Uyễn, có lẽ là cậu ta sống ở đây.” “Rất tốt, chỉ cần tìm được địa chỉ rõ ràng của cậu ta thôi, cậu có thể rời đi được rồi.” Lưu Bảo Vinh cúp điện thoại, rồi đem tin tức này dặn dò một người khác: “Tìm cơ hội rồi ra tay, tốt nhất là nhân lúc cậu ta ra ngoài một mình, khiến cậu ta không xuống được giường là được.” “Không thành vấn đề, có thể làm xong sớm, cứ giao cho tôi đi!” Người ở đầu dây bên kia trả lời. Lưu Bảo Vinh ngắt điện thoại hừ một câu, một tên nhãi ranh mà cũng dám trêu chọc ông ta.